Con đường ở trấn nhỏ rất náo nhiệt, hai bên đường bày không ít quán nhỏ. Xen lẫn trong đám người có vài chiếc xe lừa và xe ngựa, một lão nông dắt theo con nghé nhỏ thong dong đi trên đường.
Một cô nương mặt mũi lem luốc, đầu tóc rối bời đang ôm một bọc lá cây nhìn dáo dác xung quanh.
Lúc Cố Vân Sơ còn đang tò mò quan sát cảnh tượng mới mẻ này, một chiếc bánh bao đưa tới trước mặt nàng.
Cố Vân Sơ quay đầu nhìn lại, một bác gái mặc áo bông màu lam đang nhìn nàng bằng ánh mắt từ ái.
“Cho con này, mới ra lò đó, vẫn còn nóng lắm.”
Cố Vân Sơ: [Có phải ta bị coi là ăn mày không?]
Hệ thống: [Tự tin một chút, xóa “có phải” đi.]
Trong bọc của Cố Vân Sơ còn bánh bột ngô, coi như không thiếu đồ ăn, nàng đang định từ chối thì lại nghe bác gái nói: “Con cũng đến từ phía Nam sao? Ài, nhà bị lũ lụt, chạy nạn tới đây đúng là không dễ. Ta cũng không giúp con được cái gì, chỉ có thể cho con chút bánh bao, con đừng ghét bỏ.”
Cố Vân Sơ nghe vậy bèn nhanh chóng nhận lấy bánh bao của bác gái.
“Không chê không chê. Có được một miếng ăn là con đã cảm ơn trời đất rồi, sao có thể ghét bỏ chứ.”
Nàng cắn một miếng bánh bao, giả vờ lơ đãng hỏi: “Ngoại trừ con ra, còn có rất nhiều người chạy nạn tới đây sao?”
Cố Vân Sơ hỏi thăm vài câu là đã hiểu, hình như vùng nào đó ở phía Nam đã xảy ra lũ lụt, gần đây có rất nhiều người chạy nạn tới chỗ này.
Trấn nhỏ không lớn, đám ăn mày ở bản địa đều là những gương mặt quen thuộc. Một cô nương xa lạ như nàng xuất hiện với dáng vẻ đáng thương như thế, khó trách lại bị bác gái cho là dân chạy nạn.
Đúng là cơ hội tốt. Chỉ cần nàng giả bộ mình là dân chạy nạn tới, như vậy lúc kiếm kế sinh nhai có thể giải quyết được vấn đề thân phận rồi.
Cố Vân Sơ cảm ơn bác gái rồi rời khỏi. Nàng thầm nghĩ, đợi lúc mình kiếm được tiền thì sẽ trả tiền bánh bao lại.
Chỉ có điều sau khi đi dạo một vòng, Cố Vân Sơ chợt phát hiện không có việc bản thân làm được.
Thế giới này không cấm đoán nữ tử nhiều như nàng tưởng tượng, trên đường cũng có không ít nữ tử đi lại hoặc bày quán, chẳng qua đại đa số vẫn là nam nhân.
Đương nhiên, mấu chốt là nàng không biết làm gì cả.
Ở thế giới gốc, nàng biết làm rất nhiều thứ. Không nói đến chuyện làm xã súc trong hiện thực, ngày ngày múa phím trên công ty thì trong trò chơi, nàng còn là cao thủ có thể giết người chơi khác tới mức “thất tiến thất xuất”*.
*thất tiến thất xuất: xuất từ Tam Quốc Chí, trong đó Triệu Vân tấn công quân đội của Tào Tháo bảy lần
Nhưng thần công lợi hại như thế mà vào thế giới này lại không có đất dụng võ.
Về phần kỹ năng thực dụng ở thế giới này như nấu nướng hay nữ công thì… Lần duy nhất nàng tìm hiểu về chúng cũng chỉ thông qua các video của các food blogger và người làm handmade.
Xem thì xem, nhưng trừ việc kêu gào đêm khuya mà còn không để yên cho người ta sống, có phải coi thường ta hay không thì nàng chỉ biết xin link rồi khen 666(*), ngoài ra chẳng nhớ được chút tin tức có ích nào.
*666 (六六六): 666 phát âm là /liùliùliù/ khá giống với 牛 phát âm là /niú/, ý khen người khác trâu bò
Nghĩ vậy, Cố Vân Sơ đau khổ nhìn lão già ăn mày đang gãi ngứa ven đường, cảm thấy khoảng cách giữa mình và lão ta chỉ bằng một cái chén bể.
Cố Vân Sơ từng nghĩ cuộc đời xã súc là bi thảm nhất, ai mà ngờ chuyện bi thảm hơn là muốn được áp bức bóc lột nhưng lại không tìm được việc làm! Liệu lúc này nàng trở về thôn trang kia khoe mình là Ngô Cương chuyển thế còn kịp không nhỉ?
Không xin cái khác, cho miếng cơm ăn là được. QAQ
Cố Vân Sơ lê bước về phía trước, chợt nàng nhìn thấy một nhóm người ngồi xổm ở ven đường. Thoạt nhìn bọn họ xanh xao vàng vọt, áo quần tả tơi, tóc tai rối bời, bộ dạng không khác gì Cố Vân Sơ, giống như là… dân chạy nạn trong lời kể của bác gái vậy.
Mà trong đó, một phụ nhân áo quần lấm lem tay ôm một đứa bé đang nói chuyện với một bà lão ăn mặc sáng sủa.
Nghe câu chuyện thì có vẻ là con dâu bà cụ không có sữa, gia đình đang chuẩn bị mời một bà vú. Phụ nhân vừa lúc rất thích hợp, hơn nữa nàng là dân chạy nạn nên giá cả sẽ rẻ hơn nhiều, bà lão bèn tới hỏi một câu.
Hiển nhiên phụ nhân có chút động lòng, chẳng qua nàng nói rõ ngay từ đầu, bản thân chỉ làm thuê, không muốn dẫn theo cả con mình bán thân làm hạ nhân.
Bà cụ xua tay, nói thẳng gia đình bà không giàu có gì, chỉ tạm thời cần một bà vú để chăm đứa bé mới sinh chứ không nuôi nổi nô bộc, tất nhiên không cần phụ nhân phải ký khế bán mình.
Hai người bàn bạc xong, phụ nhân bèn ôm con đi cùng với bà cụ.
Sau đó lại có một người tới dẫn một phụ nhân đi, nghe đâu là thuê nàng giặt quần áo nấu cơm cho gia chủ. Tuy ở đây có người môi giới nhưng giá của dân chạy nạn sẽ rẻ hơn rất nhiều.
Có lẽ là nhớ quê hoặc là mấy người chạy nạn này chỉ vô tình lạc mất người thân trên đường, họ không có ý định ở lại lâu dài, đợi sau khi hết lũ lụt sẽ về quê, hiện tại chỉ đi làm thuê cho người khác.
Hóa ra còn đi làm thuê được, không cần phải ký khế bán mình nữa?
Cố Vân Sơ hơi động lòng.
Tới nhà người khác làm việc mấy tháng không phải là không thể. Đợi sau khi dành dụm được chút tiền, nàng sẽ đến nông thôn mua miếng đất, hái cúc đông dưới rào, thảnh thơi ngắm núi Nam!
Vấn đề ở chỗ, cứ cho là Cố Vân Sơ muốn làm bảo mẫu, nàng cũng không có năng lực cạnh tranh. Phần lớn người đi thuê sẽ tìm phụ nhân có kinh nghiệm, biết làm việc nhà, còn người coi trọng tiểu cô nương như nàng chắc chắn không phải loại đàng hoàng gì.
Ngay khi Cố Vân Sơ cho rằng mình sắp phải chấp nhận ngủ màn trời chiếu đất một đêm, chợt một bóng dáng màu xanh vọt qua trước mặt nàng.
Đó là một cô nương mặc váy xanh có chút bẩn, nàng ta chặn đường một đôi chủ tớ đang đi ngang qua. Người đi phía trước là một tiểu thư có gương mặt thanh tú, trang sức trên người vô cùng lịch sự tao nhã, nhìn là biết gia cảnh không tệ, phía sau có một tiểu nha hoàn đi theo.
Cô nương áo xanh bắt đầu khóc sướt mướt: “Cầu xin cô nương cứu ta đi, nếu không ta sống không nổi nữa.”
Tiểu thư kia - cũng chính là Trần Phương – hiển nhiên là người tốt bụng. Tuy có giật mình đôi chút nhưng nàng ấy không có vẻ gì là không vui, ngược lại còn thắc mắc: “Ngươi bị làm sao?”
Cô nương áo xanh cúi đầu xuống, tay lau nước mắt nói: “Nhà ta gặp lũ lụt, cha mẹ huynh đệ của ta đã chết, để lại ta một mình bơ vơ không nơi nương tựa, không biết phải sống sao đây. Xin cô nương cứu ta, ta không xin gì khác, chỉ xin một chỗ đặt chân, một nơi để nương nhờ mà thôi!”
Trần Phương hơi chần chờ: “Chuyện này…”
“Cầu xin cô nương cứu ta một mạng đi.”
Cô nương áo xanh nức nở: “Thói đời ngày nay, một cô nương không nơi nương tựa như ta thật sự không biết phải sống sót thế nào nữa.”
Lúc nói chuyện, hai mắt nàng ta đẫm lệ mông lung nhìn Trần Phương, khuôn mặt thanh tú thấy mà thương.
Một cô nương gặp nạn, đã không nơi nương tựa lại còn có dung mạo xinh đẹp, quả thật rất nguy hiểm.
Trần Phương không phải người chưa từng thấy cảnh đời, nàng ấy có chút mềm lòng, sau khi cân nhắc một lúc thì thở dài: “Được rồi. Vừa lúc hai ngày trước mẫu thân định mua mấy nha hoàn, ngươi theo ta về cũng được.”
Lời này của Trần Phương không chỉ khiến ánh mắt cô nương áo xanh hiện vẻ vui mừng mà còn khiến hai mắt Cố Vân Sơ sáng rực lên, nàng nhanh chóng lau lau khuôn mặt nhỏ không tính là sạch sẽ của mình.
Vì thế ngay sau đó, trước mặt Trần Phương lại xuất hiện một người bụm mặt khóc thút thít: “Xin cô nương cũng cứu ta đi! Nếu không chỉ sợ ta cũng không sống nổi!”
Cô nương áo xanh phía sau:… Hình ảnh này có phải hơi quen không?
Trần Phương chần chờ nhìn người lem luốc trước mắt: “Ngươi cũng gặp nạn sao?”
“Quê nhà ta xảy ra lũ lụt, ta chạy nạn đến tận đây, trên đường đã thất lạc hết người nhà. Trời đất bao la, ta giống như bèo nước không nơi nương tựa. Vốn ta định làm thuê cho người ta, coi như miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng người tìm ta đều là…”
Cố Vân Sơ lén cấu mình một cái, gương mặt lấm lem ngậm nước mắt ngẩng lên nhìn.
“Xin cô nương nhân từ cứu ta một mạng đi. Ta không cần gì nhiều, chỉ cần có một chỗ đặt chân, một chốn nương thân là được!”
Cô nương áo xanh:… Cảm thấy quen hơn.
Cố Vân Sơ không quên thêm một câu phía sau, ý nói tuy mình thất lạc người nhà nhưng vẫn còn hy vọng, chỉ làm thuê chứ không bán mình.
Trần Phương nhìn cô nương trước mắt, tuy rằng khuôn mặt hơi bẩn nhưng vẫn có thể thấy được nét xinh đẹp, nhìn đã biết là một mỹ nhân khuynh thành. Nếu người này rơi vào tay kẻ có dụng tâm kín đáo thì rất khó lường trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Có lẽ là nữ tử dễ thương cảm cho nữ tử hơn, mà Trần Phương còn là một cô nương thiện lương, nàng ấy nghĩ cứu một người cũng là cứu, cứu hai người cũng là cứu, xem như là tích đức làm việc thiện vậy.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Cô nương áo xanh: Nhà ta gặp lũ lụt, che mẹ huynh đệ đều chết hết, ta bơ vơ không nơi nương tựa, dung mạo còn xinh đẹp, cầu xin cô nương cứu ta đi, nếu không ta sống không nổi!
Cố Vân Sơ hai tay ôm quyền: Tau cũng giống rứa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT