Trời đã chuyển lạnh, không biết từ khi nào, trong không khí mang theo hơi lạnh rét, những nhà giàu có thì đã sớm đốt than sưởi, mỗi ngày trôi qua cũng coi như thoải mái dễ chịu, những người dân nghèo lại không có may mắn như thế, chỉ có thể mặc lên người thêm vài lớp y phục rách rưới, miễn cưỡng tránh thoát khỏi những cơn gió rét thấu xương.
Hôm ấy gà vừa mới gáy gọi bình minh, nhóm tiểu thương ở thành đông đã rời giường, cả đám người bị lạnh đến rụt cả cổ, ngay cả ăn cơm cũng không kịp, đưa những món thức ăn đã chuẩn bị mang ra bán, nhân lúc trời còn sớm mà đẩy xe về phía thành bắc.
Mới đầu chỉ có một hai bóng người, dần dần, càng ngày càng nhiều, cho đến lúc mặt trời ló dạng, đã có hơn mười mấy cái xe đẩy đơn sơ di chuyển trên đường lớn, bọn họ đi một đường thẳng đến tiền viện của Quốc Tử Giám, tụ mình tìm một chỗ trống mà bắt đầu mở sạp hàng, xoa xoa tay lẳng lặng chờ.
Dĩ nhiên là bọn họ cũng không phải mỗi chờ đợi thôi, có hai ba người tụ vào cùng nhau tán gẫu. Đầu tiên là oán giận thời tiết càng ngày càng lạnh, tay cũng khó mà mở nổi, sau đó là đến chuyện họ đến đây ngồi bán hàng ——
“Lâu nay đã nghe nói đến nhà ăn của Quốc Tử Giám mỗi năm đều chịu thua lỗ, sắp không thể chịu nổi nữa, lại không ngờ rằng nhà bếp lại dám dùng rau nát hành thối nấu cơm, bây giờ thì tốt rồi, mấy chục học trò đã bị thượng thổ hạ tả, Tế Tửu* tức giận, đưa thẳng đầu bếp đến gặp quan!”
*Tế Tửu (祭酒): người đứng đầu dâng rượu trong lễ hội. Ở đây chỉ người đứng đầu nhà ăn.
“Ta nghe nói ở đây bây giờ còn có một nhân vật lớn khác nữa.”
“Xía! Thật sao? Nhà ăn của Quốc Tử Giám có tiếng heo cũng không muốn đến ăn, những học trò trong nhà có tiền đều không muốn đến, sao lại có nhân vật lớn nào muốn đến nhà ăn đó chứ?”
“Ai mà biết được, có lẽ là do sợ đã sống quá lâu rồi” Tên tiểu thương bĩu môi, bỗng nhiên đôi mắt hắn sáng lên, nhìn sang bên cạnh chớp chớp mắt: “Ây, mau nhìn kìa, lại tới nữa rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt của mấy người kia đều nhìn theo.
Chỉ thấy cách đầu phố không xa có một người bước đến, là một nữ tử, trong tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao hơn bảy thước, mắt to cùng cái mũi tinh xảo, khuôn mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn sáng trong, mềm mại đến nỗi có thể véo ra nước, mái tóc được buộc thành hai búi, đại diện cho việc chưa gả chồng.
Nếu chỉ nhìn mặt, còn tưởng là thiên kim của một nhà giàu nào đó, nhưng mỗi bước chân nàng đi thật sự rất lớn, y phục mặc trên người cũng không phải lăng la tơ lụa gì, mà là một cái áo bông vải bố, nhưng nó cũng khác với loại vải đen khó nhìn ra vết bẩn mà mọi người thích mặc, áo nàng mặc từ màu trắng giờ đã ngả sang hơi vàng—— ngoại trừ trong nhà đặc biệt nghèo khó, thì nhà ai cũng không mua loại chất vải như thế.
Có người biết chuyện đã mở miệng nói: “Đó là nha đầu mà mấy hôm trước Vương Tài nhặt về cửa tiệm!”
Nghe thấy tên của người kia, mọi người lập tức bay ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, có mấy người thiện tâm, thậm chí còn nhìn nàng với đôi mắt thương tiếc
Ai, đáng tiếc.
Lận Hà cũng không biết suy nghĩ của những người đó.
