10 giờ tối là thời gian viết giả thuyết của Ngũ Phúc Lâm Môn, người viết vòng này là Yêu Nước Phúc. Giống như Khăn Quàng Đỏ, Ngũ Phúc Lâm Môn cũng phân tích và suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng thông tin hiện có của họ quá ít, tục ngữ nói, ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng. Vì vậy, trước khi giả thiết bắt đầu, Kính Nghiệp Phúc đã dặn dò cả đội.

Nếu rút trúng thẻ trống và thẻ bối cảnh thì nhớ viết từ từ, nhất định phải viết tất cả mọi người trong đội vào, sau đó chờ đợi cơ hội ‘mượn dùng’ ý tưởng của người khác.

Kính Nghiệp Phúc nhớ rõ Khăn Quàng Đỏ có hai người rất thông minh, có thể nghĩ ra một số việc mà đội họ cũng không nghĩ ra được, dù thế nào cũng nên đề phòng.

Nhưng gã cũng không ngờ rằng sự đề phòng này sẽ thực sự ngăn được một tai họa.

Miêu Thắng Nam tức giận dậm chân, hung hăng mắng: “Các người đáng khinh quá vậy!”

Hài Hòa Phúc không đồng ý với câu nói này, “Hai chúng ta đã thương lượng đình chiến 2 tiếng rồi mà. Bây giờ đã qua 2 tiếng, bọn tôi muốn làm gì thì làm chứ, không phải là do mấy người quá bất cẩn thì cũng là do bọn tôi quá thông minh mà?”

Miêu Thắng Nam nói không lại cô, tức giận lấy nĩa sắt ra, “Tui khô máu với mấy người!”

Bên kia, Tịch Viễn lần thứ ba giơ tay trái lên, hỏi những người khác: “Đến lúc rồi nhỉ?”

Cái này còn phải hỏi sao, quà tặng và công cụ ra vẫy tay chào mọi người nè!

Khăn Quàng Đỏ vào tư thế chiến đấu, nhưng ba giây trước, Kính Nghiệp Phúc đã lặng lẽ nhấn vào nhẫn của mình.

Khi bị quà tấn công, chiếc nhẫn sẽ hiển thị tên món quà mà bên kia sử dụng, tuy nhiên khi nhìn thấy dòng chữ này thì đã quá muộn, chiếc nhẫn chuyển sang màu đỏ nghĩa là món quà đã có hiệu lực, bọn họ đã trúng chiêu.

Khổng Duy Cần vẫn duy trì tư thế nhìn tay trái, vài chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên chiếc nhẫn trong tầm mắt y.

—— Đứng yên như núi.

Y nhìn chằm chằm hàng chữ này không chớp mắt giống như tượng sáp, muốn dời tầm mắt cũng không được, trừ y ra, những người khác cũng ở trong trạng thái như vậy.

Kính Nghiệp Phúc không để mất thời gian nữa, quay lại hướng dẫn Thân Thiện Phúc, “Có phải cô có ‘Thế giới rộng lớn như vậy’ không, giờ sử dụng nó liền đi, tốc chiến tốc thắng.”

Thân Thiện Phúc đáp lời, năm người họ nắm tay nhau, chờ ‘Thế giới lớn như vậy có hiệu lực’, năm người họ biến mất ngay tại chỗ.

Triệu Tòng Huy hối hận đến đau cơ tim, quà này có tác dụng từ 10 phút đến một tiếng, cho dù thời hạn món quà của Ngũ Phúc Lâm Môn chỉ có 10 phút, thì sau 10 phút cũng đã muộn màng rồi! Vất vả lắm mới biết cách vượt cửa, nào ngờ lại thành làm mướn không công cho người khác, tui không cam lònggggg!

Trong lòng đang hú hét chói tai, đột nhiên, có điều gì đó đã chuyển động trong tầm mắt của Triệu Tòng Huy.

Du Luân cử động chân tay cứng ngắc, vừa bẻ cổ vừa than thở: “Cmn chứ đứng yên như núi, nó biến cả người tôi thành cục đá luôn ấy, nếu lúc viết giả thiết tôi không ghi thêm một câu thì bây giờ đã toang rồi.”

Nhớ kỹ lời Nhan Hành Thạc đã nói, sau khi viết rằng mình đã biết bí mật của Công chúa và Trái tim Phượng Hoàng, Du Luân thấy vẫn còn chỗ nên đã ghi thêm một câu nữa, Thái tử có thể hóa giải mọi đòn tấn công từ kẻ thù.

Nhưng cậu không ngờ lại chậm như vậy, nửa phút trôi qua mới có thể cử động một cách cứng ngắc được.

Sau khi ngón tay khôi phục sự linh hoạt, Du Luân click mở nhẫn, vừa định nhắn vào một món quà thì cậu chợt dừng lại, ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Đây có được xem là tấn công tinh thần không, dùng ‘Tỉnh táo lại đi’ có được không nhỉ?”

Không ai trả lời cậu, Du Luân tiến lên một bước, cong lưng để cho ánh mắt mình và Nhan Hành Thạc giao nhau, cậu nói: “Nếu anh nghĩ được thì chớp mắt nè.”

Nhan Hành Thạc: “……”

Du Luân hơi sốt ruột, cậu có rất nhiều quà, nhưng những món có thể sử dụng lại quá ít. Nếu thử từng món một, có lẽ một số sẽ có tác dụng, nhưng làm vậy thì quá lãng phí. Du Luân chợt bừng tỉnh, đột nhiên nhớ ra Khổng Duy Cần có một món là ‘5 cm/s’

Đừng để cái tên của món quà này đánh lừa, còn tưởng là món đồ vip pro cỡ nào, 5 cm/s mà đổi lại là thành 3 m/phút, đến cả ốc sên còn chưa chậm đến vậy nữa!

Khổng Duy Cần định dùng thứ này như một món quà tấn công, nhưng nếu sử dụng nó cho người của mình, nói không chừng có thể tự cứu.

Chậm thì cứ chậm vậy, ít nhiều gì vẫn có thể cử động.

Hai mắt vừa sáng lên một giây, Du Luân lại nhớ ra, lần này khác với cửa thứ hai, khi đó, trong tay Nhan Hành Thạc chỉ còn lại một món quà nên cậu không sợ nhấn lộn, nhưng nếu giờ cậu nhấn vào nhẫn của Khổng Duy Cần, làm không tốt sẽ nhấn bay tài sản của sư huynh mất.

Khi đang luống cuống thì đột nhiên, một người khác cũng động đậy.

Nhìn thấy người đang cử động, Du Luân thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng giả thiết mình viết không có hiệu quả chớ, xem ra vẫn có hiệu quả, chỉ là hơi chậm mà thôi.

Tay chân của Nhan Hành Thạc cũng cứng đờ giống như Du Luân, anh cố gắng cử động tay phải, trông giống như một người máy sinh học bị lão hóa mạch điện đến nỗi liệt nửa người. Du Luân thấy thế, vội vàng chạy đến giúp anh.

Nhan Hành Thạc: “Trái.”

“Lên trên.”

“Lên trên nữa.”

“Qua phải.”

“Ngay chỗ đó.”

Bốn người khác: “……” Gì vậy hai người, đang lúc dầu sôi lửa bỏng còn gãi ngứa cho nhau à?!

Do đang đưa lưng về phía Nhan Hành Thạc nên bốn người không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra phía sau, Du Luân giúp anh ấn ngón tay vào, đợi một giây sau, Du Luân nhìn về phía đồng đội, trừng lớn mắt: “Không ổn rồi, bọn họ vẫn không thể di chuyển!”

Sau khi khuôn mặt không còn cứng đờ nữa, Nhan Hành Thạc có thể nói những câu dài, lúc này độ linh hoạt của đôi tay đã được cải thiện, không cần Du Luân giúp đỡ, anh cũng có thể tự mình nhấn, anh rũ mắt nói: “Cái vừa rồi không phải để làm tan băng, nó là để bẫy Ngũ Phúc Lâm Môn.”

Mê cung của Minos —— Con người dễ thương lại đến chơi với Minos rồi, Minos rất vui, bởi vì cơm hộp lại đến nà! Lưu ý: Mê cung có phạm vi 300 héc-ta và thời gian sử dụng là 1 tiếng.

……

Sau khi nghe Nhan Hành Thạc giới thiệu, khóe mắt Du Luân giật giật, nếu nhớ không nhầm thì hình như Minos là quái vật ăn thịt người, gọi con người là cơm hộp cũng không có gì sai cả.

Sau khi mê cung có hiệu lực, trong mắt Ngũ Phúc Lâm Môn, khu vực xung quanh sẽ biến thành mê cung rộng lớn, dù là đối thủ cạnh tranh hay NPC của cửa đều không thể nhìn thấy, đã vậy trong mê cung còn có một quái vật ăn thịt người dễ thương đang chờ họ.

Du Luân định nói gì đó thì chiếc nhẫn đột nhiên chuyển sang màu xanh, sau khi màu xanh biến mất, cậu nhìn thấy dòng chữ trên đó

—— Đi hai bước, không bệnh đi hai bước*.

*: Câu này là lời thoại của Triệu Bản Sơn trong “Bán nạng”, kể về câu chuyện của một tên gian xảo đã bán chiếc nạng đôi cho một người lạ có đôi chân khỏe mạnh bằng chiêu “cà nhắc”.

Du Luân: “…………”

Đây cũng là món quà khống chế, có thể khiến người khác tiến lên hai bước mà không kiểm soát được. Trong vòng 20 phút, chỉ cần người sử dụng muốn, người bị khống chế phải dừng việc họ muốn làm và tiến lên hai bước.

Trước mắt bao người, năm người ngoại trừ Nhan Hành Thạc đồng loạt tiến lên hai bước, bước đầu tiên còn bình thường, bước thứ hai liền bị què, Nhan Hành Thạc ở phía sau nhìn bọn họ.

“Phụt.”

Năm người: “……”

Chắc chắn ngày thường cái Vương Miện này xem không ít kịch nghệ!

Nhưng bây giờ không phải là lúc bận tâm những chuyện này, sợ đêm dài lắm mộng, sáu người lập tức chạy tới Ôm Thúy cung.

Đã tìm được cách vượt cửa, bây giờ đang chạy đua về thời gian, tuyệt đối không được để Ngũ Phúc Lâm Môn giành trước!

Bọn họ không có ‘Thế giới rộng lớn như vậy’, thậm chí còn không có món quà tốc độ, nên chỉ có thể chạy nhanh hết mức có thể, trên đường đi cũng thấy Ngũ Phúc Lâm Môn đang thận trọng mò mẫm phía trước, năm người họ giống như diễn viên kịch câm, biểu diễn với không khí rất sống động.

Lần này khẳng định là bọn họ đã thật sự bị mắc bẫy, Khăn Quàng Đỏ lập tức tăng tốc.

Trong sáu người, Khổng Duy Cần là chạy nhẹ nhàng nhất, y tà tà đi theo bên cạnh Miêu Thắng Nam, thấy vẻ mặt của mọi người đều nghiêm nghị, y hạ giọng hỏi: “Thật sự phải lấy máu của Công chúa ư?”

Thể lực của Miêu Thắng Nam không bằng Khổng Duy Cần, lúc này đã hơi hụt hơi, cô nhóc trợn to mắt, hệt như không hiểu tại sao Khổng Duy Cần lại hỏi vấn đề như vậy, “Đương nhiên rồi! Cơ hội đã đưa đến cửa, nào có đạo lý không lấy.”

“Nhưng……”

Khổng Duy Cần hơi do dự, nhưng Tịch Viễn đã cắt lời y, “Đừng nhưng nhị, bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến đạo đức.”

Từ xa xa, Nhan Hành Thạc nhìn thấy cung điện quen thuộc, anh nhắc nhở: “Đến rồi.”

Còn chưa dứt lời, anh đột nhiên dừng lại, ánh sáng màu đỏ trong bóng tối vô cùng chói mắt, mọi người lập tức chú ý đến điều này, chưa kịp nhìn rốt cuộc là đòn tấn công gì, Du Luân đã nhanh chóng nhấn vào nhẫn.

—— Ô dù!

Trên tay Du Luân xuất hiện một chiếc dù đen thật lớn, đồng thời, tiếng kim loại kêu răng rắc đập vào mặt dù, đòn đánh rất bạo lực, lúc này Du Luân mới nhìn thấy chữ trên chiếc nhẫn.

—— Bạo Vũ Lê Hoa Châm*.

Bạo Vũ Lê Hoa Châm*: Ám khí của Đường Tam trong Đấu la đại lục.

Triệu Tòng Huy đứng hơi xa, một cây kim thép sượt qua tay phải, cậu ta ‘éc’ một tiếng, suýt chút nữa đã nhảy vào vòng tay của Du Luân.

Vẫn là cơ thể rắn chắc của Nhan Hành Thạc đã ngăn cản cậu ta, cậu ta đành phải ủy khuất đứng bên cạnh Nhan Hành Thạc.

Kim thép bay khắp trời, Kính Nghiệp Phúc đứng ngoài màn mưa nhìn Khăn Quàng Đỏ, gã nhíu mày: “Còn tưởng có thể tiết kiệm vài món quà, thôi quên đi, coi như là để tiễn đưa mấy người vậy.”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play