Trong hậu viện Trần phủ, Trần Phương đang ngồi trước mặt mẫu thân kể lại chuyện vừa gặp trên phố.

“... Con thấy thật sự đáng thương nên đã mang các nàng về, dù sao thì trước đó nương cũng đã nói trong nhà thiếu mấy nha hoàn đúng không ạ?”

Đại phu nhân chưa nói có đồng ý hay không, chỉ nói: “Quan sát kỹ đã rồi nói sau.”

Rất nhanh sau đó, hai người bị dẫn đi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ đã được mang vào trong phòng. Một người là cô nương áo xanh tự xưng tên Trương Họa, một người khác đúng là Cố Vân Sơ. Hai người cung kính chào hỏi.

Thấy người tới, đại phu nhân hơi ngước mắt lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Người tên Trương Họa kia thanh tú động lòng người, tiểu gia bích ngọc*. Nàng ta đứng ở đó, chỉ nhìn một cái thôi là cảm thấy thanh nhã hiền hòa ngay.

*Tiểu gia bích ngọc (小家碧玉): Chỉ người con gái xinh đẹp trong gia đình bình thường.

Một người khác trông càng sáng mắt hơn, một khuôn mặt xinh đẹp mày liễu mắt hạnh, da trắng như tuyết, môi như anh đào.

Ngay cả Trần Phương cũng có chút kinh ngạc, không ngờ sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ lại xinh đẹp như thế.

Nhưng cũng vì thế mới khiến đại phu nhân không khỏi có chút hoài nghi, các nàng trông có vẻ không giống với dân chạy nạn xanh xao vàng vọt. Trương Họa còn không tính là khác người, nhưng Cố Vân Sơ này… Đại phu nhân kêu nàng tiến lại gần cẩn thận quan sát một lượt, sau đó nói vẻ ý vị sâu xa với con gái nhà mình.

“Quả thật là nhan sắc xinh đẹp, gia đình bình thường sợ là không nuôi ra được như vậy.”

Ánh mắt Trần Phương nhìn về phía Cố Vân Sơ cũng có thêm một chút tìm tòi nghiên cứu.

Cố Vân Sơ vừa nghe thế thì ra vẻ uể oải cúi đầu: “Không dối gạt phu nhân, tuy nhà ta không phải đại phú đại quý, nhưng cũng coi như có chút tiền dư, bởi vì trong nhà chỉ có một nữ nhi là ta nên có chút nuông chiều, nhưng lũ lụt vô tình, nơi nó đi qua tiếng kêu rên khắp nơi, nhà ta cũng không thể may mắn thoát khỏi, ta không có nói dối tiểu thư, tuy rằng ta đã từng có gia cảnh không tồi, nhưng hiện giờ thất lạc người nhà, ta cũng chỉ như cỏ rác. Có thể được tiểu thư ân huệ, tạm thời đặt chân ở Trần phủ đã là vạn hạnh.”

Đại phu nhân nghe xong thì thoáng tin lời này. Dù sao thì lũ lụt cũng không phải là thứ sức người có thể cản được, không cần biết có bao nhiêu tiền, lũ lụt đập tới một cái là thành bọt nước hết. Có lẽ khi cô nương này ở nhà cũng là tiểu thư được muôn vàn sủng ái, nhưng sau khi gặp nạn, nàng cũng chỉ có thể tới nhà bà làm nha hoàn. Nghe Phương Nhi nói lúc gặp mặt là ở chỗ dân chạy nạn, dáng vẻ còn lem luốc, chỉ sợ là để che giấu dung mạo của mình. Dung mạo như hoa như nguyệt như vậy, nếu không có nơi che chở, chỉ sợ sẽ bị đám hổ sói bên ngoài ăn tới cặn cũng không còn.

Đại khái là vì trong nhà cũng có một nữ nhi bảo bối là Trần Phương tầm tuổi này, cho nên ánh mắt đại phu nhân không khỏi có thêm một chút thương hại, bà nhẹ nhàng hỏi.

“Nếu đã như vậy, nhà ngươi ở đâu, cha mẹ trong nhà tên họ là gì, thất lạc ở chỗ nào, đến lúc đó ta sẽ kêu người giúp tìm kiếm một chút để cho các ngươi sớm ngày được đoàn tụ cả nhà.”

Cố Vân Sơ đã sớm có chuẩn bị, nghe vậy thì nhỏ giọng nói vài câu về tình huống trong nhà.

*

Sáng sớm, Cố Vân Sơ thức dậy trong tiếng đồng hồ báo thức giục giã của hệ thống.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, nàng đã chính thức là nha hoàn thô sử Trần phủ thuê, hôm nay là ngày đầu tiên nàng bắt đầu làm việc chính thức. Tiểu nha hoàn đều ngủ chung một giường lớn, trước mắt thì có Cố Vân Sơ, Trương Họa và ba tiểu nha hoàn khác ngủ trong căn phòng này.

Lúc Cố Vân Sơ thức dậy, nàng liếc mắt nhìn giường ngủ bên cạnh một cái, phát hiện đã không có ai. Nàng còn tưởng rằng mình đã thức dậy đủ sớm, không ngờ Trương Họa còn sớm hơn.

Cố Vân Sơ cảm thấy thái độ của Trương Họa có chút kỳ quái, tối hôm qua lúc cùng nhau tới Trần phủ, nàng nàng thân thiện với Trương Họa, nhưng lại bị nàng ta cho một phát mặt nóng dán mông lạnh, nàng cười với người ta, người ta cho nàng mắt lạnh ngược lại ở sau lưng.

Cố Vân Sơ tưởng là do mình bắt chước theo Trương Họa nên cũng không giận chuyện này, nhiều lắm thì sau này tránh xa một chút là được, ai ngờ chờ tới khi hai người tới Trần phủ, tắm rửa sạch sẽ đổi một bộ xiêm y khác rồi thì ánh mắt Trương Họa nhìn nàng trở nên không quá thích hợp, nàng ta không chỉ đánh giá cẩn thận hồi lâu mà còn thường nhìn về phía mặt nàng tỏ vẻ vừa lòng thưởng thức khiến Cố Vân Sơ cảm thấy không quá thoải mái.

Sau khi ăn cơm sáng, quản sự kêu Cố Vân Sơ quét sân, Trương Họa lau bàn đá ghế đá trong viện, lúc Cố Vân Sơ quét dọn, lại một lần nữa nàng cảm nhận được tầm mắt của Trương Họa, vẫn giống như ngày hôm qua, nó lưu luyến trên khuôn mặt nàng.

Cố Vân Sơ không rõ nguyên do, nhưng cũng không quá để ý, dù sao thì vẫn là công việc quan trọng hơn. Tiền tiêu vặt của nha hoàn thô sử không nhiều lắm, nàng phải nỗ lực phấn đấu, tranh thủ thăng chức tăng lương, tích cóp thêm càng nhiều tiền mới có thể hoàn thành nguyện vọng làm một tiểu nương tử làm ruộng.

Cố lên, người làm công vĩnh viễn không chịu thua!

Đúng lúc này, Trần Phương đi ra.

Cố Vân Sơ lập tức lộ nụ cười tiêu chuẩn của người làm công.

“Chào buổi sáng tiểu thư!”

Trần Phương quay đầu thấy là nàng, cũng cười một tiếng.

“Tiểu Vân.”

Tiểu Vân là nghệ danh nha hoàn thô sử của Cố Vân Sơ ở đây.

Hai cô nương cười nói vài câu, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời như đang tỏa sáng.

Trương Họa vừa lau bàn đá trong viện, vừa trộm ngắm bên kia, đôi mắt đen trầm lộ ta ánh xâm lược.

Thật xinh đẹp.

Vốn dĩ nàng ta nghĩ rằng tiểu thư Trần gia này đã rất xinh đẹp, diện mạo thanh tú như hoa sen, nhưng không ngờ còn có bất ngờ kinh hỉ khác, tướng mạo của người kia còn đẹp hơn tiểu thư Trần gia, quả nhiên là da trắng như tuyết, diện mạo như hoa. Đặc biệt là đôi mắt hạnh sáng ngời kia, sóng mắt lưu chuyển thật đúng là động lòng người mà! Tuyệt vời nhất chính là, Tiểu Vân này còn thất lạc người nhà, như vậy… Cho dù nàng ta chết, hẳn là cũng sẽ không có ai lo lắng truy cứu nhỉ? Không thì bỏ tiểu thư Trần gia kia, chọn Tiểu Vân này?

Không, không được.

Trương Họa nghĩ lại trong lòng, lắc đầu.

Mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, nàng ta mới không muốn lựa chọn gì cả, nàng ta muốn tất cả! Chờ đến khi lột da các nàng rồi, nàng ta sẽ mang cái này nửa tháng đầu, cái kia nửa tháng sau! Hì hì.

Cố Vân Sơ đang nói chuyện với Trần Phương thì nhận thấy ánh mắt Trương Họa lơ đãng nhìn thoáng qua, sau lưng ngay lập tức phát lạnh.

[Hệ thống, ngươi có cảm thấy ánh mắt của cái tên kia nhìn ta không thích hợp hay không. Giống như là…]

Hệ thống tiếp lời: [Giống như là thèm khát thân thể ngươi?]

Cố Vân Sơ muốn phản bác theo bản năng, nhưng rồi lại cảm thấy hệ thống nói rất đúng.

Ánh mắt Trương Họa kia nhìn nàng quả thật giống như là đang thèm khát thân thể nàng vậy, nhưng không phải thèm khát bình thường, trong nháy mắt khi vừa đối diện kia, nàng cảm thấy ánh mắt Trương Họa nhìn nàng không giống như đang nhìn người mà giống như đang nhìn một thú bông xinh đẹp. Tóm lại chính là có một cảm giác tà tính. Chuyện này khiến trong lòng Cố Vân Sơ không khỏi sinh cảnh giác.

*

Cứ như vậy làm việc trong viện của Trần tiểu thư mấy ngày, Cố Vân Sơ cũng xem như thân quen mới mấy tiểu nha hoàn còn lại. Một ngày nọ lúc nghỉ trưa, bọn nha hoàn nhàn rỗi không có việc gì chụm đầu trong phòng thêu thùa may vá.

Cố Vân Sơ cũng cầm một cái khăn tay định học nữ công, làm nha hoàn không phải kế lâu dài, học giỏi một tay nghề mới có thể hành tẩu thiên hạ không phải sao?

Đúng lúc có thể nhìn thấy một góc hồ sen bên ngoài cửa sổ, tuy là ngày xuân, hoa sen còn chưa nở, nhưng Cố Vân Sơ đã có thể tưởng tượng được cảnh đẹp khi đó, thế là nàng nhanh chóng quyết định thứ phải thêu, lập tức định ra một mục tiêu nhỏ.

Nõn sen mới nhú như sừng nhọn, chợt có chuồn chuồn đến đậu chơi.*

*Trích trong (Tiểu trì - Dương Vạn Lý).

Lúc này, bọn nha hoàn bên cạnh nói chuyện phiếm, nói một hồi thì nói tới Cố Vân Sơ.

“Lão gia, phu nhân nhà chúng ta đều là người tốt, tiểu thư cũng tốt bụng, thiếu gia đi du học, hiện giờ ngươi không gặp được, nhưng dù là học thức hay nhân phẩm của thiếu gia cũng đều khiến người ta phải bội phục, xem như là ngươi đến đúng nơi rồi. Nhưng đối với nhị phòng bên kia, ngươi lại phải cẩn thận một chút.”

Đại nha hoàn Tiểu Hồng bên cạnh Trần tiểu thư vừa thêu vừa mở miệng.

Nàng ấy rất thích cô nương Tiểu Vân này, vốn tưởng rằng nàng lớn lên xinh đẹp, lại là đại tiểu thư gặp nạn ắt sẽ không dễ bảo, nhưng sau khi tiếp xúc, nàng ấy phát hiện tính tình Tiểu Vân này rất tốt, nói làm cái gì là làm cái đó, vừa không có thủ đoạn gian dối, cũng chưa bao giờ ỷ vào nhan sắc xinh đẹp đi cấu kết làm bậy, trêu chọc thị phi, rất an phận, nói chuyện làm việc lại thường nở nụ cười, dáng vẻ phóng khoáng, tóm lại chính là khiến cho người ta thích. Đối với người như vậy, Tiểu Hồng đương nhiên cũng bằng lòng chỉ điểm thêm vài câu.

“Nhị phu nhân cũng là người tốt bụng, nhưng nhị lão gia lại…”

Tiểu Hồng hạ giọng nói.

“Có vài thiếp thất, thông phòng trong hậu viện của hắn xuất thân là nha hoàn. Có một người còn từng là người trong phòng đại phu nhân.”

Lời này nói mịt mờ, nhưng Cố Vân Sơ lại hiểu ra ngay. Lời này chính là đang nói nhị lão gia háo sắc, lão gia đứng đắn có ai mà ngày nào cũng làm loạn với tiểu nha hoàn chứ. Hơn nữa đại phu nhân còn là tẩu tử của nhị lão gia, ngay cả nha hoàn trong viện tẩu tử mà ông ta cũng thịt, thế mà ông ta vẫn chưa bị đại lão gia tịch thu công cụ gây án, đại lão gia và đại phu nhân quả nhiên là người tốt!

Nàng lập tức thấp giọng bảo đảm.

“Hồng tỷ tỷ yên tâm, ta chỉ muốn chịu đựng mấy ngày rồi đoàn tụ với người nhà, không có tâm tư khác.”

Tiểu Hồng cười nhạt nói.

“Ngươi là người tốt, ta biết ngươi không có.”

Nàng ấy chỉ sợ người khác có mà thôi.

Một tiểu nha hoàn khác nghĩ đến cái gì, bĩu môi nói.

“Theo ta thấy ấy, lời này vẫn nên nói cho vị nào đó. Vừa rảnh rỗi là lại chạy ra ngoài, rất không an phận.”

Một tiểu nha hoàn khác lập tức hiểu. Nghe vậy, nàng cũng khinh thường nói.

“Đúng vậy, rõ ràng là cùng tiến vào với Tiểu Vân, lại không cảm nhớ ân đức của tiểu thư chút nào, không làm việc cho tốt thì thôi đi, lần trước ta còn thấy nàng ta lôi lôi kéo kéo với một hộ viện!”

Người các nàng nói đúng là Trương Họa.

Tuy rằng cùng tiến vào với Cố Vân Sơ, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi, mọi người đều cảm thấy nàng ta tính hấp tấp bộp chộp, không đặt tâm tư lên chuyện làm việc.

Nói đến đây thì lại khơi mào hứng thú nói chuyện của một đám nha hoàn, lại có một nha hoàn thấp giọng nói.

“Hôm qua ta còn thấy nàng ta nói chuyện với nhị lão gia đấy.”

Bình thường thì lão gia nói hai câu với nha hoàn cũng không có gì, dù sao cũng đều là người, luôn có lúc cần giao lưu, lão gia cũng không phải biến dị, chỉ có thể dùng ý nghĩ để giao lưu, nhưng khi đối tượng là nhị lão gia thì lại khiến việc này có thêm một lớp vỏ định kiến không tốt. Dù sao thì nhị lão gia này cũng được toàn bộ Trần phủ công nhận là quỷ háo sắc, còn lén nói rằng ngay cả con ếch cái xanh từng đánh vào ông ta trước cửa cũng phải bị mất trong sạch. Dung mạo Trương Họa lại thanh tú động lòng người, hai người này đặt cạnh nhau không khỏi khiến cho mọi người nghĩ nhiều.

Tiểu nha hoàn nhìn về phía Cố Vân Sơ, hỏi nàng gần đây có thấy Trương Họa có gì khác thường hay không?

Cố Vân Sơ thầm nghĩ, cái nàt thì nhiều lắm. Nàng quan sát mấy ngày, phát hiện mắt của Trương Họa không chỉ thích ngắm mặt nàng mà còn thích ngắm mặt của tiểu thư nữa. Cố Vân Sơ vốn tưởng Trương Họa là một nhan cẩu*, nhưng cuối cùng nàng lại sai.

*Nhan cẩu (颜狗): những người yêu thích nhan sắc xinh đẹp.

Bởi vì nàng phát hiện Trương Họa cũng rất là chú ý tới nam nhân, có cơ hội thì nàng ta còn thích ngắm những hộ viện, tùy tùng đó, nhưng lần này nàng ta không phải xem mặt, mà là nhìn chằm chằm vào ngực người ta, không quan tâm mặt mày như nào, dù sao ngực càng lớn, càng rắn chắc, Trương Họa càng thích xem.

Trong đó có một tráng hán rỗ đầy mặt là nam nhân mà Trương Họa thích nhất, lúc Cố Vân Sơ đi phòng bếp xách hộp đồ ăn, có rất nhiều lần nàng thấy Trương Họa nói chuyện với vị tráng hán kia, vẻ mặt nàng ta thẹn thùng, còn lấy cả tay nhỏ đấm đấm ngực người ta, mà vị huynh đài mặt rỗ kia thì cười tà mị, vị dầu của nam tử hán ập vào trước mặt.

Cố Vân Sơ đi ngang qua nhìn đến mức đau dạ dày, chỉ có thể một lần nữa được cộng thêm hiểu biết, nữ nhân Trương Họa này quả nhiên rất là tà tính! Nhưng cũng bởi vậy nên Cố Vân Sơ mới cảm thấy, nếu Trương Họa đã có ca ca mặt rỗ, hẳn là không đến mức lại coi trọng nhị lão gia chứ? Có lẽ thật sự chỉ là đúng lúc nói vài câu?

Tiểu Hồng cũng ở bên cạnh nói: “Được rồi, chuyện không biết rõ thì đừng nói bừa.”

Mấy tiểu nha hoàn lập tức dừng câu chuyện, dò hỏi đồ trong tay thêu thế nào rồi, có người cho mọi người xem dây đeo mình làm, có người lại nhờ mọi người xem túi tiền mình thêu.

Cố Vân Sơ đang không tập trung lúc này mới nhớ tới mình còn đang thêu khăn, nàng vội vàng nhìn lại. Sau một lúc lâu, nàng mới chần chờ nói.

[Đây… Miễn cưỡng vẫn nhìn ra được là hoa sen đúng không?]

Chỉ thấy cái nàng gọi là hoa sen nhỏ biến thành tàn hoa bại liễu, chuồn chuồn vốn nên có dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng cũng không biết do lỗi một bước nào mà đường cong rối thành một cục, trông giống như một con ruồi đầu to, lại như một con cóc vừa to vừa xấu.

Ngay khi nàng đang cảm thấy thất bại, hệ thống lại như đặc biệt thưởng thức nói: [Đương nhiên nhìn ra được là hoa sen, hơn nữa còn rất phù hợp với một câu thơ! Rất có ý họa tình thơ!]

[Ta thêu dựa theo một câu thơ, ngươi vậy mà đoán được?]

Ánh mắt Cố Vân Sơ sáng lên, hay là thật ra nàng cũng không thêu xấu đến vậy? Hệ thống chính là tri kỷ của nàng đúng không? Nhìn tàn hoa bại liễu cũng nghĩ ra được nàng muốn thêu hình ảnh gì?

[Đương nhiên, khăn tay ngươi thêu, ta vừa nhìn là biết ngay. Còn không phải là “Vịnh Hồ Đại Minh” sao!]

Hệ thống vô cùng chắc chắn, lập tức ngâm thơ: [Hồ Đại Minh, minh hồ đại, trong hồ Đại Minh có hoa sen, phía trên hoa sen có con cóc, vừa chọc vừa nhảy nhót!* ta đoán đúng hay không?]

*Trích (Vịnh hồ Đại Minh - Trương Tông Xương)

Cố Vân Sơ: … Đcm! Ngươi trả cảm động của ta lại đây!

Cố Vân Sơ ngồi trong góc nuốt nước mắt cảm động của mình vào trong, trợn đôi mắt cá chết, thừa dịp đám nha hoàn không chú ý, nàng yên lặng giấu khăn tay của mình vào trong tay áo. Thứ đồ chơi này trăm năm sau vẫn nên theo nàng xuống mồ đi thôi.



Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Tiểu Vân muốn học thêu hoa, làm một hệ thống ưu tú, nàng nhất định phải cổ vũ!

Nghĩ như vậy, hệ thống vừa nhìn thấy khăn tay của Cố Vân Sơ, lập tức vô cùng kinh ngạc cảm thán.

Hệ thống: Wow! Tiểu Vân thật là lợi hại, nhìn con cóc lớn này, thêu có mũi có mắt! Phong cách xấu… A không đúng, là tả thực khá đặc thù! Nhưng cái thứ bay bay sau lưng nó là gì? Áo choàng sao? Đây là cóc đại hiệp thích cứu vớt thế giới hả?

Cố Vân Sơ tức nổi gân xanh: Con mẹ nó cóc đại hiệp thích cứu vớt thế giới, cái ta thêu là chuồn chuồn! Chuồn chuồn, cái phía sau chính là cánh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play