Đang lúc hoàng hôn, Cố Vân Sơ cũng không có việc gì làm, nàng ngẩn người nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ. Trong lòng nàng tính toán, đã sắp tới cuối tháng, tuy rằng nàng vào làm giữa đường, nhưng tính đến cuối tháng thì cũng đã làm khoảng mười ngày rồi, hẳn là cũng có thể có mấy đồng tiền nhỉ?
Tiền tiêu vặt của nha hoàn thô sử thật ít nha, hình như thăng chức mới tăng lương, nhưng nhớ đến chiếc khăn tay thêu hoa quá mức “ý họa tình thơ” ngày hôm đó của mình, nàng lập tức trở nên suy sút.
“A!!!”
Một tiếng thét chói tai thê lương phá vỡ ánh nắng chiều đỏ au khiến Cố Vân Sơ sợ tới mức giật mình một cái, nàng chạy nhanh ra cửa, mấy người còn lại cũng lục tục chạy ra, cả đám đều như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc (không rõ ràng tình huống).
Trần Phương nhíu mày đi ra ngoài xem xét, một đám nha hoàn cũng đi theo qua.
Tiếng thét truyền tới từ hoa viên bên kia cách viện của Trần Phương rất gần, dọc theo đường đi còn có những người khác nghe thấy tiếng động nên chạy tới.
Từ rất xa, Cố Vân Sơ đã nhận ra điều không thích hợp, trong không khí có một mùi máu tanh!
Nàng đi nhanh vài bước, sau đó đôi mắt chợt ngớ ra, vội vàng nói với đám người phía sau.
“Đừng nhìn.”
Nhưng đã không kịp rồi, gần như cùng lúc đó, phía sau phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai.
“A!”
“Chết người rồi!”
Trần Phương là tiểu thư nũng nịu, đôi mắt chứa nước trừng lớn nhìn về phía trước, chân nàng ấy mềm nhũn lảo đảo suýt chút nữa ngã trên mặt đất, lúc này, một bàn tay nhanh chóng đỡ nàng ấy, đồng thời một cái tay khác che trước mắt nàng ấy lại, giúp nàng ấy che chắn cảnh tượng máu me kia.
“Tiểu thư đừng sợ.”
Là giọng nói của Tiểu Vân.
Trần Phương căng thẳng nắm lấy vạt áo Cố Vân Sơ, giọng nói không lưu loát.
“Mau… Mau đi tìm phụ thân tới đây!”
Cố Vân Sơ nghiêng mắt nhìn thoáng qua một tùy tùng vừa chạy đi, nói.
“Đã có người đi thông báo rồi. Tiểu thư, mọi người vẫn nên tranh thủ thời gian tránh đi đi.”
Nàng gọi đám người Tiểu Hồng bị dọa cho sững người đỡ Trần tiểu thư trở về. Đám nha hoàn còn lại bị dọa bay mất ba hồn bảy phách, theo bản năng nghe theo lời nàng.
Nhưng Cố Vân Sơ lại không rời đi, mà lại gần nhìn mấy lần.
Ánh nắng chiều chân trời lúc này cũng không đỏ bằng nước ao trong hồ hoa sen. Từ bên bờ đến trong nước, màu đỏ đặc sệt như vô tận, núi giả bên cạnh ao thì càng có hình dáng vết máu phun ra rõ ràng, máu kia còn chưa đông, đang nhỏ từng giọt xuống từ trên góc núi giả. Toàn bộ xung quanh hồ hoa sen đều là múi máu tanh tận trời, khiến người ngửi buồn nôn.
Mà ở trong nước ao đỏ tươi có một thi thể đang chìm nổi ở trong đó, không nhìn rõ hình dáng của người đó, cá chép nuôi trong ao bơi gần thi thể, miệng không ngừng khép mở như đang phun ra nuốt vào cái gì.
Cố Vân Sơ tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy thứ lơ lửng trong bầy cá lại là một khúc ruột!
Sắc mặt nàng lạnh lùng, nhắm mắt lại nhìn về phía bên bờ, ngoại trừ vệt máu bắn ra, mép bờ còn có thịt nát vân vân.
Hiển nhiên đây không phải là sự kiện đơn giản như trượt chân rơi xuống nước, mà là mưu sát, hơn nữa còn là một cuộc mưu sát kiêu ngạo xảy ra khi mọi người đều tỉnh táo trong buổi hoàng hôn này.
