Vận khí của Trần phủ đáng thương dường như không tốt, tuy rằng đã mời tới đạo sĩ mà Họa Bì kiêng kị trong lời của chúng, nhưng bọn họ lại mời phải đám đạo sĩ giả không có thực lực. Lúc đầu, Trương Họa còn có chút né tránh, sau khi phát hiện chuyện này, nàng ta cũng không thèm tránh nữa, nàng ta đứng ngay bên cạnh người ta rồi cùng nhìn với người của Trần phủ, trong mắt ngập tràn vẻ mỉa mai.
Cố Vân Sơ lập tức muốn bỏ mặc ngay, nghe nói, loại pháp sự đuổi quỷ như vậy phải làm tròn ba ngày? Nhảy một phát chuột rút là có thể kiếm trăm lượng bạc trắng, tiền này đúng là kiếm được còn dễ hơn cả ăn cướp.
Nàng xoay người rời đi thật nhanh, trong lòng thì nghĩ, xem ra vẫn phải dựa vào chính nàng.
Đêm khuya, Trần phủ lại an tĩnh lại.
Trong phòng của nha hoàn, trên giường chung lớn, năm nha hoàn ngủ ở trên giường, các nàng mệt mỏi một ngày nên ngủ thật sự rất say, hô hấp lâu dài. Cố Vân Sơ cũng nhắm mắt ngủ trong ổ chăn, lông mi thật dài rũ xuống, lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn.
Trong phòng không châm đèn dầu, một mảnh đen như mực.
Đúng lúc này, trên giường chung lớn, một bóng người lặng yên không một tiếng động ngồi dậy, đó đúng là Trương Họa vốn nên ngủ say. Mái tóc đen nhánh của nàng ta bện thành một bím tóc thô rũ trước ngực, khuôn mặt nhỏ không nhìn rõ dáng vẻ trong bóng tối đen kịt, lại vô cớ lộ ra cảm giác quỷ dị. Nàng ta xuống giường đi tới vị trí đầu giường Cố Vân Sơ, trong bóng đêm, nàng ta bình tĩnh nhìn cô nương ngủ say trên giường một lát, sau đó đột nhiên ra tay bịt miệng mũi đối phương.
Nhưng mà đúng lúc này, Cố Vân Sơ nhìn như ngủ say kia bỗng nhiên ra tay chặn tay Trương Họa, sau đó hung hăng đạp một chân qua. Trương Họa đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một chân đá ngã qua bên cạnh, đập lên người Tiểu Đào đang ngủ say bên kia.
Tiểu Đào mới mười bốn tuổi, vóc dáng nhỏ xinh, đang ngủ say thì bị đè một phát như vậy, chỉ cảm thấy tim gan lá lách thận đều bị đè dẹp lép, lập tức kêu đau ra tiếng.
“A! Ai vậy!”
Trương Họa nhanh chóng đứng lên, nghi ngờ không thôi nhìn về phía Cố Vân Sơ đột nhiên chống lại.
Tiếng kêu của Tiểu Đào lập tức đánh thức những người khác. Mấy nha hoàn còn lại xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Làm sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Trong bóng đêm, Tiểu Đào uất ức nói.
“Ta không biết, có người đè ta.”
Tiểu Đào đến gần cửa sổ rồi đẩy nó ra để ánh trăng chiếu vào.
Miễn cường có thể thấy một chút hình ảnh trong căn phòng không lớn. Chỉ thấy Trương Họa đi chân trần đứng trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Vân Sơ, rất là quái dị. Một tiểu nha hoàn gần Trương Họa nhất ngồi dậy ,tốt bụng nói.
“Trương Họa, đêm khuya ngươi không ngủ được làm cái gì đó? Đi chân trần cẩn thận bị lạnh.”
Cố Vân Sơ xoay người xuống giường, chắn trước giường đệm.
“Cách xa nàng ta chút đi, nàng ta không phải người!”
Không phải người?
Một đám nha hoàn chưa kịp phản ứng, ánh mắt Trương Họa lại thay đổi, lời này trong tai những người khác là lời mắng chửi người, nhưng trong tai nàng ta lại thêm một tầng nghĩa, thói quen nhiều năm qua khiến nàng ta ngụy trang dưới ánh mắt mọi người theo bản năng.
“Không phải người, Tiểu Vân, lời này của ngươi có ý gì.”
Cố Vân Sơ châm chọc nói.
“Lời này của ta có ý gì? Ngươi không biết sao? Con quỷ Họa Bì nhà ngươi khoác da người lên một cái là đã quên bản thân là người hay quỷ sao?”
Tiểu Đào sợ hãi kêu lên.
“Tiểu Vân, lời này của ngươi chẳng lẽ là nói… Trương Họa… Nàng ta là quỷ?”
Cố Vân Sơ lạnh lùng nói.
“Không chỉ là quỷ, mà còn là ác quỷ moi tim lột da. Lớp da trên người nàng ta hiện giờ cũng không phải của nàng ta!”
Trương Họa vừa nghe lời này thì sao còn không biết mình đã bại lộ, lúc này cũng không ngụy trang nữa, nàng ta cũng không đặt Cố Vân Sơ và đám nha hoàn yếu ớt này vào trong mắt, nghe vậy, nàng ta chỉ nở nụ cười châm chọc.
“Ngươi có vẻ biết không ít. Đáng tiếc, nếu ngươi đã biết, lại không nhanh chóng trốn đi, đúng là đủ ngu xuẩn. Nhưng mà cũng không sao, ngu xuẩn một chút cũng không quan trọng, túi da xinh đẹp này mới là quan trọng nhất.”
Nàng ta mở miệng có vẻ ngọt ngào nhưng thật ra lại tràn ngập ác ý, giống như Cố Vân Sơ chỉ là một con heo đang đợi làm thịt.
“Bé ngoan, ngươi yên tâm, ta sẽ không lập tức giết ngươi, chỉ khiến ngươi choáng một chút thôi, dù sao thì bộ da lột từ trên người người sống xuống mới có thể bảo toàn vẻ đẹp của ngươi tốt nhất. Đến lúc đó ngươi mới có thể chết, đương nhiên, ngươi cũng sẽ không cô đơn, không lâu sau, ta cũng sẽ đưa Trần tiểu thư xuống đó với ngươi. Hì hì, có được da của hai người các ngươi, nhất định ta sẽ trở nên đẹp hơn.”
Khi nàng ta nói chuyện thì đã tiến về phía Cố Vân Sơ, hai bàn tay trắng nõn hiện màu xanh đen, móng tay bén nhọn lộ ra một luồng tà khí, nhưng giống như nàng ta nói, nàng ta không định giết chết Cố Vân Sơ, mà chỉ định khiến nàng choáng ngất đi.
“A, giết người rồi!”
“Có quỷ!”
Một đám nha hoàn nghe thấy ăn người lột da vốn đã bị dọa quá sức, hiện tại lại thấy cảnh tượng như vậy, đương nhiên là sợ tới mức thét chói tai ra tiếng. Tiểu Đào vội vàng cầm lấy một cái giá cắm nến ném qua, lại căn bản không làm nên chuyện gì, đám tiểu nha hoàn có người sợ tới mức hai mắt rưng rưng, có người nhắm chặt hai mắt, cho rằng ngay sau đó sẽ thấy máu Cố Vân Sơ bắn ba thước, ai ngờ thứ truyền đến lại là một tiếng gầm rú chói tai, ngay sau đó chính là tiếng Trương Họa kêu thảm thiết!
“A!”
Trương Họa cuống quít lui lại mấy bước, sắc mặt đau đớn cúi đầu xem xét, túi da vốn thanh tú kia lại có thêm một cái lỗ lớn chỗ ngực bụng, ngay cả máu thịt xanh đen bên trong cũng không thể tránh thoát được nó, từ ngực trái đến bụng dưới nàng ta xuất hiện một vết thương rất dài, không có máu chảy ra, nhưng cũng chính là vì như thế mới có thể thấy rõ ràng vân da máu thịt xanh đen chỗ miệng vết thương. Nếu miệng vết thương này sâu hơn một chút, sợ rằng ngay cả tim gan dạ dày bên trong cũng sẽ bị lộ ra trong không khí! Mà một lần nữa nhìn phía trước thì đã không còn thấy mỹ nhân hoa dung nguyệt mạo nữa.
Dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, có thể thấy rõ kẻ đứng cách đó không xa rõ ràng là quái nhân khủng bố cao 2 mét!
Trên đầu trên người con quái nhân ấy đều phủ kín bao tải, bao tải trên đầu đục hai lỗ thủng ở vị trí đôi mắt, mà ở vị trí miệng thì có vết may như con rết thành một nụ cười dữ tợn. Trên tay quái nhân ấy còn cầm một thứ đồ hình bầu dục lóe ánh sáng lạnh.
Trương Họa thấy rõ, vừa rồi chính là thứ đồ kỳ quái này phát ra tiếng rít gào, vừa chạm vào đã khiến cho nàng ta bị thương nặng, nếu để cho người này chém thêm, chẳng phải nàng ta sẽ bị chém thành hai nửa sao? Nghĩ vậy, Trương Họa không còn vẻ ngạo mạn như vừa rồi, nàng ta cuống quít nói.
“Ngươi… Rốt cuộc là ai?”
Nàng ta thấy rõ, quái nhân này chính là do Cố Vân Sơ biến thành!
“Ngươi thèm muốn túi da của ta nhiều ngày như vậy, lại không biết rõ ta là người như thế nào sao?”
Quái nhân cười cười âm u. Nàng ấn cưa điện khiến nó phát ra tiếng rít gào một lần nữa.
“Theo ta thấy, kẻ như ngươi cũng quá là ngu xuẩn.”
Trong lòng Trương Họa thầm mắng một tiếng, nàng ta quay đầu chạy ngay.
Cố Vân Sơ đương nhiên đuổi theo.
Đám nha hoàn còn lại hoảng sợ liếc nhau, không biết tình huống này rốt cuộc là như thế nào. Đầu tiên thì Trương Họa hình như là ác quỷ, sau đó Tiểu Vân lại… Lại biến thành dáng vẻ kia. Cuối cùng, một đám nha hoàn kéo lê đôi chân mềm nhũn, quyết định đi tìm tiểu thư trước, để nàng ấy quyết định.
*
Trong đêm tối, ánh trăng chiếu vào hậu hoa viên không người. Vốn dĩ nơi đó là một vùng an tĩnh thì bỗng nhiên có thứ gì chạy tới.
Đó là một cô nương đáng thương bện bím tóc đen nhánh, mặc áo trong, để chân trần, nàng ta đang vùi đầu chạy như điên. Khuôn mặt kinh hoảng thất thố, mà ngay phía sau nàng ta, một quái nhân bao tải giơ cưa điện đang đuổi theo không ngừng.
Dưới ánh trăng, nụ cười đỏ như máu của quái nhân bao tải cực kỳ dữ tợn, giọng nói khàn khàn quỷ dị không ngừng truyền ra từ trong bao tải.
“Ngươi chạy cái gì hả, không phải ngươi rất thích mặt của ta sao? Mấy ngày nay còn nhìn lén không ít đấy! Bây giờ ta ở ngay phía sau ngươi, ngươi dừng lại, ta cho ngươi ngắm đủ có được không? Bé ngoan, sao phải sợ hãi ta như vậy? Ngươi chính là ác quỷ ăn tim người, lột da người đấy! Ngươi phải tự tin lên ngươi biết không? Tốt xấu gì chúng ta cũng có tình nghĩa cùng vào phủ, ngươi cũng đừng chạy, ngươi xem ngươi còn chưa xỏ giày, chạy như vậy, chân nhỏ mềm mại trông phải nát cả ra rồi, ta nhìn mà đau lòng thực sự!”
Hệ thống quan sát hơi trầm mặc: [Ngươi có cảm thấy bây giờ ngươi cực kỳ biến thái hay không?]
Cố Vân Sơ đúng lý hợp tình nói.
[Ta đây là đang gậy ông đập lưng ông, tên kia kêu ta là bé ngoan làm ta ghê tởm, ta không được ghê tởm lại sao!]
Lời này đương nhiên không sai.
Nhưng vấn đề là. Người bình thường khi đối mặt với ác quỷ có lẽ sẽ lựa chọn chống cự, nhưng cho dù là người bình thường khoác thân xác tên tâm thần cưa điện lên cũng không thể biến thái một cách đứng đắn như vậy chứ?
Hệ thống: ... Sao ta cứ cảm thấy hình như lúc này Cố Vân Sơ đang mượn trò chơi của chúng ta để thả ra cái thứ gì đó ghê gớm.
Không cần nghĩ cũng biết, cô nương phía trước nghe thấy lời này đương nhiên không thể nào dừng lại, nàng ta không chỉ không dừng lại, ngược lại còn chạy nhanh hơn như là hận không thể lập tức vươn tám chân cùng nhau chạy.
Mà quái nhân cười hì hì, giơ cưa điện tiếp tục đuổi.
Cứ như vậy, ở dưới ánh trăng, hai bóng dáng truy đuổi như viết nên một thanh xuân khác.
Nàng ta trốn, nàng đuổi, các nàng đều chạy đằng trời!
…
Tác giả có lời muốn nói:
Ban đầu.
Quỷ Họa Bì -Trương Họa: Bé ngoan, cho ta da của ngươi có được không?
Cuối cùng.
Quỷ Họa Bì -Trương Họa: Chú cảnh sát cứu mạng, ở đây có biến thái! QAQ
*
Cố Vân Sơ: Đây là thứ gọi là, phải dùng ma pháp đánh bại ma pháp, cho nên khi đối phó với ác quỷ biến thái, thì chúng ta phải biến thái hơn bọn họ!
Hệ thống:... Lời này nói không sai, nhưng thật sự không cần biến thái quá như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT