Có vẻ như bắt đầu từ cửa thứ ba, Tịch Viễn đã không còn vẻ mặt cười như không cười khó đoán nữa rồi. Cởi bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, để lại con người thật, mỗi lần Tịch Viễn cười nhạo mọi người đều là từ tận đáy lòng.

……

Tuy nhiên, thái độ của hắn đối với sư huynh Cần luôn rất tốt.

Ánh mắt Du Luân đảo quanh hai người họ, dường như có thể nhìn thấy chút gì đó, nhưng rồi lại như không nhìn thấy gì cả.

Không cần nói những lời vô nghĩa, quy tắc cũ, đăng ký trước, dàn xếp cho cả nhóm rồi nói về những gì đã xảy ra trong 24 giờ sau.

Khu vực chờ lần này là một làng du lịch cổ điển, tổng thể theo phong cách thời Bắc Tống, yên tĩnh và tao nhã, có nhiều phương tiện giải trí và thư giãn, còn cá cả một phòng tập gym rất lớn. Phòng tập ở đây khác với bên ngoài, có thể dùng điểm Vinh Dự để thuê một phòng độc lập, bên trong có đầy đủ các loại thiết bị, không bị người ngoài quấy rầy.

Còn lại là nơi ở gồm một đống tòa tiểu lâu năm tầng nối liền nhau, đình đài lầu các chằng chịt, có hành lang thông gió nối liền nhau. Để ở chung, sáu người đều chọn phòng đơn giá như nhau, thật ra một phòng có thể ở được hai người, nhưng giá phòng cũng không đắt nên mọi người đương nhiên ở riêng.

Họ sống trong một căn hộ bình thường nhất, với một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm và không có bếp. Ở đây có thể gọi đồ ăn, còn giao đồ đến tận nơi, tầng dưới có nhiều cửa hàng khác nhau, kiểu loại hoàn thiện hơn nhiều so với khu vực chờ trước đó. Nhưng điểm giống là đều không có nhân viên, việc mua bán dựa vào sự giám sát của Vương Miện, các vật tư và thực phẩm được giao đến cửa, còn lại sẽ vận chuyển bằng đường ống trong tường, sau khi hàng đến nơi sẽ xuất hiện trong tủ âm tường bên cạnh cửa ra vào.

Một phòng có giá 20 điểm Vinh Dự mỗi ngày, ngoài ra còn có phòng sang trọng, siêu sang trọng và phòng hạng sang. Tịch Viễn muốn ở phòng hạng sang, nhưng thấy mọi người đều chọn phòng bình thường nên hắn cũng chọn theo.

Điểm Vinh Dự của ba người đều bị trừ, Du Luân định nhờ ba người còn lại không bị trừ cho bọn họ mượn 50 điểm, đợi kết thúc ngày thứ nhất sẽ ra ngoài kiếm điểm. Mỗi người mượn một người, đương nhiên Du Luân sẽ tìm Nhan Hành Thạc, Khổng Duy Cần theo thói quen nhìn Miêu Thắng Nam. Nhan Hành Thạc thì không sao, anh là người giàu thứ hai trong đội, dù ít hơn Tịch Viễn, nhưng chia cho Du Luân một nửa để đưa cậu về bốn chữ số vẫn không thành vấn đề. Anh định chuyển điểm thì Tịch Viễn lại ngăn anh lại.

“Thôi, tôi sẽ chuyển cho mỗi người 5000.”

Triệu Tòng Huy được cưng mà sợ, “Ờm, không cần nhiều như vậy đâu ạ, 5000 điểm, không biết đời nào bọn em mới trả nổi.”

Tịch Viễn cau mày, “Ai kêu cậu trả lại, tôi là đang tiết kiệm thời gian cho mọi người, nếu không mấy người định sẽ lãng phí hơn mười ngày để kiếm điểm à.”

Triệu Tòng Huy: “……”

Tại sao mỗi lần Tịch Viễn phát tiền cho mọi người, cậu ta đều không cảm nhận được gió xuân trúng số, mà chỉ có dao sắc nhạo báng vậy.

……

Tịch Viễn nói được làm được, hắn chuyển 5000 cho Khổng Duy Cần và Miêu Thắng Nam, sau đó cho Triệu Tòng Huy, khi đến chỗ Du Luân, Nhan Hành Thạc nhẹ nhàng bâng quơ ngăn hắn lại, “Không cần đâu, bọn tôi đủ rồi, anh chuyển cho bọn họ là được.”

Tịch Viễn nhìn Nhan Hành Thạc, sau đó nhìn Du Luân đang im lặng.

Nhìn chằm chằm hai người vai kề vai, Tịch Viễn nhướng mày, thoải mái thả tay xuống, “Đã hiểu.”

Đãi ngộ ở khu vực chờ ngày càng tốt, cuộc sống ngày càng thuận lợi, Du Luân và mọi người đang ngồi trong phòng riêng của quán ăn ở lầu 1, anh một câu tôi một câu nói hết những chuyện đã xảy ra trong thế giới thực. Du Luân không đề cập gì đến bản thân và Nhan Hành Thạc mà chỉ nói về tình hình gần đây của ba mẹ và những thông tin họ phát hiện được.

Sau khi họ nói xong, mọi người mới nhận ra những thông tin họ biết đều tương tự nhau, có vẻ cũng không tìm thấy điều gì hữu ích.

Không biết sau này còn cơ hội đi ra ngoài không, nhưng mọi người vẫn nhớ số điện thoại của người khác, nếu có thể đi ra thì nhất định phải thường xuyên liên lạc nhau.

Sau khi ăn xong, mọi người trở về phòng, Du Luân không về phòng mình mà đi theo Nhan Hành Thạc, Miêu Thắng Nam chú ý thấy điều này, nghi ngờ đứng ở cửa, ngây người nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.

Miêu Thắng Nam là con gái nên nhạy cảm hơn người bình thường về mặt tình cảm, nhưng cô nhóc không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, bởi vậy chỉ cảm thấy hai người họ có chút kỳ lạ chứ chưa nghĩ đến phương điện đó.

Cho tới nay, Du Luân và Nhan Hành Thạc vẫn chưa nói cho mọi người biết chuyện riêng tư của họ, thứ nhất, Du Luân có chút xấu hổ, thứ hai, loại chuyện này… Cậu cũng không biết phải nói sao, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đôi mắt cú vọ của bọn họ, còn lại thì im lặng.

Con số trên trời lại càng rõ ràng, lúc này Du Luân thực sự tin rằng nó là con số 0.

Thu hồi ánh mắt nhìn trời, Du Luân quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, tò mò hỏi: “Anh có cảm thấy Tịch Viễn rất thích sư huynh của chúng ta không.”

Nhan Hành Thạc đang chú ý chiếc bàn đi kèm với căn phòng, chọn bừa một cuốn sách, lật trang giấy, anh thờ ơ ậm ừ.

Du Luân nghe vậy, phóng tới, “Vậy anh có cảm thấy Tịch Viễn đối xử quá tốt với sư huynh của chúng ta không, hôm nay lại hào phóng như vậy, 80% cũng là vì sư huynh, Miêu Miêu và nhóc Triệu chỉ là nhân tiện thôi.”

‘Cộp’, Nhan Hành Thạc khép sách lại, quay đầu nhìn về phía Du Luân: “Ý của em là?”

“Anh đoán xem?”

Hai người nhìn nhau, lần đầu tiên giọng điệu của Nhan Hành Thạc không chắc lắm, “Chắc là… Không thể nào đâu?”

Bàn về việc trình bày sự kiện và lập luận, anh lành nghề hơn bất cứ ai, nhưng đoán suy nghĩ của mọi người, hay là nói, đoán suy nghĩ của một người đàn ông, thực sự không phải là thế mạnh của anh.

Bản thân Du Luân cũng không rõ, cậu âu sầu ngồi xuống, thở dài, “Em cũng hy vọng là không phải, với đầu óc của Không Duy Cần, có cho y thêm một cơ hội làm người thì có lẽ vẫn không thể hiểu được. Yêu đương trong đội không phải là chuyện tốt, nếu xảy ra xung đột thì cả đội sẽ bị thiệt hại mất.”

Nhan Hành Thạc thấy buồn cười, “Không phải chuyện tốt? Thế hai ta thì sao?”

Ngó anh một cái, Du Luân nói như lẽ đương nhiên, “Chúng ta khác mà.”

“Khác ở chỗ nào.”

“Em là đội trưởng, có quyền được miễn!”

Nhan Hành Thạc: “……”

*

Bởi vì cửa thứ tư đặc biệt, có thể biết trước quy tắc, khi đến cửa thứ năm sẽ trở về trạng thái mù tịt như trước, chỉ nghe người ta nói mơ hồ, tiết kiệm thêm quà cũng không có hại gì.

Thế là cả đội Khăn Quàng Đỏ lang thang trong rừng hơn một tháng, ai cũng cố gắng lấy hơn mười món quà rồi mới dám vào cửa tiếp theo.

Không biết có phải là ảo giác không, Du Luân luôn cảm thấy rất khó để thu thập quà ở cửa này. Sau khi làm rất nhiều nhiệm vụ, đã hỏi hầu hết tất cả NPC trong khu vực rừng, nhưng vẫn không nhận được bao nhiêu món. Đa phần đều cho điểm Vinh Dự và đạo cụ dùng một lần.

Nói đến đạo cụ, Du Luân cảm thấy đó là một cái hố, giống như mở một hộp quà bí ẩn vậy, ngoại trừ một vài lần gặp may thì những lần còn lại đều là rác, chẳng hạn như lần này.

—— Khăn lau kính của bà Rắn hổ mang: Miếng vải này sẽ lau sạch mọi thứ!

… Cmn chứ lau sạch mọi thứ, một mảnh khăn lau kính còn không to bằng lòng bàn tay, đổi thành vải buộc chân có khi còn sẽ thiết thực hơn ấy.

Lại là một ngày không thu hoạch được gì, sáu người đi bộ về, tưởng rằng ngày này sẽ kết thúc, nhưng không ngờ lại có hai chuyện xảy ra.

Chuyện đầu tiên, họ đã gặp lại đội Bông tuyết.

Bông Tuyết mới đến đây, hai lần đầu họ đều thất bại, lần thứ ba phải ấp ủ rất lâu mới vào, cách làm gần giống như đội Khăn Quàng Đỏ, bọn họ cũng từ bỏ phân tích mà đoán mò luôn. Khăn quàng đỏ có Triệu Tòng Huy trực giác cực kỳ không chính xác, Bông Tuyết có một Bối Bối trực giác cực kỳ chính xác, và cứ thế, họ cũng đến đây.

Hai đội chào hỏi, chuẩn bị ăn uống tám chuyện thì trên đường đi, họ gặp chuyện thứ hai.

Hai người sống sờ sờ biến mất khỏi tầm mắt họ.

Mặc dù ngay từ cửa đầu tiên, họ đã biết ở đây không có khái niệm cái chết mà chỉ có biến mất, nhưng dù đã nghe rất nhiều lần, họ vẫn chưa bao giờ nhìn thấy, mãi đến ngày hôm nay.

Dường như hai người kia có cừu hận sâu sắc, trong đó một tên đã cu0ng hiếp nữ đội viên cùng đội. Cô gái đó hiện đã phát điên, đội cũng giải tán, một người khác để báo thù cho đội viên của mình mà đã không ngủ không nghỉ tìm kiếm trong khu vực chờ hơn mười ngày.

Đáng lẽ ban đầu anh ta chỉ muốn dạy cho tên đó một bài học, nhưng lại không chịu nổi sự khốn nạn của tên đó. Trước mặt mọi người còn tự hào nói rằng Vương Miện đầy sơ hở, trong cửa muốn làm gì thì làm, dù sao sau khi đi ra, mọi thứ sẽ khôi phục lại như trước khi vào, chẳng phải chỉ là một lớp màng trinh thôi sao? Ra ngoài là liền lại ấy mà.

Trương Nhi Thả chỉ là người đứng nhìn mà khi nghe vậy cũng muốn lao lên đánh nát mặt tên đó, Miêu Thắng Nam tức đến run cả tay, nếu không phải Du Luân ngăn cản thì cô nhóc đã dùng xiên sắt thọc thẳng nửa người dưới của gã rồi.

Người đứng nhìn đã như vậy, đương nhiên đương sự còn nghiêm trọng hơn, rất nhiều người đều thấy trong mắt đối phương chợt lóe lên sát ý, anh ta muốn giết người.

Sau đó, cơ thể của anh ta cứng đờ, động tác cuối cùng là nhìn vào chiếc nhẫn của mình, nhưng chưa đợi anh ta xem xong thì đã biến mất.

Ngay cả quần áo mang trên người, từ đầu đến chân cũng đột nhiên biến mất, như thể người này chưa từng tồn tại vậy.

Người mà anh ta muốn giết vẫn đứng đó, thậm chí còn mang theo vẻ mặt đã đoán trước được.

Anh chàng kia phạm tội là đang ở trong khu vực chờ, nhưng kẻ này phạm tội lại ở trong cửa, Vương Miện không biết, hoặc là nói, Vương Miện biết, nhưng nó không quan tâm, cho dù lúc này hắn nhục nhã người khác, thì cũng chỉ là khua môi múa mép, Vương Miện sẽ không trừng phạt hắn.

Miêu Thắng Nam tức đến đau phổi, giọng nói cô nhóc trở nên bén nhọn, tra tấn lỗ tai những người đứng bên cạnh: “Đội trưởng anh buông em ra, em muốn —— em muốn ——”

Còn chưa kịp nói xong, chuyện kì lạ đột nhiên xảy ra.

Tên cưỡng dâm kia mới vừa quay người, bước được hai bước thì nụ cười trên mặt liền cứng đờ, gã nghi ngờ nhìn chiếc nhẫn, và ngay sau đó, chuyện vừa xảy ra với người khác đã xảy ra với gã.

Người vây xem kinh ngạc, nhìn nơi trước đây gã từng đứng, âm thanh ồn ào lập tức vang lên, hơn nữa trong lòng ai cũng có chút hưng phấn.

Không phải vì gã biến mất, hầu như mỗi ngày đều có người biến mất, một số là người tốt, một số là người xấu, tuy rằng hôm nay người này như hạch, nhưng… Gã thật sự không nên biến mất!

Lẽ nào quy tắc của Vương Miện đã thay đổi?!

Khi ăn cơm, Bông Tuyết và Khăn Quàng Đỏ cũng đang thảo luận chuyện này. Nhưng so với những người đã ở Vương Miện nhiều năm, bọn họ vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề nên chuyện này nhanh chóng bị gạt ra ngoài lề.

Miêu Thắng Nam hạ giọng: “Tuy rằng giết người là không đúng, nhưng anh ta muốn giết người xấu mà, anh ta không sai, vậy sao phải biến mất.”

Từ Tử Nguyên chớp mắt, an ủi: “Sự tồn tại của Vương Miện giống như pháp luật, lời nói của pháp luật chính là đạo lý, không phải tình lý. Không phải đen chính là trắng, ở đây, không có màu xám.”

Khổng Duy Cần chống cằm, “Thế giới không đen tức trắng càng cần sự công bằng hơn, nhưng đâu đâu cũng có kẽ hở. Người xấu chết nhanh, người tốt còn chết nhanh hơn.”

Phong Hoằng thở dài, “Người biến mất sẽ đi đâu đây?”

Không ai biết, một lúc sau cũng không ai trả lời, Du Luân tư duy, lẩm bẩm hỏi: “Biến mất, thật sự chỉ là không thấy thôi sao?”

“Còn sẽ bị lãng quên.”

Giọng nói của thiếu niên vang lên.

Nghe thế, mọi người đều quay lại nhìn về hướng người nói, bạn nhỏ Bối Bối mím môi, dường như không thích ứng lắm với hoàn cảnh này. Từ Tử Nguyên ngồi bên cạnh, anh ta nhanh chóng thay mặt mọi người hỏi, “Bị lãng quên là có ý gì?”

“Chính là bị quên mất ấy,” cậu nhóc dừng lại, “Em chưa từng rời khỏi Vương Miện, sau khi ra ngoài, em xuất hiện gần một tòa nhà dân cư. Trước đây, ba em đã nhấn mạnh với em vài lần, nhớ sống hết mình, cố gắng vượt cửa, nhất định phải thoát khỏi đây, ông ấy còn cho em biết địa chỉ nhà của ông ấy để sau khi ra ngoài, em đi tìm ông bà nữa. Em hỏi một vài người và phát hiện nơi em xuất hiện chính là nơi ba em từng sống, ông bà em đều ở đó, họ không chuyển đi.”

Lại ngừng lại một chút, hầu như mọi người đều biết cậu nhóc sẽ nói gì tiếp theo, nhưng họ vẫn căng thẳng nín thở.

Bối Bối cười nhẹ, “Nhưng, họ không nhớ ba em, hàng xóm cũng nói nhà ông ấy chưa bao giờ có con trai như vậy, chỉ có một cô con gái. Trong căn nhà đó không có dấu vết cuộc sống của ba em, cũng như một bức ảnh để lại. Ông bà nghĩ em là lừa đảo nên đuổi em đi, em không biết phải đi đâu, đành ngồi dưới nhà một ngày.”

“Rồi em ngẫm nghĩ lại, sau khi biến mất, những người bên ngoài sẽ không nhớ rõ ba em, ông ấy thực sự đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này rồi.”

Bối Bối vẫn nở nụ cười trên gương mặt, nhưng người khác lại không thể cười nổi.

Giết người giết cả trái tim, vốn bọn họ nghĩ rằng dù thế nào đi nữa thì vẫn có thể lấy lại mạng sống, nhưng họ chưa từng nghĩ đến, Vương Miện thực sự có thể xóa bỏ sự tồn tại của họ. Trong ký ức của thế giới, họ chưa bao giờ được sinh ra, cũng chưa từng mất tích, ngay cả ‘biến mất’, cũng là một từ nực cười.

Người không tồn tại, thì sao mà biến mất được chứ?

Ba của Bối Bối không phải là người đầu tiên biến mất. Trong 10 năm và nhiều thập kỷ qua, không biết đã có bao nhiêu người bị xóa bỏ một cách tàn nhẫn, mọi người không kìm được suy nghĩ miên man.

Nhưng bọn họ càng nghĩ, thì trong lòng lại càng hoảng sợ.

Họ sợ trí nhớ của mình đã bị bóp méo, lại càng sợ một ngày không xa sẽ không còn bóng dáng của mình trong ký ức của người khác nữa.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play