Tầm mắt Cố Vân Sơ quét qua người đám người gan lớn đang khe khẽ nói nhỏ vẫn còn ở lại xung quanh. Ánh chiều tà phủ trên mặt mọi người lộ ra ánh sáng đỏ như máu, khiến biểu cảm của mỗi người đều như hiện ra một chút quỷ dị và lạ thường.
Rất nhanh sau đó, đại lão gia mang theo quản sự và rất nhiều hộ viện đuổi tới, thi thể kia được vớt lên.
Cố Vân Sơ phát hiện người chết còn là người mà nàng biết, đó đúng là huynh đệ mặt rỗ mà Trương Họa qua lại đặc biệt thân thiết kia. Hắn là một hộ viện cường tráng, đùi to bằng hai gãi tùy tùng gầy yếu. Nhưng một người như vậy lúc này lại không còn hơi thở, sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất. Khoang bụng thi thể hắn như bị móng tay dã thú xé mở ra, rách tung toé, bên trái có một lỗ trống chứa đầy máu loãng màu đỏ, lại không thấy cái thứ vốn nên có ở đó, trái tim của hắn bị mất.
Chuyện này không chỉ gây ra sóng to gió lớn ở Trần phủ mà còn khiến cho lòng người cả thị trấn bắt đầu hoảng sợ, bởi vì đây không phải vụ đầu tiên, hai ngày trước, đã liên tục phát hiện ra mấy thi thể nam bị moi tim. Bọn họ đều là dân chạy nạn ngủ lang thang ở bên ngoài, tuy mọi người sợ hãi nhưng cũng chỉ cho là bọn họ bị dã thú giết chết. Nhưng lần này ngay cả phú hộ bản địa như Trần phủ cũng xảy ra loại thảm án này khiến mọi chuyện càng nghĩ càng thấy kinh khủng, dã thú sao có thể chạy tới hậu hoa viên của Trần phủ chứ?
Đây… Đây chẳng lẽ là do yêu ma quỷ quái gì quấy phá?
Nếu là ở thế giới trước đây, Cố Vân Sơ đương nhiên cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, nhưng ở thế giới này, nàng đã tận mắt thấy nữ thi tập kích người. cho nên nàng không thể không nghĩ nhiều thêm mấy phần.
[Ngươi có để ý hay không, vừa rồi bộ dạng khi Trương Họa thấy thi thể hình như quá mức bình tĩnh.]
So với những người khác chỉ thét to và khủng hoảng, khi tình lang của mình bị người ta đào tim đào phổi, Trương Họa lại không chút có chút đau lòng nào, nhìn thôi đã biết không phải chân ái.
Đương nhiên, chuyện này ngoại trừ chứng minh được Trương Họa là một nữ nhân cặn bã thì dường như cũng không chứng minh được cái gì.
*
Đêm khuya.
Người Trần phủ đều đã đi nghỉ ngơi.
Trong một mảnh đen nhánh, tất cả nha hoàn đều đang nằm ngủ ngon trên chiếc giường đệm mềm mại, nhưng vào lúc này thì trên chiếc giường tập thể kia có tiếng động. Trương Họa bỗng nhiên xuống giường, nàng ta bỏ qua những nha hoàn khác rồi cứ thế đi thẳng đến đầu giường Cố Vân Sơ, bình tĩnh nhìn mặt Cố Vân Sơ trong chốc lát. Sau đó, nàng ta xoay người nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi ra ngoài. Ánh trăng chiếu vào trên mặt nàng ta trắng như mặt người chết, lộ ra một luồng tử khí cứng đờ không thuộc về người sống.
Ngay khi nàng ta vừa rời đi, Cố Vân Sơ nhìn như đang thở đều đột nhiên mở mắt.
[Ngươi xác định Trương Họa không phải là công chúa đang bỏ trốn trong trò chơi của các ngươi sao?]
Cái loại đam mê nửa đêm không ngủ được đứng ở đầu giường người khác nhìn nàng chằm chằm này, thật đúng là đủ âm phủ, vô cùng phù hợp với phong cách nhân vật trò chơi của hệ thống.
Hệ thống bình tĩnh tỏ vẻ: [Yên tâm, trong số thẻ nhân vật của chúng ta không có thẻ nhân vật xinh đẹp như vậy.]
Cố Vân Sơ:...
Cố Vân Sơ hít sâu một hơi, ngồi dậy.
Thật ra nàng nửa đêm vẫn không ngủ là để chờ Trương Họa thức dậy.
Từ mấy ngày trước, hệ thống đã nói với nàng, mấy buổi tối này, Trương Họa đều sẽ thức dậy, đầu tiên là thưởng thức khuôn mặt Cố Vân Sơ một chút, sau đó rời đi từ khoảng nửa giờ đến một giờ. Trước đó Cố Vân Sơ còn không hiểu cái gì là thưởng thức khuôn mặt nàng, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.
Vốn dĩ chuyện Trương Họa đi tiểu đêm cũng không liên quan gì tới Cố Vân Sơ, dù sao đi tiểu đêm cũng rất bình thường, đi lâu một chút cũng bình thường, nói không chừng dạ dày người ta không tốt, mỗi đêm giờ này đều đúng giờ hóa thân thành chiến thần bắn pháo vàng thì sao? Nói không chừng người ta táo bón, đêm nào cũng rặn nổi gân xanh xong bất lực quay về thì sao? Nhưng trải qua chuyện vừa rồi cùng với chuyện giết người moi tim gần đây, cho dù Cố Vân Sơ có bất cẩn vô tâm thế nào đi nữa cũng cảm thấy các loại hành vi của Trương Họa quá quỷ dị. Cho dù là đi tiểu đêm ở WC, nhưng hành vi nhìn nàng chằm chằm là chuyện thế nào? Nhìn nàng có thể giảm bớt táo bón sao?
Dưới tình huống không đánh thức nha hoàn khác, Cố Vân Sơ nhẹ nhàng đứng dậy chuồn êm ra cửa. Nàng ngược lại muốn xem mỗi lúc trời tối, rốt cuộc Trương Họa này đi làm gì. Hay là những người đó đều là do Trương Họa giết?
Nhưng nàng lại không có một chút phát hiện chút nào, là do Trương Họa quá biết ngụy trang sao?
Cố Vân Sơ theo rất xa ở phía sau, đêm tối che giấu bóng dáng của nàng rất tốt. Nàng nhìn Trương Họa phía trước quen thuộc rẽ trái rẽ phải, ra hậu viện rồi lại tới tiền viện, hơn nữa còn đi thẳng đến thư phòng của đại lão gia.
Cố Vân Sơ mê mang, cái này… Nhìn qua không giống như là bộ dạng của hung thủ giết người mà như là gian tế đêm tối thăm thư phòng, hay Trương Họa là gian tế do kẻ địch của đại lão gia phái tới?
Khóa thư phòng như là vật vô dụng đối với Trương Họa vậy, cũng không biết nàng ta làm như thế nào, khóa đã bị mở ra, sau đó nàng ta thoải mái ung dung đi vào.
Cố Vân Sơ đi tới sau cửa sổ thư phòng, khẽ khàng nằm bò trên cửa sổ, miễn cưỡng thấy một chút hình ảnh.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ thấy hình ảnh Trương Họa lục tung thư phòng tìm đồ vật, ai ngờ Trương Họa kia trực tiếp đứng trước bàn sách, móc ra cái gì từ trong lòng ngực đặt lên bàn, sau đó nàng ta bắt đầu cởi quần áo. trong chớp mắt nàng ta đã lộ nửa vai ngọc.
Cố Vân Sơ kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cởi quần áo trong thư phòng người ta gì đó, đây là chuyện nàng không cần tiêu tiền là có thể xem sao? Nhưng nhìn như vậy, xem ra hình như Trương Họa thật sự không phải hung thủ giết người. Có lẽ nàng ta chỉ là… Có đam mê hơi biến thái một chút?
Nhưng ngay khi Cố Vân Sơ đang do dự có nên che mắt rời đi hay không, chỉ thấy Trương Họa kia cởi áo ngoài rồi cởi áo trong, cởi xong áo trong vẫn còn cởi, mà lần này lại là cởi da của nàng ta ra!
Trong nháy mắt, thư phòng lập tức từ mỹ nhân đồ* hương diễm thành phim thần quái khủng bố.
*mỹ nhân đồ: tranh mỹ nhân
Mắt thấy Trương Họa thanh tú động lòng người biến thành quái vật mặt mũi hung tợn xấu xí, Cố Vân Sơ vừa nãy còn mắt hạnh sáng long lanh lập tức thống khổ che kín hai mắt của mình.
Cố Vân Sơ: Ta mù! QAQ
*
Thư phòng vốn nên không có một bóng người lúc này châm đèn dầu. Ngọn lửa mờ nhạt kia chiếu sáng thư phòng, cũng chiếu sáng quái vật trong thư phòng hiện lên rõ ràng. Mặt nàng ta hiện màu xanh đen, đôi mắt lớn như chuông đồng, răng nanh bén nhọn lộ ra bên ngoài, tóc khô vàng mà lưa thưa, móng vuốt bén nhọn lóe ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nến khiến người ta không chút nghi ngờ rằng chỉ cần nàng ta cho vuốt là có thể cào nát máu thịt con người như cắt đậu phụ!
Đây là một quái vật khá xấu.
Nhưng thời gian nửa chén trà nhỏ trước đó, nàng ta còn không phải như vậy, nửa chén trà nhỏ trước, Trương Họa còn là cô nương tiểu gia bích ngọc cử ch8ir có chút lỗ mãng, đôi khi hành vi có chút quái dị. Còn nàng ta của hiện giờ, đôi mắt lớn như chuông đồng hơi lồi ra, xấu như là ếch xanh tinh biến dị.
Nhưng mà quái vật có diện mạo xấu xí này lại không làm việc gì thô lỗ cả, nàng ta chỉ đặt bộ da vừa cởi ra lên bàn sách của đại lão gia, sau đó mân mê nghiên mực của đại lão gia.
Lúc nàng ta vừa mới cởi quần áo, nàng ta có móc ra một cây bút và một cái bình nhỏ từ trong lòng ngực, lúc này nàng ta mở bình nhỏ ra, đổ chất lỏng màu đen bên trong vào nghiên mực, sau đó cầm lấy thanh mực trong nghiên mực mài ra chất lỏng kia. Một mùi mực trộn lẫn với mùi hôi tràn ngập khắp căn phòng.
Tiếp đó nàng ta cầm cây bút lông kia, thấm thấm trong cái mồm to như bồn máu rồi chấm vào mực nước đã mài, bắt đầu vẽ lên trên da người.
Rõ ràng là mực nước màu đen, nhưng vẽ lên trên da người lại thoáng như có trăm ngàn màu sắc. Mà con quái vật trông như tay thô chân to kia một tay cầm bút, một tay chắp sau người, bút pháp tinh tế giống như bậc thầy hội họa. Không lâu sau, khuôn mặt nhỏ thanh tú trên hơi phai màu da người đã bị vẽ một lượt, mặt phấn má đào, rất sống động.
Ngay sau đó nàng ta mặc da người, lại thành Trương Họa thường ngày.
[Họa Bì.]
Cố Vân Sơ nheo đôi mắt lại.
Câu chuyện về Họa Bì trong Liêu Trai Chí Dị chính là một đề tài nóng hổi, thường xuyên được cải biên thành phim điện ảnh trên TV. Nàng thấy cảnh tượng như vậy, khó tránh khỏi lập tức liên tưởng tới câu chuyện về Họa Bì. Hơn nữa, trùng hợp chính là, Họa Bì bên trong câu chuyện chính là một tay moi tim thiện nghệ.
Cho nên mấy ngày nay nàng đều ngủ cùng với cái thứ đồ chơi này trên một cái giường lớn?
Trong mắt Cố Vân Sơ hiện lên sát ý.
Mắt thấy Trương Họa thu dọn xong rồi rời đi, nàng liếc mắt một cái đã phát hiện Trương Họa không phải trở về, nàng ta đi về phía viện của nhị phòng.
Cố Vân Sơ lại lần nữa đi theo Trương Họa tới tiền viện nhị phòng, mở cửa thư phòng của nhị lão gia ra
Bước chân nàng khựng lại, chẳng lẽ thư phòng của đại lão gia không đủ mạnh, cho nên Trương Họa lại tới thư phòng của nhị lão gia tìm kích thích?
Không, không đúng, thư phòng này còn có người khác.
Cố Vân Sơ trốn ở sau cây cột phía xa, rõ ràng thấy một nam nhân trung niên duỗi tay ra kéo Trương Họa vào. Thân hình, tướng mạo của nam nhân trung niên kia có vẻ không khác nhị lão gia trong lời đồn là bao.
Nàng nhanh chóng chạy ra nằm bò sau cửa sổ xem.
Hệ thống: [Nói thật, tối nay ngươi thật sự có chút đáng khinh vượt chỉ tiêu.]
Người đứng đắn có ai nửa đêm nhìn trộm người ta qua cửa sổ chứ, có phải là lão Vương* sát vách đâu.
*lão Vương: ý chỉ anh hàng xóm như VN mình
Cố Vân Sơ hừ một tiếng.
[Ngươi thì biết cái gì, ta đây là cứu người.]
Chuyện cứu người có thể nói là đáng khinh sao? Không thể!
Trên màn hình nửa trong suốt trước mặt Cố Vân Sơ, tên tâm thần cưa điện vận sức chờ phát động, chỉ còn chờ cứu một cái mạng chó của nhị lão gia. Kết quả nàng lại đột nhiên không kịp phòng ngừa, nghe thấy ô ngôn uế ngữ đầy cả tai.
“Ai nha ~ lão gia ngài đừng nóng lòng mà.”
“Hì hì, nóng vội không ăn hết được đậu hũ nóng!”
“Tiểu bảo bối, mau tới đi!”
Người đến - nhị lão gia trung niên liếm môi, dáng vẻ quỷ đói háo sắc nhào về phía Trương Họa, trực tiếp ôm nàng ta đầy cõi lòng, một đôi móng heo lập tức vừa ôm vừa sờ. Trương Họa cười duyên ôm lấy cổ ông ta.
Sắp tới, sắp tới rồi, tay Trương Họa sắp sờ đến giữa lưng ông ta, cho ông ta một phát đào tim đào phổi rồi!
Cố Vân Sơ lập tức biến thân, người cao to cao 2 mét ngồi xổm sau cửa sổ, cưa điện trong tay vận sức chờ phát động. Nhưng mà nàng đợi hồi lâu, chỉ chờ thấy bàn tay ngọc nhỏ dài của Trương Họa cởi quần áo giúp nhị lão gia, ông ta lộ ra dáng người béo tròn như heo sữa. Cố Vân Sơ lập tức cảm thấy đôi mắt lại phải mù mất.
Theo hình ảnh càng ngày càng gì đó, hệ thống nhịn không được lại lên tiếng.
[Cái này… Cho dù là ăn bữa khuya thì cái nghi thức trước khi ăn này cũng hơi lâu phải không? Liệu có khả năng người ta thật sự chuẩn bị cùng nhau làm chuyện hài hòa sinh mệnh hay không?] Nếu thật sự là vậy, thì hành động Cố Vân Sơ ngồi xổm sau cửa sổ thật sự có chút… Khụ khụ.
Cố Vân Sơ kiên quyết không đồng ý: [Nhất định là ngại quần áo vướng bận, bình thường bình thường thôi, có nhà ai ăn khuya mà không xé túi đóng gói chứ!]
“Đến đây đi, bảo bối, nhớ chết ta rồi.”
Nhị lão gia ôm mỹ nhân ngồi trên giường nhỏ ở thư phòng. Tay Trương Họa thẹn thùng để ở trên ngực nhị lão gia.
Cố Vân Sơ: [Tới tới, đây chính là góc độ thích hợp, nhất định là nàng ta muốn đào tim đào phổi!]
Khi Cố Vân Sơ nói chuyện thì đã giơ cưa điện lên.
Nhưng mà Trương Họa lại không có ý muốn bộc lộ bộ mặt hung ác, ngược lại ỡm ờ, hai người bất tri bất giác đã nằm xuống. Sau đó, một đợt thanh âm truyền ra. Đừng nói cái gì bị đào tim đào phổi, rõ ràng lúc này nhị lão gia vui vẻ đến muốn bay lên.
Trong lúc nhất thời, âm thanh ái muội không ngừng truyền ra từ trong thư phòng, mà bên ngoài, quái nhân cao 2 mét cao im lặng như chết.
Đôi mắt nàng đau quá, lỗ tai cũng đau quá.
Rốt cuộc vì sao nàng lại nửa đêm không ngủ ngồi xổm ở chỗ này?
Ngay khi Cố Vân Sơ đang đặt câu hỏi với chính linh hồn mình, nàng phát hiện có người tới. Nàng nhanh chóng giấu thân thể quá mức cao lớn hiện giờ của mình vào bóng đêm, chỉ thấy ở đường nhỏ cách đó không xa, một nữ nhân không nhìn rõ mặt nhưng dáng người thướt tha chậm rãi bước tới thư phòng.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Vân Sơ: Ta là anh hùng can đảm bị bắt bò cửa sổ!
Một chén trà nhỏ sau.
Cố Vân Sơ: Trương Họa này cực kỳ xấu xa, hiện tại chỉ là chiến thuật mềm mỏng, lát nữa nàng ta nhất định sẽ đào tim đào phổi nhị lão gia này, tuy rằng nhị lão gia cũng không phải là thứ tốt gì, nhưng mà Trần phủ có ơn với ta, vậy thì miễn cưỡng cứu cái mạng chó của ông ta đi!
Nửa giờ sau.
Cố Vân Sơ: Đậu má! Chẳng lẽ đây là chân ái?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT