Ba mẹ Du Luân nhìn con trai và người đàn ông lạ mặt ngồi đối diện, nhìn hai người anh một lời em một lời, sau khi nghe cả hai nói xong, thật lâu họ vẫn chưa khép miệng lại được.
Có quá nhiều thông tin, họ phải từ từ tiêu hóa đã.
……
Đầu tiên, đứa con trai thành thật trải qua bốn năm đại học đột ngột nói cong là cong. Một năm trước nó gặp người đàn ông tên Nhan Hành Thạc, nửa năm trước đã xác định quan hệ, sau khi tốt nghiệp, cả hai hẹn nhau đi du lịch Tây Tạng, và trong chuyến đi này, hai người đã hẹn ước trọn đời.
—— Để tăng độ đáng tin cậy cho chuyện này, Du Luân cố ý kéo dài thời gian hai người quen nhau, dẫu sao cũng tốt hơn là nói họ chỉ mới quen nhau nửa tháng.
Thứ hai, người đàn ông họ Nhan này là một chuyên gia trẻ tuổi được nhà nước mời, hôm nay mới nhận một nhiệm vụ tạm thời, sắp bị điều đến nơi chim không thèm đẻ trứng để chế tạo tên lửa. Mà con trai cưng của bọn họ là người yêu tinh thần của chuyên gia này, cả hai có thể đi cùng nhau, để không phải xa rời người mình thích, con trai họ đã đồng ý, mà chuyện này thì không thể đổi ý.
Cuối cùng, chuyện chế tạo tên lửa này không thể vội được, có lẽ bọn họ sẽ không gặp được đứa con trai này rất lâu nữa.
Sau khi cố gắng tiêu hóa thông tin xong, mẹ của Du Luân quay đầu lại, nghi ngờ hỏi ba Du Luân, “Quốc gia của chúng ta đã nhân đạo hóa đến mức này rồi sao?”
Ba của Du Luân: “…… Chắc là vậy, có lẽ, có thể là thế? Xem ra, phúc lợi trong đó nhất định không tồi, bọn họ rất coi trọng tên lửa này.”
Du Luân: “……”
Sau khi nói xong cậu thấp thỏm cả nửa ngày, mà trọng điểm ba mẹ quan tâm nhất lại là tên lửa á?!
Dù thế nào đi nữa, không xuất hiện sự phản đối gay gắt như trong dự đoán của Du Luân đã là rất tốt rồi, hơn nữa ngoài dự đoán của Du Luân là, không ngờ ba mẹ cậu lại cởi mở như vậy, ngay cả việc come out cũng chẳng thể khiến bọn họ ngạc nhiên.
Dẫu sao cũng là ba mẹ, sau khi hỏi về tên lửa cũng nên hỏi con trai, hỏi cặn kẽ từ chuyện lớn đến chuyện bé. Dù rất không nỡ nhưng con trai là vì cống hiến cho đất nước, cho dù nó không hiểu gì thì khi đến đó, quốc gia nhất định sẽ sắp xếp một số nhiệm vụ trong khả năng cho phép cho nó. Đây là một điều tốt, tổ tiên cũng sẽ được thơm lây.
Ba của Du Luân hỏi về nhiệm vụ, mẹ của Du Luân thì hỏi về gia cảnh của Nhan Hành Thạc. Du Luân kiên nhẫn đợi một lúc, sau đó mới cắt ngang câu hỏi của hai người và đưa Nhan Hành Thạc vào phòng trống của nhà cậu.
Sau khi đóng cửa lại, Du Luân suy nghĩ hồi lâu nhưng không thể chắc chắn được, cậu khó hiểu hỏi Nhan Hành Thạc, “Anh nói xem… Bọn họ có tin không?”
Nhan Hành Thạc đang mở laptop, đến đúng giờ rồi, ba mẹ anh đã thức dậy, cũng nên giải thích cho họ thôi.
“Nửa tin nửa ngờ,” Nhan Hành Thạc mở nắp notebook lên, “Khi chúng ta đi rồi, họ sẽ tin thôi.”
Du Luân mím môi.
Đúng vậy, khi bọn họ rời đi, ba mẹ không muốn tin cũng không được, bởi vì đây là hy vọng cuối cùng và cũng là cái cớ để họ cảm thấy hơi an tâm, chỉ có như vậy thì cuộc sống mới có thể tiếp tục.
Nhan Hành Thạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Đây là phòng em sao?”
Du Luân tập mãi thành quen lắc đầu, khách đến chơi nhà luôn hỏi như vậy, “Không phải, đây là phòng cho khách của nhà em.”
Nhan Hành Thạc cười khẽ, “Xem ra nhà em có rất nhiều khách nhỉ.”
Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, ai không biết còn nghĩ rằng căn phòng này đã có chủ.
Du Luân nhún vai, “Cũng không có bao nhiêu, dù họ có đến cũng sẽ không ở lại, à, anh có muốn uống nước không?”
……
Sau khi giải quyết đợt oanh tạc vấn đề thứ hai, Du Luân trở về phòng của mình. Cậu phiền muộn đi đi lại lại trong phòng mấy lần rồi ngã lưng lên giường, sáng hôm sau hai người ăn sáng rồi chào tạm biệt ra về.
Lúc bọn họ xuất hiện ở Nhã An đã là khoảng 8 giờ sáng, sợ mình đột nhiên biến mất trước bao nhiêu người nên cả hai đã chạy rất xa, mãi đến khi nhìn thấy đường sắt mới dừng lại, chậm rãi bước đi, vừa chiêm ngưỡng vẻ đẹp đang sống lại của thành phố, vừa chờ thời gian quay về.
Vừa đến 8 giờ, sáu người trở lại lối vào của đường hầm, lúc trước khi rời đi bọn họ đang ở bên trong lối vào, hiện tại đã ở bên ngoài lối vào.
Đã một ngày không gặp, có lẽ mọi người sẽ không có gì thay đổi, nhưng Du Luân chỉ nhìn lướt qua đã thấy bầu không khí xung quanh mỗi người khác hẳn.
Ngay cả Triệu Tòng Huy hoạt bát nhất lúc này cũng không nói gì, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Họ đang ở trong một làng du lịch cổ điển kết hợp giữa công nghệ hiện đại và hương vị cổ xưa, hoa cỏ xung quanh thơm ngát, không khí trong lành, nhưng không ai có tâm trạng để thưởng thức cả.
Du Luân nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Mắt Miêu Thắng Nam đỏ hoe, cô nhóc thường thích khóc, chút chuyện nho nhỏ cũng rớt nước mắt, mọi người đã quen với thuộc tính hở chút là hu hu hu của cô nhóc, nhưng bây giờ, cô nhóc lại không rơi nước mắt, Du Luân cảm thấy đây mới là điều khiến cậu lo lắng nhất.
Miêu Thắng Nam cúi đầu, có lẽ là bởi vì ngày hôm qua khóc quá lâu, giọng nói có chút khàn khàn, “Ba mẹ em đã gọi cảnh sát, hai người họ và cảnh sát đã tìm kiếm khắp cả núi tận 15 ngày. Em còn bị mẹ đánh nữa.”
Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chưa bao giờ động đến cô nhóc, nhưng khi vừa mới trở về, mẹ đã nhìn cô nhóc với vẻ không dám tin, sau đó đánh đập và mắng mỏ rất dữ dội.
“Con còn biết về hả! Sao mẹ lại sinh ra một đứa nhóc không hiểu chuyện như con chứ, con muốn mẹ sốt ruột chết đúng không!!”
Vừa đánh vừa khóc, Miêu Thắng Nam cũng khóc, mẹ cô nhóc cũng khóc, Khổng Duy Cần và ba Miêu Thắng Nam ở bên cạnh nhìn nhau, lập tức xoay người bỏ chạy, đương nhiên, chạy không thoát, cuối cùng vẫn bị túm lại dạy bảo.
Ba mẹ Triệu Tòng Huy cũng vậy, hơn 10 ngày chẳng nghe thấy tin tức gì, không ai có thể chấp nhận được chuyện này. Triệu Tòng Huy thậm chí còn không thể tìm ra một cái cớ, vì vậy cậu ta chỉ có thể an ủi ba mẹ mình hết lần này đến lần khác là mình không gặp nguy hiểm, chỉ đi đến một nơi không ai biết mà thôi, chờ khi tất cả kết thúc, cậu ta sẽ nói những gì đã xảy ra.
Du Luân thở dài nhìn Tịch Viễn, người duy nhất vẫn bình tĩnh.
“Gia đình anh có báo cảnh sát không?”
Tịch Viễn lắc đầu, “Tôi không sống cùng gia đình, thư ký của tôi đã gọi điện báo cảnh sát. Trong nửa tháng, công ty xảy ra chút vấn đề nhỏ, tôi thay đổi nhân sự một chút là xong.”
Du Luân: “……”
Mỗi lần Tịch Viễn nói một cách bình tĩnh như vậy, Du Luân lại có xúc động muốn gọi những người khác đến để vây xem ông lớn nè.
Mặc dù Tịch Viễn chưa từng nói công ty của mình lớn cỡ nào, nhưng hắn từng nói rằng sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, điều đầu tiên hắn làm là sa thải 600 cương vị vô dụng, mà hắn cũng gọi đây là một đợt sa thải quy mô nhỏ.
… Nếu đây là một cuộc sa thải quy mô nhỏ, vậy chút vấn đề nhỏ mà Tịch Viễn nói đến, nó phải như thế nào chứ?
Suy nghĩ của Du Luân hơi bay xa, chợt nhớ tới việc bị trừ điểm, Du Luân nhanh chóng lấy lại sự chú ý, “Đúng rồi, mọi người có bị trừ điểm không?”
Triệu Tòng Huy nghe vậy nói: “Vừa nãy em cũng muốn nói cái này nè, em bị trừ rồi, hiện tại chỉ còn lại có 1 điểm thôi à!”
Đây là chuyện nằm trong dự đoán, nhất định có người cũng nghĩ như Du Luân, may mà cộng lại không đến 1000 điểm nên có bị trừ cũng chả sao.
Nghĩ đến Sugar daddy nào đó, Du Luân lo lắng quay đầu lại, “Tịch Viễn, anh… Anh không bị trừ điểm đúng không?”
Nếu Tịch Viễn cũng bị trừ thành 1 điểm, thế thì cậu có cả suy nghĩ đập đầu vào tường rồi đó, mất bao nhiêu là điểm đấy!
Tịch Viễn nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, “Không có, vì sao lại bị trừ điểm?”
Du Luân nói ý tưởng muốn báo cảnh sát và tìm người xin giúp đỡ của mình, Tịch Viễn nghe xong, cười nhạo không chút che giấu: “Chúng ta không phải là đội đầu tiên vượt qua cửa thứ tư, nhất định đã có vô số người từng vượt qua rồi trở về hiện thực, nhưng cậu đã bao giờ nghe đến thứ gì gọi là Vương Miện Gai chưa? Chưa từng, nếu cậu chưa từng nghe về nó, vậy có nghĩa là những người đó đã không đưa nó ra ánh sáng thành công, hoặc là cảnh sát không quản được chuyện này, hoặc là cảnh sát và Vương Miện là một nhóm, hay là chuyện này không thể nói ra được. Bất kể là tình huống nào, đều không cần thử, đạo lý đơn giản như vậy, dùng sợi tóc cũng nghĩ ra.”
Du Luân: “……”
Triệu Tòng Huy: “……”
Tuy rằng hắn nói rất đúng, nhưng vẫn tức giận nha!
Chớp mắt, Khổng Duy Cần mãi vẫn chưa nói chuyện giơ tay lên, “Thành thật xin lỗi… Điểm của tôi cũng bị trừ rồi.”
Vốn dĩ Khổng Duy Cần không cảm thấy việc bị trừ điểm có vấn đề gì, nhưng khi Tịch Viễn nói vậy, y cảm thấy mình thật ngu ngốc, áy náy cúi đầu, y chợt nhận ra, dường như mình đang kéo chân sau của cả đội.
Tịch Viễn khựng lại, thả lỏng vai, nói: “Không cần xin lỗi đâu, cậu làm thế cũng là vì tốt cho mọi người mà, lo lắng sẽ bị loạn. Dưới tình huống đó, chẳng có bao nhiêu người vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh, chúng tôi đều hiểu mà.”
Du Luân: “……”
Triệu Tòng Huy: “……”
Công việc kinh doanh gia đình anh làm, nhất định là tiêu chuẩn kép nổi tiếng ở Trung Quốc phải không?
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT