Lận Hà tính toán làm một bữa ăn cho Lục Sử Ngu nhằm báo đáp hắn.
Đương nhiên, mười lượng bạc để chuộc thân vẫn phải trả lại, nhưng trừ cái này ra thì đối phương còn nguyện ý thu lưu nàng mấy này, phần nhân tình này là không thể phủ nhận.
Lý tưởng thì rất đẹp nhưng hiện thực lại phũ phàng, đến khi nàng vào phòng bếp của Lục gia, nhìn đến nguyên liệu nấu ăn xong tức khắc hoài nghi mình đi nhầm chỗ.
Sao nhìn còn nghèo túng hơn cả Nhất Phẩm Lâu?
Đầu bếp của Lục gia là một quả phụ có thân thể gầy yếu, làn da trên mặt nhăn dúm dó, rõ ràng mới chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng lại nhìn trông như lão bà bảy tám chục tuoir.
Tình tình cũng sợ hãi rụt rè, vẫn là Thanh Liễu nhìn thấy vẻ nghi học của Lận Hà liền chủ động giải thích:”Vị này chính là Triệu đại nương của Dưỡng Tế Viện, trước kia làm việc ở phòng bếp ở Dưỡng Tế Viện, hiện tại nấu cơm ở đây sáng và tối, thời gian còn lại đều ở lại Dưỡng Tế Viện.
Triệu đại nương nhìn bộ dáng của Lận Hà, tưởng là vị quý nhân nào đó, liền lộ ra nụ cười lấy lòng nói: “Cô nương muốn ăn cái gì cứ việc nói với ta, lão bà tử làm cho ngài.”
Nàng đã đến Lục gia được hai năm, nhưng chưa bao giờ gặp nữ tử đến trong phủ thăm, trong lòng hơi hiện nên chút tò mò.
Rồi lại nhìn bộ dáng của Lận Hà, tự cảm thấy nàng giống như công chúa hoặc quận chúa (bởi vì Triệu đại nương chưa nhìn thấy công chúa và quận chúa bao giờ), làn da còn trắng hơn cả đường cát, nếu để đám tiểu gia hỏa ở Dường Tế Viện nhìn thấy nàng nhất định sẽ vây quanh nàng thành một vòng như lần đầu tiên nhìn thấy Lục đại nhân.
Lận Hà che dấu đi vẻ ngạc nhiên trên mặt.
Nếu nàng nhớ không nhầm thì Dưỡng Tế Viện đều là những người góa bụa, cô đơn hoặc bị tàn tật được quốc gia hạ lệnh cấp dưỡng, nó cùng loại với cô nhi viện và viện dưỡng lão ở tương lai kết hợp lại làm một.
Không nghĩ tới Lục gia sẽ có một nữ đầu bếp như vậy.
“Không phiền toái đến Triệu đại nương, ta chỉ đến đây nhìn xem có gì hỗ trợ được không.”
Triệu đại nương nhanh chóng lắc đầu: “Phòng bếp nhiều dầu khói, cô nương gia(1) vẫn là không nên tới gần mới tốt, đỡ phải làm dơ đến quần áo.”
Lận Hà cười rộ lên: “Lời này nói vậy không đúng, Triệu đại nương cũng là cô nương gia nha.”
“Ai da, già rồi, thành lão bà tử, chỗ nào có thể so được với cô nương.”
Tuy lời như thế, trên khuôn mặt tang thương lộ ra ý cười chân thành.
“Ai cũng có lúc trẻ trung, ta cũng sẽ già đi, mặc kệ là vào thời điểm nào thì nữ nhân gia cũng đều xinh đẹp, hơn nữa ta lại là nữ đầu bếp, nêu ngay cả phòng bếp cũng không vào được thì sợ là muốn trực tiếp đói chết.”
Triệu đại nương ngạc nhiên nói: “Cô nương là đầu bếp nữ sao?”
“Đúng vậy, tuy không có chuyên môn học qua nhưng trong nhà có mở …… Tửu lâu, mưa dầm thấm đất cũng sẽ học được làm một só món cơm nhà.” Nàng vén tay áo lên rồi nói tiếp: “Cho nên nếu Triệu đại nương có việc gì cần thì trực tiếp giao cho ta làm là được, chúng ta nhanh chóng làm để Lục đại nhân có thể sớm ăn được một bữa cơm nóng hổi.”
Triệu đại nương vẫn còn đang do dự, Liễu Thanh nhìn không được liền nhắc nhở nói: “Lận cô nương muốn làm cho đại nhân một bữa cơm.”
Ồ! Thì ra là vậy, Triệu đại nương không hề cự tuyệt mà còn chủ động nói với Lận Hà tính toán của mình: làm một đĩa rau trộn dưa chuột, một nồi thịt heo hầm cải trắng và một bát cánh trứng gà.
Đồ ăn đơn giản nguyên liệu lại ít ỏi, một chút cũng không giống phẩm cấp đồ ăn của gia đình giàu có khác. Lận Hà nhìn người ở đây mang biểu tình tập mãi thành quen liền biết được đây là chuyện bình thường ở Lục gia.
Nàng không nói gì, chỉ khi nhìn đến cánh gà để ở trên bàn mới hỏi: “Mấy thứ này. Triệu đại nương tính toán làm như thế nào vậy?”
“A, là cái đó!” Triệu đại nương vỗ đùi, bà sinh hoạt ở Dưỡng Tế Đường quen nên hành xử khó tránh khỏi toát ra vẻ dân gian thô tục.
“Đây là do Tôn gia đưa tới, vài ngày trước đấy lão gia cho người đi mua nguyên liệu thừa của gà vịt, Tôn gia nghe được liền trong ngày đưa một chút tới đây.
Nói đến việc này, trên mặt phụ nhân lộ ra vẻ buồn rầu, nói: “Ngày xưa đều trực tiếp hầm lên để ăn, nhưng khi nấu như vậy mùi tanh, nên lão gia không thích ăn.”
Vào niện đại này, gà và vịt đều mang mùi tanh của thịt chết, chân gà và cánh gà lại càng nặng mùi. Tuy rằng mọi lần Lục Sử Ngu đều ăn hết nhưng Triệu đại nương nhìn ra được lão gia không thích ăn.
Lận Hà như suy tư điều gì.
Một lát sau, nàng lấy lại tinh thần, thấy mặt mày Triệu đại nương vẫn còn ủ ê, nàng liền cười và nói: “Nguyên liệu nấu ăn rất quý, các nguyên liệu khác đều có định mức nên không thể dùng lung tung được, nếu đại nương không dùng đến những cánh gà này, không bằng cho ta đi.”
Kỳ thật vào lúc nhìn thấy cánh gà kia, nàng liền nhớ một món ăn già trẻ đều thích —— Cách gà nướng Orleans.
Trên thế giới này, chắc chắc không ai có thể cự tuyệt được món cánh gà nướng đâu?
***
Cách một bức tường, trưởng tôn Tôn gia Tôn Thế Gia cầm sách vở yên lặng học thuộc.
Năm nay thằng bé mới năm tuổi đã đọc sách hiểu lý lẽ ở học đường bên ngoài Quốc Tử Giám. Bắt đầu từ triều đại trước, hoàng đế đã chú trọng đến việc học vỡ lòng của học sinh trong thiên hạ, vì vậy đã cố ý tu sửa Vỡ lòng đường để dạy dỗ những đứa trẻ bảy tám tuổi, nơi này được Lễ Bộ quản lí, khác với việc giảng dạy của tư thục và thư viện.
Vỡ lòng đường coi mười ngày là một tuần, mỗi mười ngày sẽ có một ngày nghỉ, bây giờ là ngày nghỉ của Tôn Thế Gia, bé đã tích góp rất nhiều tri thức chưa hiểu trong tay, hôm nay bé nhân ngày nghỉ về nhà, bé muốn bái phỏng Lục thúc thúc để thỉnh giáo.
Tiếc rằng khi bé đến bải phỏng vào sáng nay thì được người gác cổng báo rằng Lục Sử Ngu đã ra cửa, vì thế Tôn tiểu thiếu gia chỉ có thể tự mình khổ đọc trước.
“Nay chi hiếu giả, là gọi có thể dưỡng, đến nỗi, đến nỗi khuyển mã, toàn, toàn……”(3)
Đối với hài tử tám tuổi thì luận ngữ vẫn quá mức tối nghĩa, vì vậy Tôn Thế Gia thường xuyên quyên mất phần sau của câu.
Lúc này, nha hoàn của thái thái ở tiền viện kêu bé: “Tiểu thiếu gia, phu nhân hỏi người đã học thuộc xong chưa?”
Tôn Thế Gia cứng đờ, Luận ngữ có hai mươi thiên mà hắn mới học thuộc đến thiên Vi chính, so với phu tử yêu cầu bé học thuộc thì còn rất nhiều.
Nha hoàn thấy thế liền nói: “Chưa xong thuộc xong cũng không sao, phu nhân nói tạm nghỉ ngơi một chút, ăn một ít điểm tâm.”
Vừa nghe được ăn điểm tâm, mặt bé giống như bánh bao thịt nhăn lại mày nho nhỏ, Tôn Thế Gia mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không được, Lục thúc thúc thường nói khi đọc sách phải có nghị lực, hôm nay ta đã dậy muộn làm lãng phí thời gian, vì vậy không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa.”
Lão gia Tôn gia gặp nạn khi nhậm chức, hiện nhờ chỉ còn cô nhi quả phụ, may nhờ có Lục đại nhân ở cách vách chiếu có nên mới có thể an ổn qua ngày, nha hoàn đối với việc này vô cùng cảm kích, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu gia nhà mình thì vẫn cảm thấy đau lòng nói: “Cũng không tốn quá nhiều thời gian đâu……”
“Lô Hoa tỷ tỷ không cần phải nói như vậy, nhưng tam ý gia đã quyết, tỷ tỷ trwor về hầu hạ mẫu thân đi.”
Sân an tĩnh lại, Tôn Thế Gia nhặt lên sách vở tiếp tục đọc.
Trời chưa tối, đói bụng có thể nhị được nhưng bé học thế nào cũng chưa được chữ nào vào đầu, mặc dù ngắc ngứ học thuộc xong , nhưng không đến mười năm phút sau đã quên sạch sẽ không còn một chữ.
Thân hình nhỏ bé cúi đầu, đột nhiên bé hít hít mũi, cảm thấy rất khổ sở.
Có phải là bé không có thiên phú đọc sách hay không......
Nghĩ đến các bạn cùng trường ở Vỡ Lòng Đường đã học đến thiên thứ mười rồi, chỉ có mỗi mình là thiên thứ hai cũng chưa thuộc, nếu để Lục thúc thúc biết được thì chắc chắn sẽ thất vọng với bé.
Bé không muốn nhìn thấy Lục thúc thúc thất vọng về bé.
“Ha ha ha ha, ngươi cũng quá ngốc!”
Đột nhiên, một trận cười to của một giọng nữ truyền từ phía bên kia tường viện, tiếng cười giống như chuông bạc kêu, nhưng lời nói ra lại không hề mỹ diệu.
Tôn Thế Gia trừng lớn đôi mắt, theo bản năng hỏi: “Ta, ta thật sư rất ngốc sao?”
“Trời ạ, cais này không được rồi, trực tiếp vứt nó đi.”
Cái gì, muốn vứt đi chính mình???
Đôi mắt to của Tôn Thế Gia ước ra nước, hóa ra bé đã ngốc đến muwac này sao.
Trách không được mẫu thân luôn cùng nha hoàn trộm thở dài, còn nói rằng người trong nhà đều là những kẻ đại quê mùa, không đọc sách tốt cũng không kỳ quái.
Nhưng bé không thích giơ đao múa kiếm giống đại ca nên bé muốn độc sách.
Tôn Thế Gia muốn hỏi xem mình còn có thể cứu được hay không, nhưng người ở đối diện lại không nói, bé nhìn đến thang gỗ ở cạnh tường, chắc là được hạ nhân lưu lại khi quét tước, hai cái chân ngắn nhỏ cố sức leo lên trên thang.
Vì vóc dáng của bé thấp nên leo lên thang vô cùng khó khăn nên khi leo lên bậc trên cùng của thang cũng chỉ miễn cường lộ ra cái đầu, vì vậy tiểu gia hỏa cố găng nhón chân lên.
Chờ đến khi lộ cả khuôn mặt, cái mũi nhỏ của bé bỗng gửi được một mùi hương thơm vô cùng.
Mùi hương này bé chưa từng ngửi thấy trước đây, trong mùi hương mang theo vị ngọt, mùi cay xè, ngay lập tức gợi lên con sâu tham ăn trong bụng bé.
Vỡ lòng đường tiếp giáp với Quốc Tử Giám, bởi vì đều là tiểu hài tử nên cơm canh cũng khá tốt, nhưng chỉ lặp đi lặp lại mấy món nên Tôn Thế Gia đã sớm cảm thấy chán. Vì vậy mỗi lần trở về mặt bé đều gầy hẳn một vòng.
Khiến Tôn phu nhân đau lòng không thôi, không chỉ như vậy, Tôn phu nhân còn phát hiện Tôn Thế Gia bị kén ăn.
Tôn Thế Gia kén ăn giờ phút này ngửi được mùi hương này liền bắt đầu chảy nước miếng.
Đúng lúc này, bé nhìn thấy người ở trong viện chính là nử tử ở trên xe ngựa cười với bé trước đó, khi đối phương thấy được bé, nàng kinh ngạc một lát sau đó cười tủm tỉm nói: “Hóa ra cánh gà nướng ta làm đã khiến tiểu hài tử cách vách đều thèm.”
Không hiểu sao, mặt Tôn Thế Gia bùm một cái đỏ bừng lên.
• Cô nương gia (姑娘家) là cách gọi của nữ tử chưa có chồng.
• Cánh gà nướng Orleans (奥尔良烤翅)
• "Kim chi hiếu giả, thị vị năng dưỡng. Chí ư khuyển mã, giai năng hữu dưỡng, bất kính, hà dĩ biệt hồ?" (Luận ngữ, Vi chính) - (Ngày nay điều gọi là hiếu, là nói có thể nuôi được cha mẹ. Đến như chó ngựa đều có thể nuôi dưỡng được, cho nên nếu nuôi cha mẹ mà chẳng kính thì có thể khác gì nuôi chó ngựa đâu?).
子游(1)问孝,子曰:“今之孝者,是谓能养。至于犬马,皆能有养(2),不敬,何以别乎?”
Zǐ Yóu wèn xiào, Zǐ yuē: “Jīn zhī xiào zhě, shì wèi néng yang. Zhì yú quǎn mǎ, jiē néng yǒu yang, bù jìng, hé yǐ biè hū?”
Tử Du (1) vấn hiếu, Tử viết: “Kim chi hiếu giả, thị vị năng dưỡng. Chí ư khuyển mã, giai năng hữu dưỡng (2), bất kính, hà dĩ biệt hồ?”
[Chú thích – Dương Bá Tuấn]
Tử Du: họ Ngôn tên Yển, tự Tử Du, người Ngô, kém Khổng tử 45 tuổi.
养, đọc là yàng.
[Diễn giải câu – Dương Bá Tuấn]
Tử Du hỏi hiếu là gì, Khổng tử nói: “Như hiện nay thứ gọi là hiếu, chỉ là nói có thể nuôi dưỡng cha mẹ đầy đủ là đủ rồi. Nhưng, đến chó ngựa cũng có thể nuôi dưỡng đầy đủ. Nếu không có lòng hiếu kính cha mẹ, như vậy nuôi dưỡng cha mẹ với nuôi dưỡng chó ngựa có gì khác biệt?”
[Bình giải – Chưa rõ là ai]
Thiên này vẫn là bàn luận về vấn đề hiếu. Đối với câu “chí ư khuyển mã, giai năng hữu dưỡng,” cho đến nay cũng có vài cách giải thích không giống nhau. Có giải thích là chó giữ cửa, ngựa kéo xe các loại con vật chở đồ, cũng có thể hầu hạ chăm sóc con người. Giải thích thứ hai là chó ngựa cũng có thể được con người nuôi dưỡng. Ở đây dùng cách giải thích thứ hai, vì so ra thỏa đáng hơn. - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
[Luận ngữ tân giải – Tiền Mưu]
Tử Du: Tên Ngôn Yển tự Tử Du, đệ tử lúc vãn niên của Khổng tử.
是谓能养 – thị vị năng dưỡng: Khổng tử nói thế tục đều cho rằng có thể (nuôi) dưỡng là hiếu.
犬马皆能有养 – câu này có hai cách giải thích: chó giữ nhà, ngựa thay người lao động, đều có khả năng săn sóc phục dịch hầu hạ con người, là khuyển mã cũng có thể phụng dưỡng con người. Cách giải thích khác: Mạnh tử từng nói: “食而弗爱,豕交之也,爱而不敬,兽蓄之也” – “thực nhi phất ái, thỉ giao chi dã, ái nhi bất kính, thú súc chi dã” – nuôi mà không yêu, giống như nuôi heo vậy, yêu mà không kính, như chăm vật nuôi vậy. Là chó, ngựa sẽ được người nuôi dưỡng, có thể thấy chỉ nuôi dưỡng ăn ở vật chất chưa đủ được coi là hiếu. Giải thích đầu dùng từ “dưỡng” kiêm hai nghĩa là ẩm thực (ăn uống), phục thị (hầu hạ), e là đã giải thích không đúng. Chó ngựa do người sai khiến sử dụng, không tự phục vụ hầu hạ con người. Nếu thật là chó ngựa có thể nuôi dưỡng người, có thể trực tiếp viết “khuyển mã giai năng dưỡng”- chó ngựa đều có thể nuôi dưỡng là được rồi, cần gì phải thêm một chữ “hữu” nữa. “Giai năng hữu dưỡng,” chính là đều có thể được con người nuôi dưỡng. Hoặc nghi việc đem quan hệ thân thích so sánh với khuyển mã là không thỏa đáng, thì ở đây chính là có thể thấy rõ mối quan hệ đó không thể đạt được mức hiếu. Mạnh tử đã nói rõ súc vật vật nuôi, giải thích của Mạnh tử về “Luận ngữ” trực tiếp đáng tin. Nay theo cách giải thích thứ hai.
不敬何以別乎 – bất kính hà dĩ biệt hồ: nếu như chỉ biết dưỡng mà không tôn kính, thì không khác gì nuôi dưỡng chó ngựa. Sao có thể nói đến hiếu?
Tử Du hỏi: “Đạo hiếu là như thế nào?.” Tiên sinh nói: “Hiện nay mọi người cho rằng chỉ cần có thể nuôi dưỡng cha mẹ đã tính là hiếu rồi. Nhưng mà chó ngựa cũng có thể được người nuôi dưỡng như vậy. Không có một lòng tôn kính đối với cha mẹ, thì phân biệt ở chỗ nào!.”
[Luận ngữ biệt tài – Nam Hoài Cẩn]
Tử Du là đệ tử của Khổng tử, họ Ngôn tên Yển, Tử Du là tên chữ, kém Khổng tử 45 tuổi. Tử Du hỏi về hiếu, Khổng tử giải thích rất rõ ràng, nói hiện nay mọi người không hiểu về hiếu, cho rằng chỉ cần nuôi dưỡng cha mẹ đầy đủ, có cơm cho họ ăn, giống như ngày nay, mỗi tháng gửi năm chục một trăm đô la Mỹ cho cha mẹ dùng, thì là hiếu rồi. Cũng còn rất nhiều người trẻ tuổi đến năm mươi nguyên cũng không gửi, gửi được đến nơi, lão bà lão ông tuy ở trong nhà cô cô độc độc, “流泪眼观流泪眼,断肠人对断肠人” – lưu lệ nhãn quan lưu lệ nhãn, đoạn trường nhân đối đoạn trường nhân – lệ rơi nhìn lệ rơi, đứt ruột cùng đứt ruột, nhưng khi nhìn thấy năm mươi nguyên liền hoan hoan hỉ hỉ. Do đó người hiện đại, cho rằng nuôi bố mẹ thì tính là hiếu rồi, nhưng “khuyển mã giai năng hữu dưỡng,” chăm nuôi một con chó, một con ngựa cũng cần cho chúng ăn, có người nuôi chó còn cần mua gan lợn cho chó ăn, cho nên loại tâm tình chỉ là có dưỡng mà không có yêu, thì không phải là hiếu chân chính. Hiếu không phải là hình thức, cũng không giống như nuôi chó nuôi mèo.