Từ khi xuyên qua đến cổ đại, nàng bắt đầu từ hoảng loạn luống cuốn cho đến bây giờ thì đã dần dần chấp nhận sự thật, cũng chỉ mới trôi qua hai tháng ngắn ngủi.
Người khác đều phải trải qua đủ mọi loại xui xẻo mới xuyên qua, đến phiên nàng thì lại xuyên qua trong lúc ngủ mơ, hơn nữa còn là mang theo cả thể xác mà xuyên qua. Không thân phận không chỗ ở, bỗng chốc trở thành một lưu dân, cuối cùng đành tìm đến một tửu lâu nhỏ làm nha đầu ở đợ, hôm trước mới vừa làm xong hộ tịch, tích cóp một hồi lại cũng chẳng được bao nhiêu, vì thế sau khi nghe nói Quốc Tử Giám xảy ra chuyện, nàng đã lập tức thuyết phục nương tử của chưởng quầy đi ra bày quán.
Chưởng quầy không muốn thả nàng đi, nương tử của chưởng quầy lại là hận không thể khiến nàng nhanh chóng biến mất, cũng chính vì thế, nàng mới có thể ra khỏi Nhất Phẩm Lâu.
Còn về chuyện nữ tử không nên xuất đầu lộ diện……
Nàng lại không phải đồ cổ hủ, huống chi, nàng cũng không định ở cổ đại này kết hôn sinh con, mấy thứ linh tinh như thanh danh của nữ tử, đối với nàng không phải là những thứ đáng để băn khoăn.
Sức mạnh của Lận Hà không lớn, vác theo hai cái giỏ tre, bên trong đặt mấy chục cái bánh bột ngô cùng một cái cái vại bịt kín.
Bánh bột ngô là chín, đã nướng vào tối hôm qua, để qua một đêm, đã sớm bị đông cứng lạnh lẽo.
Vì thế nên hôm nay nàng mới xin chưởng quầy phu nhân một cái lò sắt.
Lò sắt tốt tất nhiên sẽ không đến lượt nàng dùng, cái này là cái đã cũ để trong nhà kho, bụng lò đã bị ăn mòn một nửa, dù là vậy, nữ nhân kia vẫn muốn làm khó dễ mấy câu.
Lận Hà lấy bếp lò ra, vì để khói không hun vào những người khác, nàng bày sạp hàng ở phía đằng sau, đốt mấy cây củi, nhóm bếp lên, ở trên đặt một khối sắt, chờ khi ván sắt nóng lên, lại đặt bánh bột ngô đã lạnh cứng lên nướng lại.
Làm xong mấy chuyện này, nàng cũng giống như những người khác, chậm rãi chờ đợi cửa mở ra.
Giờ Thìn một khắc, cửa lớn của Quốc Tử Giám mở rộng, bên trong có rất nhiều học trò bước ra, nhóm tiểu thương vốn trầm lặng bắt đầu tỉnh táo, mở miệng la to.
Bán màn thầu, bán bánh bao, bán mì sợi hoành thánh gạo cháo, ngoài ra còn có cả món cháo ngọt quả chiên, tào phớ trộn bột đậu, đủ loại đủ thứ, sự náo nhiệt này hệt như những quán vỉa hè bên đường ở hiện đại.
So sánh với họ, bánh bột ngô lạnh lẽo của Lận Hà lại bình thường mà khó ăn, cơ bản kaf không người nào ghé đến.
Nàng cũng không gấp gáp, mấy ngày trước đây cũng đều như vậy cả, nàng điều chỉnh độ nóng của tấm sắt, không đến mức khiến bánh bột ngô trở nên cháy khét, chỉ chốc lát sau, lại có một học trò của Quốc Tử Giám bước ra.
Y phục trên người đối phương có chút cũ, đã giặt đến bạc trắng, đứng ở cửa nhìn quanh khắp nơi, một lát sau, lại đi về phía Lận Hà: “Làm phiền cô nương làm hai cái bánh.”
Lận Hà cười tươi đầy nhiệt tình, vừa mở miệng đã nhận ra đối phương: “Lý công tử vậy mà lại muốn lấy nhiều hơn một chút à? Hôm nay tiểu nữ mang thức ăn mới đến, vừa lúc để ngươi nếm thử.”
Ở cổ đại thì người đọc sách có địa vị cao, người đến bán buôn trước cửa Quốc Tử Giám đều chỉ là một vài bình dân bá tánh, những tiểu thương khác đối với “Khách nhân” khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân, Lận Hà lại vẫn luôn cười tủm tỉm, hơn nữa nàng lớn lên rất xinh đẹp, gương mặt Lý công tử ửng đỏ: “Thức ăn mới là cái gì vậy?”
Lận Hà liền cười đưa cái bình màu đen kia mở ra: “Một loại thịt vụn, có thể bôi lên mặt bánh bột ngô.”
Lý công tử ló đầu sang, nhìn thấy bên trong là một loại tương có màu hơi vàng, hắn không nhận ra được tương này làm từ thịt gì, nhưng lại ngửi được mùi thơm, đặc biệt rát thơm, giống như mùi dầu mùa thu, làm nước bọt hắn ứa ra.
Nhưng dù sau đó vẫn là thịt, nhất định là không rẻ.
Gia cảnh nghèo nàn, chỉ có thể ăn cơm trộn đường Lý công tử lắc đầu: “Thôi, lấy cho ta hai cái bánh bột ngô là được.”
Hắn có chút xấu hổ, Lận Hà lại không nói thêm gì khác, nhanh nhẹn lấy ba cái bánh bột ngô từ trên miếng sắt, lấy hai cái từ trong đó ra hai cái cho Lý công tử, một cái khác dùng dao cắt một đường ở giữa: “Hôm nay là ngày đầu tiên đưa ra món mới, ba người mua đầu tiên miễn phí ăn thử, mong rằng Lý công tử đừng từ chối.”
Lý công tử vốn định rời đi, vừa nghe mấy câu này, lại do dự mà dừng lại.
Lận Hà đã phết tương đều lên hai mặt của ruột bánh, thứ tương có màu vàng kim này thật ra là nàng dùng phần gạch cua nổi phía trên nồi nước để làm ra, thật không còn cách nào cả, không có tiền mua để mua miếng thịt ngon, chỉ có thể dựa vào những thứ trong sinh hoạt hằng ngày, cũng may con người bây giờ ghét việc ăn cua, vừa lúc để lại cho nàng cái món hời này.
Sau khi phết tương xong, lại kẹp vào giữa bánh một lá rau diếp, chỉ đơn giản như vậy là xong món ăn: “Một bánh bột ngô là một văn tiền, thêm thịt vụn là hai văn, Lý công tử nếu cảm thấy ngon thì lần sau lại đến nha.”
Hai văn tiền có thể mua được một cái bánh bao thịt, vậy thì tính ra, một cái bánh bột ngô thêm một lớp thịt vụn bên ngoài thật sự không có lời..
Nhưng cuối cùng cái này là miễn phí, Lý công tử cũng không nói cái gì, hắn nhận bánh rồi chuẩn bị quay về Quốc Tử Giám, khi đến gần thì mùi thơm kia càng nồng thêm, cứ xộc vào trong lỗ mũi của hắn, hắn không thể nhịn nổi mà cắn lấy một miếng..
—— Hoàn toàn khác với cái bánh bột ngô lạnh lẽo lúc trước, sau khi dùng ván sắt hâm nóng thì bánh vừa xốp vừa giòn, bên ngoài có thêm một lớp da màu vàng, trong miệng cũng vang lên những tiếng giòn tan, có thể cắn xuyên qua lớp ngoài một cách dễ dàng, nếm được bên vị rau diếp cùng với tương cua bên trong.
Người ta còn chưa cảm nhận được vị ngoài của bánh, trong nháy mắt thì hương vị gạch cua bá đạo đã xâm lấn toàn bộ khuôn miệng. Trước đến nay Lý công tử làm sao có thể nếm qua được mỹ vị như thế này? Hắn thật sự nghi ngờ đầu lưỡi của mình, sốt gạch cua xào dầu này béo mà không ngấy, trong miệng chút béo ngọt, trong miệng có thêm cảm giác giòn rụm, nhất là cảm giác mềm mại ở trên đầu lưỡi.
Bởi vì là tương, nên vị mặn cũng chiếm phần lớn, nhưng lại có cảm giác vị ngọt thịt nhiều hơn, lại có lá rau diếp giòn giòn trung hòa đi cái béo, cắn một cái lại một cái, chỉ cắn vài miếng, bánh bột ngô vậy mà đã hết sạch rồi?
Lý công tử còn chưa đã thèm, hắn sờ sờ hai cái bánh bột ngô, cắn răng một cái, da mặt dày thêm mà nói: “Cô nương có thể phết thịt vụn lên hai cái bánh này hay không, tại hạ lại trả cho ngươi thêm hai văn!”
Đương nhiên là không thành vấn đề!
Tuy đã tự an ủi bản thân là nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền, như khi đến đây vẫn có chút lo lắng.
Bây giờ khi bán bánh bột ngô, quan trọng chính là khách nhân có thích hay không, cuối cùng Lận Hà cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng chỉ mang theo bốn mươi mấy cái bánh, cũng không cố ý rao to, những người vô tình đi ngang qua đây, mỗi một người đều là tò mà mà nếm thử món mới, sau đó nhận ra hương vị không tệ, trực tiếp một lần lấy mấy cái!
Có một người thậm chí còn lấy hết mười cái bánh bột cô còn lại, Lận Hà nhìn hắn một cái, ăn mặc rất bình thường, chắc chắn là cực kỳ thích ăn ngon!
Nàng vẫn luôn tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của mình!
Bên cạnh còn có một tiểu thương khác bán bánh bột ngô mà nghiến hàm đến ê cả răng, nhưng không có cách nào cả, bánh bột ngô của hắn chính là loại bánh bình thường chưa lên men, dù là mới làm lúc sáng, nhưng bây giờ cũng đã nguội lạnh, cũng không có lớp thịt vụn như của Lận Hà, nhiều lắm cũng chỉ là bỏ lên bánh thêm chút dưa muối.
Thấy trước mắt đã không còn nhiều người, tiểu thương nói chuyện với Lận Hà: “Ngươi dùng thịt gì làm tương vậy?”
Lận Hà đếm đếm, trong rổ còn thừa lại ba cái bánh, là phần ăn trưa nàng để lại cho bản thân: “Không phải loại thịt gì quý cả, có khi còn chịu ảnh hưởng của thời tiết, nhiều ngày cũng chẳng có mà bán.”
Khi nghe thấy chỉ bán được có vài ngày, tiểu thương kia thở phào nhẹ nhõm, nếu là ngày nào cũng bán, chuyện làm ăn của hắn cũng không thể kéo dài được.
Lý Lương cầm mười bánh bột ngô nóng hôi hổi vội vàng chạy về Quốc Tử Giám.
Ngày mùa đông, những học trò nhờ hắn mang đồ ăn đến đều đưa cao tay, họ đều đang đứng trước sảnh đường chờ hắn: “Lý huynh nhanh lên, phu tử sắp đến rồi!”
“Đừng vội đừng vội.” Lý Lương thở hồng hộc đưa bánh bột ngô chia cho mấy vị đồng môn: “Lần sau đừng bảo ta đi nữa, mệt chết người!”
“Đã đánh cược thua thì phải chịu, nếu Lý huynh không có câu đối đáp, tất nhiên là phải để Lý huynh đi mua rồi, chẳng qua……” Có vị học trò nhíu mày nhìn chiếc bánh kẹp, màu vàng vàng, kẹp giữa là một thứ thịt không biết tên: “Đây là cái gì? Lý huynh đang đối phó qua loa với bọn ta sao.”
Vừa nghe thấy câu này, Lý Lương cảm thấy không vui, hắn đã tự mình ăn qua —— mỹ nhân bán bánh nói đây là tương gạch cua, tất nhiên, hắn không muốn để người khác biết món ngon này có liên đến con cua kia: “Nếu đã như vậy, ngươi cho ta cái bánh bột ngô đó đi.”
Nhưng mà cho đi rồi, không phải bản thân mình không có gì sao?
Tên học trò đó do dự, đã ăn hết hai cái bánh gạch cua nhưng còn chưa đã vị ー Lý Lương, đã đưa tay lấy bánh bột ngô về lại, há miệng thật to rồi cắn một cái!
Thơm! Thật là thơm!
Cho dù đã ăn hết hai cái, hắn vẫn cảm thấy món này ngon lạ kỳ!
Những người khác thấy Lý Lương ăn, cũng thử thăm dò mà cắn một ngụm, rộp rộp —— đây là mặt bánh bột ngô xốp giòn, sột sột —— đây là phần tương gạch cua mềm mại, sột soạt —— đây là miếng rau diếp giòn ngọt, hòa quyện lại với nhau, có thể gọi là mỹ vị nhân gian luôn!
“Ôi, này bánh bột ngô ăn ngon thật!”
“Không tệ không tệ, Lý huynh mua ở đâu vậy, tại hạ quyết định sau này sẽ ăn món của nhà họ!”
“Mua ở trước cửa Quốc Tử Giám, hắc hắc hắc, là của một tiểu nương tử xinh đẹp!”
“Vậy mà là một tiểu nương tử?!”
“Dáng vẻ như thế nào?”
Lý Lương lắc đầu bày đầu ngâm câu đầu: “Thân tài nhi, tảo thị yêu nhiêu, toán phong thố, thực nan miêu.”
(*)Đây là câu trong 《 Hợp hoan đái 》Liễu Vĩnh*, miêu tả nữ tử mĩ mạo yêu kiều, đây cũng coi như là bài thơ xuất chúng mà lại lớn mật, mọi người không nén được tò mò.
*Hợp hoan đái:
Thân tài nhi, tảo thị yêu nhiêu.
Toán phong thố, thật nan miêu.
Nhất cá cơ phu hồn tự ngọc, canh đô lai, chiêm liễu thiên kiều.
Da thịt như ngọc, hơn thế nữa, chiếm giữa ngàn sự mềm mại.
Giọng hát tươi đẹp điệu múa quyến rũ, miệng e thẹn lại ríu rít như chim oanh, eo thon nhỏ hệt như cành liễu.
Từ khi gặp nhau, cái lạnh cũng giảm, âm thanh chim yên cũng không còn.
Hoa rơi man mác, suối róc rách, tìm lại đường mòn tiên cảnh không xa
Chớ có cười rồi mời thêm ngàn chén, ngay cả minh châu, phải có vạn hộp mới có thể cầu.
Đàn lang nếu có may, từ phú cao rộng, ném quả phong tiêu
Huống chi năm ấy, đã cùng với nhau, cùng thổi tiêu ở nơi Phương Lâu. (Tham khảo chứ không bản bản dịch chuẩn)
Lý Lương vừa há to miệng nuốt bánh bột ngô, vừa hình dung Lận Hà hệt như là Tây Thi giáng trần bán bánh bột ngô.
Đều đang ở tuổi phong hoa chính mậu*, đối nữ tử hướng tới cũng là bình thường hiện tượng, nhưng cố tình ngày thường nửa tháng thời gian đều phải đãi ở Quốc Tử Giám, mỗi ngày xem đến không phải phu tử cùng trường, chính là nhà ăn đại nương nhóm, sớm đem những người trẻ tuổi này cấp nghẹn hỏng rồi.
Phong hoa chính mậu (风华正茂): Mô tả tinh thần trẻ trung, tràn đầy năng lượng và đầy hứa hẹn của tuổi trẻ.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có ý gì xấu, nhưng mà đi nhìn một cái là được mà đúng không?
“Hầy, Ti Nghiệp* không phải đã nói muốn mời một đầu bếp ở dân gian sao, bằng không chúng ta tiến cử tiểu nương tử này dfi!” Có người đột nhiên đưa ra kiến nghị.
*Ti Nghiệp (司业): một chức vụ giống như giám thị.
“Nhưng mà phải đề cử thế nào mới được đây?”
“Trực tiếp đi cho Ti Nghiệp nha, Tế Tửu để cho Ti Nghiệp toàn quyền phụ trách, không cần phải nói ra nữ tử, chỉ nói phát hiện có một nơi bán bánh bột ngô đặc biệt ngon là được rồi.”
“Đúng đúng đúng, cái tên cổ hủ Ti Nghiệp này, nếu biết là nữ tử, định sẽ không đồng ý!”
Lý Lương lớn tiếng đề nghị, hắn còn bổ sung kiến thức cho mọi người lý do vì sao lại như vậy —— tất cả đều là bởi vì Ti Nghiệp bị từ hôn tận ba lần, dẫn đến việc hai mươi có lẽ năm vẫn chưa thành hôn, vậy cho nên là trong lòng vẫn còn ghi hận với nữ tử!
Nói lại nói, các đồng học đều ngậm miệng lại, đôi mắt cả đám đều như côn trùng đập cánh, còn ra hiệu cho hắn nhìn ra ngoài. - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Đằng sau có cái gì đẹp…… Vẻ mặt Lý Lương khó hiểu quay đầu, đột nhiên hắn nhìn thấy đối tượng bàn tán trong miệng —— Ti Nghiệp Quốc Tử Giám, hắn sợ hãi đến mức suýt chút nữa đã ngã lăn trên đất, Ti Nghiệp lại chộp lấy vai hắn, dùng lực mạnh không cho chạy thoát, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy hoảng sợ của Lý Lương, nở một nụ cười lạnh ngắt: “Nơi quan trọng như Quốc Tử Giám, có tiểu nương tử nào đây hả?”
***
Bữa sáng đã kết thúc.
Khi Lận Hà dọn dẹp sạp hàng chuẩn bị rời đi, nghe thấy phía trước có tiếng ồn láo nháo, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một vị soái ca cổ đại.
Thật sự là một soái ca, cao khoảng một mét tám, đầu đội quan, mặc một bộ trường bào hoa lệ. Dáng người càng thêm xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mũi cao, khi mím chặt môi, khiến cho người khác cảm thấy nghiêm minh đáng tin. Thậm chí Lận Hà còn cảm thấy, vị soái ca cổ đại này còn đẹp hơn nhiều minh tinh hiện đại —— vì trên người hắn có khí chất tri thức mà những minh tinh kia không hề có.
Chỉ là làn da quá trắng, môi cũng nhợt nhạt, giống một người bệnh đã lâu chưa khỏi.
Lận Hà rất có hứng thú mà nhìn thêm vài lần, phỏng chừng đây là một vông tử của nhag nào đó, chỉ là mấy hôm nay bày hàng ở đây, nàng còn chưa nhìn thấy vị công tử này dạo hàng quán đâu.
Trong lòng lập tức có ấn tượng tốt với vị công tử hạ phàm này, người có địa vị cao còn mang theo cả tấm lòng thiên hạ, đi ra gặp bình dân bá tánh đứng ở tầng đáy, nhất định là một người tốt.
Nghĩ như vậy, rồi lại thấy vị soái ca cổ đại này đánh giá mấy sạp hàng, rồi đi về phía bên này.
Lận Hà vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành, dựa vào khuôn này của hắn, để nàng nhường phần cơm trưa ra cũng được luôn: “Mời công tử ăn bánh bột ngô, phết lên một lớp thịt vụn, cùng một lá rau diệp tươi ngon, ăn rất thơm giòn nha, môi răng lưu vị……”
Lời nói chưa xong, đối phương đã chú ý tới nàng, dừng bước chân.
Soái ca đứng im bất động nhưng thân hình rắn rỏi, lưng thẳng như cây tùng, dưới lớp trường bào là đôi chân thon dài bị ẩn giấu đi, tầm mắt của hắn đầu tiên là nhìn gương mặt của Lận Hà, sau đó là đặt lên hũ tương gạch cua, bởi vì đặt trong một cái bình hơi nát, tương gạch cua nhìn vào cũng vô cùng bình thường, soái ca nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn nàng thêm lần nữa.
Lần liếc mắt này tương đối lâu.
Lận Hà còn đang nghĩ là đối phương đang nhìn trúng mình, cũng bình thường, đa số người lần đầu đến mua bánh đều bị nàng hấp dẫn, xem ra đến soái ca cũng không thoát khỏi thế tục, nụ cười của nàng lại sâu thêm, lấy ra một cái bánh bột ngô chuẩn bị phết tương lên, soái ca kia không biết nghĩ đến chuyện gì, đôi lông mày rậm nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ, rồi giận dữ phất tay áo, nhanh chân bước đến nam tiểu thương bán bánh bột ngô bên cạnh.
Lận Hà: “……”
Nụ cươi tươi kẹt nơi khóe miệng, vẻ mặt mờ mịt.
Tác giả có điều muốn nói:
Lận Hà: Tên này có bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT