Cuộc hỗn chiến chạm vào là nổ ngay, mặc dù Khăn Quàng Đỏ có lợi thế hơn về quân số nhưng nếu giao tranh thật, bọn họ hoàn toàn không thể chiếm thế thượng phong.

Xét về số món quà thì hai đội ngang nhau, về số máy hack chạy bằng cơm thì cũng tương đương. Có lẽ những người thông minh đều có cùng tần số não, Nhan Hành Thạc dặn đồng đội chú ý bảo vệ mọi người khi viết giả thuyết, Kính Nghiệp Phúc cũng dặn dò Ngũ Phúc Lâm Môn như vậy, nên là tình hình hiện tại mọi người đều có vài lớp buff phòng thủ trên người. Sau đó lại sử dụng quà như một cách mở đầu thủ đoạn, chứ thay vì ném tiền vào người đối thủ.

……

Cuộc hỗn chiến bên ngoài đã làm kinh động thị vệ bên trong, những thị vệ này không còn quan tâm đến thân phận của họ, dùng dao chém về phía bọn họ, hai đội vừa đánh nhau vừa phải dốc hết sức để đối phó với thị vệ.

Du Luân sứt đầu mẻ trán, cậu đột nhiên khom lưng, né tránh khẩu pháo laser Ngũ Phúc Lâm Môn bắn đến, sau đó rút lui về phía đồng đội.

“Cứ tiếp tục như này không phải cách! Tịch Viễn, không phải anh vẫn còn biện pháp phòng ngừa sao, bây giờ anh có thể dùng nó không?!”

Tịch Viễn rũ mắt, sử dụng ‘Siêu trộm thế kỉ’, giây tiếp theo, Giàu Mạnh Phúc như hít thu0c lắc bỗng nhiên cảm thấy bả vai đang khiêng khẩu pháo laser nhẹ bẫng, hắn ngẩn người, phát hiện trên vai Tịch Viễn phía đối diện cũng có một khẩu pháo laser, đối phương vô cảm nhìn hắn, ấn nút.

Giàu Mạnh Phúc: “!!!”

Đánh Giàu Mạnh Phúc đến tè ra quần, Tịch Viễn mới bớt thời giờ đáp lời Du Luân: “Không thể.”

Du Luân: “…………”

Nếu đã vậy thì hai phút trước anh có thể dứt khoát trả lời tôi mà!

Du Luân sốt ruột, đội đối phương cũng chẳng khá hơn là bao, càng về lâu thì dùng quà càng nhiều, dần dần ai nấy cũng kiệt sức, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ phải đánh tay đôi mất. Kính Nghiệp Phúc rất rõ sức mạnh của đội mình, mặc dù đội của họ có ba người đàn ông, nhưng ba người này đều là gối thêu hoa, người duy nhất có thể đánh đấm thật chính là Hài Hòa Phúc.

Hài Hòa Phúc là cỗ máy đấm bóc, chúa tể hủy hiệt các cuộc chiến. Trong tình huống bình thường, năm người đàn ông cùng lên cũng không thể đánh bại cô, nhưng cố tình hôm nay không phải là tình huống bình thường.

Kính Nghiệp Phúc chết lặng nhìn phía đối diện.

Miêu Thắng Nam đang đánh nhau với một thị vệ, thị vệ cầm đao muốn chém cô nhóc, Kính Nghiệp Phúc thậm chí còn không nhìn thấy cô nhóc di chuyển như thế nào, dường như cô nhóc chỉ xoay người, đao của thị vệ đã bị giật lấy, cùng lúc đó, đầu gối của thị vệ tê rần, bất ngờ quỳ xuống đất, Miêu Thắng Nam giơ chân đá vào vai đối phương, tựa như có sức nặng ngàn cân, thị vệ tội nghiệp lập tức dập mặt, cái cằm hôn nhẹ lên mặt đất

Giải quyết xong thị vệ, cô nhóc quay đầu lại, nhìn thấy sư huynh bị một đám thị vệ vây quanh, Miêu Thắng Nam lo lắng hét lên: “Sư huynh!”

Khi hét lên, cô nhóc cũng ném thanh đao trong tay, Kính Nghiệp Phúc trơ mắt nhìn Khổng Duy Cần bay lên trời, xoay người lộn nhào trên không trung, giây sau y bắt lấy thanh đao, giây tiếp theo đã đánh nhóm thị vệ không trượt phát nào.

…… Mẹ ơi, hóa ra có người thực sự có thể bay được.

Lúc đầu Kính Nghiệp Phúc còn tưởng cả hai đều sử dụng giả thiết, nhưng sau khi đánh nhau mới phát hiện, người ta là phái sức mạnh thuần túy, ngay cả trong thế giới thực, cũng có thể làm như vậy.

Vì vậy, đừng trông cậy vào việc đánh tay đôi, mấy người bình thường như họ làm sao có thể đánh thắng Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ Xung được.

……

Im lặng một lúc, Kính Nghiệp Phúc lợi dụng thời gian rảnh nắm cổ áo của Giàu Mạnh Phúc, kéo hắn ra khỏi trung tâm cuộc hỗn chiến.

Khi đánh nhau, luôn có người muốn lợi dụng thời cơ chạy vào cung điện, nhưng vừa chạy đã có người đuổi theo. Đã một tiếng trôi qua mà bọn họ cũng chỉ mới vào cửa cung, món quà cuối cùng mất hiệu lực, Du Luân định nhấn cái tiếp theo, suy nghĩ chợt lóe lên, cậu đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng nào đó của cung điện.

Trời quá tối nên khó nhìn rõ nơi đó có gì, cậu nheo mắt lại, một lúc sau, Du Luân mới nhận ra cửa sổ đằng kia đang mở, có một người đang đứng đó.

Công chúa vô cảm nhìn bọn họ, cũng không biết đã nhìn bao lâu, cung nữ sau lưng nàng thì hoảng loạn nhưng nàng lại không để lộ bất kì cảm xúc nào, phát hiện Du Luân đang nhìn mình, nàng dời mắt, nhìn Du Luân.

Khoảng hai giây sau, Công chúa cong môi, lộ ra nụ cười giống hệt như ban ngày.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play