Động tĩnh của nhị lão gia và Trương Họa ở trong phòng rất là nóng bỏng, dường như có thể xua tan đi không khí lạnh ngày xuân.
Lại không ngờ, ngay phía sau ngoài cửa sổ, có một người cao 2 mét ngồi xổm ở bên ngoài, cả người tràn ngập sự tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Thẻ tên tâm thần cưa điện - Cố Vân Sơ: Tròng bao tải lên một cái, ai cũng không yêu.jpg
Không có loại dục vọng thế tục này.jpg
Nàng không rời đi, bởi vì Trương Họa chưa đi, hơn nữa nữ nhân mới tới cũng không đi, tuy rằng nàng trốn phía sau cửa sổ, cách cửa trước rất xa, nhưng Cố Vân Sơ biết nữ nhân kia đang đứng ở ngoài cửa. Tiếng động trong thư phòng vừa nghe đã biết là đang làm gì, nhưng nữ nhân ngoài cửa kia lại quá mức bình tĩnh.
Cũng may, tuy rằng nhị lão gia lòng nóng như lửa, như đại khái do hàng năm mệt nhọc với loại chuyện này, thận đã sớm mệt thành hai quả táo. Chẳng được bao lâu, ông ta đã ngủ khò khò. Trương Họa ghét bỏ đẩy ông ta ra, chậm rãi đứng lên nhìn kỹ da của mình.
Lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra.
“Bộ da này của ngươi làm ở đâu vậy, rất tươi mới.”
Một nữ nhân có khuôn mặt duyên dáng yêu kiều, dáng vẻ trưởng thành quyến rũ đi tới.
Trương Họa vừa nghe lời này, lập tức liếc mắt đánh giá toàn thân nữ nhân một lượt, sau đó hừ lạnh một tiếng.
“Liên quan gì tới ngươi?”
Nữ nhân mỉm cười, bên khóe miệng có nốt ruồi nhỏ.
“Lời này nghe thật xa lạ, chúng ta đều là Họa Bì, sinh là cùng tộc, quan hệ đương nhiên sẽ thân cận hơn chút, không phải sao?”
Trương Họa lại lạnh lùng nói.
“Đúng là bởi vì cùng tộc, chúng ta mới không thân cận nổi. Nghe nói nhị lão gia mang một nữ nhân từ bên ngoài về, kim ốc tàng kiều*, chắc hẳn là ngươi?”
*Kim ốc tàng kiều (金屋藏娇): Nhà vàng giấu người đẹp, theo truyền thuyết về Hán Vũ đế và Trần Hoàng hậu.
Nữ nhân: “Đúng vậy.”
Trương Họa: “Những người mất tim gần đây hẳn là do ngươi moi?”
Ý cười trên mặt nữ nhân vẫn không thay đổi, giọng điệu tùy ý như đang bàn chuyện thời tiết.
“Đúng vậy. Làm sao thế?”
Trương Họa trừng mắt.
“Làm sao thế? Ngươi chắc chắn đã cảm nhận được nơi này đã có ta, trời đất bao la, ngươi lại cố tình tới đây tranh cướp với ta?! Hơn nữa, ngươi ra tay kiêu ngạo như thế, là sợ không thể dẫn đám đạo sĩ thối kia tới diệt trừ ta và ngươi sao?!”
Nữ nhân che miệng cười khẽ.
“Sao lại là ta tranh cướp với ngươi chứ? Ta đang đi trên đường bình thường, là người này một hai nhất định muốn đem ta về. Còn về phần ra tay kiêu ngạo? Hì hì, ta dùng trái tim của mấy kẻ vô tri thô kệch kia để lấp đầy bụng đã là miễn cưỡng lắm rồi, sao có thể coi là kiêu ngạo chứ?”
Trương Họa thấy thái độ khinh mạn của nữ nhân, trong mắt xuất hiện ánh hung ác mãnh liệt, mơ hồ lộ ra bộ mặt ác quỷ.
“Ngươi không cần phải tiếp tục nói nhảm nữa, nơi này là ta tới trước, tốt nhất là bây giờ ngươi cút đi xa cho ta.”
Nữ nhân ngắm nhị lão gia đang ngủ say bên cạnh.
“Muốn ta đi cũng được, chỉ cần… Ngươi nhường trái tim này cho ta.”
Trương Họa: “Ngươi đừng mơ!”
Nữ nhân bỡn cợt nói.
“Sao vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự yêu thứ ngu xuẩn tai to mặt lớn này sao?”
Trương Họa lạnh lùng nói.
“Ngươi cũng không cần khích ta. Người này chính là tú tài, trên thân có văn khí, không chỉ có ích với ta khi giao hợp, mà trái tim còn là vật đại bổ, cho dù là mười trái tim người thường cộng lại cũng không bằng một cái này, ta vất vả lắm mới tìm được, sao có thể nhường cho ngươi.”
Vì sao yêu ma quỷ quái lại luôn thích tìm thư sinh tú tài? Nguyên nhân chính là vì loại người này đại bổ đối với bọn họ, lại tương đối dễ dàng vào tay, đồng sinh* thì hiệu quả quá yếu, cử nhân thì đã bước một chân vào con đường làm quan, làm quan lão gia, có quan khí hộ thân, không dễ ra tay.
*học trò nhỏ
Nữ nhân thử nói: “Vậy không bằng chúng ta mỗi người một nửa?”
Trương Họa cởi da người của mình ra, lộ ra dáng vẻ mặt mũi hung tợn, móng vuốt chụp vào nữ nhân, hiển nhiên là một bước cũng không nhường.
Nữ nhân cuống quít lui lại, nhưng đột nhiên không kịp phòng ngừa, da bị cào rách.
“A, da của ta!”
Nàng ta sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng cởi da của mình ra, cũng là một quái vật có mặt mũi hung tợn, dáng vẻ gầy hơn Trương Họa một chút, đáng sợ nhất chính là, cho dù là thân hình hay là giọng nói thay đổi của quái vật này hình như đều là nam hết!
Cố Vân Sơ ngớ người ra: [Ta nhớ hình như Trương Họa vừa nói tên này chính là tình nhân bé bỏng mà nhị lão gia mang về đúng không?]
Vậy vấn đề tới rồi. Quỷ đói háo sắc nhị lão gia kia đã thuận lợi ra tay chưa, nếu rồi, vậy…Ừm…
Tâm trạng của hệ thống và Cố Vân Sơ lập tức một lời khó nói hết.
Trương Họa dường như cũng có chút ngoài ý muốn.
“Ngươi là đực. Vậy sao lại khoác da nữ nhân?”
Họa Bì đực thành thật mở miệng.
“Giả thành nữ nhân thuận tiện hơn nhiều.”
Trương Họa dường như rất khinh thường hành động này, cười nhạo một tiếng, sau đó giơ móng vuốt uy hiếp.
“Ngươi không phải đối thủ của ta, cút nhanh đi, có nghe hay không.”
Họa Bì đực thèm thuồng nhìn thoáng qua nhị lão gia, vẫn không muốn từ bỏ.
“Ta không cần trái tim ông ta cũng được. Nhưng mà ngươi làm hỏng da của ta rồi, ta muốn ngươi đền cho ta một bộ.”
Thấy Trương Họa dường như muốn từ chối, Họa Bì đực chặn ngang nói.
“Tuy rằng ta yếu hơn ngươi, nhưng nếu thật sự đánh nhau, ngươi cũng chưa thể giết chết ta ngay được, đến lúc đó ầm ĩ lên, tuy trái tim này của ngươi, nhưng sợ là ngươi cũng không thể mang bộ da ngươi muốn đi!”
Trương Họa: “Ngươi có ý gì?”
Họa Bì đực nói: “Ta trốn trong tối thấy rồi, dáng vẻ của tiểu thư Trần gia thanh lệ thoát tục, mà nha hoàn vào phủ cùng ngươi kia thì càng là da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, ta cũng không muốn nhiều, ngươi cho ta bộ da của một trong hai người đó là được.”
Đây mà còn là không muốn nhiều? Ngươi cho rằng loại mỹ nhân cực phẩm này hôm nào cũng có thể gặp được sao?
Trương Họa đương nhiên không muốn đồng ý, nhưng nghĩ một lát, nàng ta ra vẻ do dự mãi rồi mới đồng ý.
“Ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi cần giúp ta bắt được bọn họ, nếu chỉ có một mình ta, sợ là không thể chạy xa được.”
Mà Trần phủ là gia đình giàu có, nếu tiểu thư mất tích, sợ là sẽ nhanh chóng tìm đạo sĩ thối tới đuổi giết nàng ta. Nàng ta có thể mượn tay Họa Bì đực này làm việc trước, chờ đến khi thành công, nàng ta lại vứt Họa Bì đực này ra chặn đám đạo sĩ thối kia lại, chẳng phải là quá tuyệt sao?
Cứ như vậy, Trương Họa và tên Họa Bì đực tên Ngô Phi này bắt đầu thảo luận trước mặt nhị lão gia đang ngủ say, cuối cùng hai người quyết định, nếu Họa Bì công đã quấy ra tiếng gió rồi, vậy thì việc này không nên chậm trễ, bọn họ sẽ ra tay ngay trong hai ngày này, Trương Họa phụ trách bắt hai mỹ nhân hôn mê đi, còn Ngô Phi thì phụ trách mang nhị lão gia hôn mê tới cho Trương Họa, về phần vì sao không giết chết ông ta ấy à?
Da của người chết và da người sống đương nhiên không giống nhau, mà độ mới mẻ khi moi tim người mới chết và moi tim người đã chết từ lâu cũng không giống nhau.
Đừng thấy dáng vẻ quỷ Họa Bì xấu xí mà nhầm, bọn họ cũng là đám quỷ sống rất tinh xảo.
Hai con Họa Bì mưu đồ bí mật một lượt như đã thấy hình ảnh thành công của mình, không khỏi nhìn nhau cười, khuôn mặt vốn xấu xí lại càng xấu. Nếu hiện giờ nhị lão gia tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ chân chính của mỹ nhân mà trước khi ngủ mình còn luôn miệng nói hôn hôn bảo bối, sợ là sẽ muốn tát một cái bốp qua.
Nhưng mà hai con Họa Bì không biết là, ngay bên ngoài thư phòng, chủ nhân của một bộ da trong miệng bọn họ đã nghe thấy tất cả.
Cuối cùng Cố Vân Sơ cũng hiểu rõ nguyên nhân mà mấy ngày nay Trương Họa luôn nhìn lén nàng. Thì ra đúng như hệ thống nói, thứ này thèm khát thân thể nàng!
Hừ! Hạ tiện!
Hệ thống: [Ngươi chuẩn bị làm thế nào bây giờ?]
Cố Vân Sơ cười lạnh: [Đương nhiên là giặc tới thì đánh, nước đến đất chặn, cưa điện của bà đây đã đói khát khó nhịn rồi!]
Cố Vân Sơ không định lập tức nhảy ra, không phải là nàng không muốn, mà là không thể.
Tuy kẻ tâm thần cưa điện có chân dài, nhưng tốc độ cũng không nhanh, ở đây lại có hai con Họa Bì, nàng cũng không phải dân chuyên nghiệp, nếu để một con chạy mất thì chính là hậu hoạn khôn lường.
Tốt nhất là vẫn nên đánh bại từng con, tương đối dễ dàng ra tay thành công.
*
Sáng sớm hôm sau, Trương Họa lại đang nhìn Cố Vân Sơ, Cố Vân Sơ vừa ngẩng đầu lên là đối diện với tầm mắt của Trương Họa ngay. Trương Họa không chút xấu hổ, ngược lại còn nở nụ cười tươi. Cố Vân Sơ thấy vậy, cũng đáp lại một nụ cười.
Không khí nhìn có vẻ hài hòa, nhưng không ngờ trong lòng hai người đều đang suy tư phải lột da rút gân đối phương như thế nào.
Hôm nay, Trần phủ vô cùng náo nhiệt, thì ra là đại lão gia mời tới vài vị đạo sĩ. Bởi vì bị người chết trước đó dọa sợ, cho nên toàn bộ trên dưới Trần phủ đều không thể không tụ tập lại như là đi theo bên cạnh đạo trưởng sẽ an toàn hơn.
Đại lão gia biết gần đây lòng người trong phủ hoảng sợ, cũng không xua đuổi bọn họ, để bọn họ xem náo nhiệt.
Trong đó có một đạo sĩ trung niên lớn tuổi nhất có vẻ mặt nghiêm túc, ông ta bấm đốt ngón tay vài cái rồi lại nhìn trời.
“Tà khí ở đây rất nặng, sợ là không chỉ có một tà vật!”
Ánh mắt Cố Vân Sơ trong đám người sáng lên, nếu có thể tính ra không chỉ có một cái, xem ra đạo trưởng này có vẻ có chút thực lực, vậy chẳng phải không cần nàng ra tay sao?
Đại lão gia cung kính hỏi thăm, tà ma này ở nơi nào?
Đạo sĩ trung niên lại bấm đốt ngón tay vài cái, chắc chắn nói.
“Ở hướng Tây Nam.”
Hướng Tây Nam không phải chính là viện của Trần tiểu thư sao, Trương Họa không tới đây xem náo nhiệt, hẳn là vẫn đang ở trong viện!
Đôi mắt Cố Vân Sơ sáng lên.
[Xem ra đạo trưởng Thanh Vân này thật sự là cao nhân đắc đạo! Loại kỹ xảo bấm đốt ngón tay vài cái là có thể biết chuyện thiên hạ này quá trâu bò. Nhìn thấy không, trò chơi của các ngươi phải nâng cấp lên, học hỏi người ta đi, thêm chút tiên khí, giảm chút âm khí!]
Rất nhanh sau đó, một đám người đã đi về hướng Tây Nam dưới sự dẫn đường của đạo trưởng Thanh Vân.
Cố Vân Sơ đương nhiên cũng tung tăng đuổi kịp. Nhưng mà đi tới một hồi, nàng phát hiện có chút không thích hợp, bởi vì người ta căn bản không phải đi về phía viện của Trần tiểu thư, mà là đi tới sân bên cạnh hậu hoa viên, nói đúng ra là đi đến bên hồ hoa sen phát sinh án mạng!
Tiếp theo, chỉ thấy đạo trưởng Thanh Vân kia lại bấm đốt ngón tay một lượt, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, cuối cùng lạnh lùng nhìn hồ hoa sen, nghiêm túc nói với đại lão gia.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ác quỷ trước đó giết mấy người trong thị trấn, moi tim để ăn đã chạy tới phủ của ngài, hiện giờ đang ẩn nấp trong hồ hoa sen này, ác quỷ này vô cùng hung ác, người bị hắn giết, sau khi chết linh hồn sẽ không vào địa phủ, mà bị hắn sử dụng. May mắn là phát hiện sớm, nếu ác quỷ này vẫn luôn trốn dưới hồ hoa sen của Trần lão gia ngài, sợ là không bao lâu nữa sẽ phải gà chó không yên, thậm chí cả nhà bị…”
Đạo trưởng Thanh Vân không nói hết, nhưng mọi người đều hiểu.
Đại lão gia bị dọa nhảy dựng. Đám người còn lại càng kinh hồn táng đảm nói chuyện với nhau.
“Thì ra là hồ hoa sen có ác quỷ!”
“Làm ta sợ muốn chết, trước đây ta cứ hay đến đó.”
“Ta cũng vậy, có một lần ta còn suýt ngã xuống, có phải có quỷ kéo ta hay không?”
“Thật hay giả vậy, ngươi đừng dọa ta sợ!”
Mọi người ngươi một lời ta một câu, khi nói chuyện, dường như chuyện xui xẻo gần đây của mình đều là do ác quỷ trong hồ hoa sen gây ra, ngay cả chuyện mình táo bón cũng không trách lực hút của Trái Đất nữa mà là trách hồ hoa sen.
Hồ hoa sen: Thật là đen đủi!
Ngay sau đó, đạo trưởng Thanh Vân “cực kỳ có thực lực” và các đạo sĩ khác đặt bàn cạnh hồ hoa sen, bọn họ bày tư thế ra cầm tiền đồng và kiếm gỗ đào múa một vũ điệu linh hồn. Sau khi nhảy múa tới mức mồ hôi đầy đầu, ông ta làm bộ bần đạo đã hao phí pháp lực quá độ, yếu ớt tỏ vẻ, sau khi ông ta nỗ lực không ngừng, ông ta đã loại trừ toàn bộ ác quỷ và các tiểu quỷ khác. Đại lão gia đương nhiên mang ơn đội nghĩa, nhanh chóng sai người đỡ các đạo trưởng xuốngm vui sướng tỏ vẻ muốn trả thù lao trăm lượng bạc!
Cố Vân Sơ nhìn Trương Họa đứng ở cửa viện phía xa nhìn sang bên này không có chuyện gì cả, lại nhìn “các đạo trưởng” đang không kịp thở kia một cái, sau đó nàng lại tính chênh lệch giữa 500 văn tiền tiêu vặt và một trăm lượng bạc ròng, vẻ mặt vui sướng vừa rồi biến thành lạnh nhạt không chút biểu tình.
Cố tình nàng còn bị hệ thống bình tĩnh bổ cho một đao: [Trò chơi hẳn không cần phải học loại tiên khí này, nhưng mà ngươi có thể học loại kỹ thuật lừa tiền này.]
Cố Vân Sơ:...
…
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Vân Sơ: Nhìn đạo trưởng người ta rồi nhìn lại trò chơi các ngươi xem! Có thể nâng cấp chút hay không.
Sau khi hệ thống nghiêm túc xem qua, bình tĩnh tỏ vẻ: Xin lỗi, chúng ta là trò chơi nạp tiền đứng đắn, chỉ cướp đoạt trắng trợn, không lừa tiền.
Cố Vân Sơ: ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT