Mặc dù tấm thẻ kẻ tâm thần cưa điện này xấu đến mức khiến Cố Vân Sơ rơi lệ, nhưng trong rừng sâu núi thẳm này nàng lại không thể trực tiếp dỡ nó xuống.

Dù sao thì núi rừng nơi này khác với thế giới lúc đầu của nàng, nơi đây có vô số dã thú hung hãn, tràn ngập hơi thở hoang dã mà xa lạ đối với người đến từ hiện đại.

Mặt hồ bên cạnh đen ngòm như một cái miệng rộng muốn nuốt chửng con người của quái vật. Dưới ánh trăng, thỉnh thoảng lại có vài gợn sóng lăn tăn không biết là cá lớn hay rắn nước đang tuần tra qua lại, mới tưởng tượng một chút đã đủ làm người ta hoảng sợ rồi.

Giữa những bóng cây đang lay động, có vài điểm sáng màu xanh lục không biết xuất hiện từ bao giờ.

Là sói.

Cố Vân Sơ nắm chặt cưa điện trong tay.

Ánh sáng lục kia đang tới gần, dưới ánh trăng chiếu rọi, thứ núp trong bụi cỏ phía xa kia rõ ràng là vài con sói hoang, từng đôi mắt màu lục ngập tràn thú tính và vẻ khát máu. Có lẽ chúng nó mới ăn một bữa nên khóe miệng còn dính vết máu, trong lúc hoảng hốt, Cố Vân Sơ thậm chí có thể ngửi được mùi tanh hôi trong miệng sói.

Con sói đầu đàn to hơn hẳn so với những con sói khác. Nếu đứng thẳng lên, nó có thể cao như nam tử trưởng thành.

Có khi nào cái đám kia đang coi nàng là bữa khuya không?

Cố Vân Sơ nhanh chóng cảnh giác đứng lên, vóc dáng cao 2 mét như một tòa tháp sắt. Ai ngờ nàng vừa động đậy, con sói kia lập tức hoảng loạn nức nở một tiếng, sau đó mang theo bầy sói quay đầu chạy ngay. Cả đám đều cụp đuôi chạy trốn, giữa chừng chúng còn hốt hoảng quay đầu lại nhìn Cố Vân Sơ, thần thái nhân tính hóa như sợ Cố Vân Sơ đuổi theo mình vậy.

Cố Vân Sơ còn tưởng rằng phải đại chiến 300 hiệp với bầy sói: …Hình như cảnh tượng này hơi quen thì phải?

Cố Vân Sơ nhìn thoáng qua mặt hồ, vẻ mặt nghiền ngẫm: [Xem ra dung mạo xấu cũng không phải là không có lợi ích ha.]

Cố Vân Sơ lập tức quyết định cậy xấu mà lên mặt, nàng cầm cưa điện bắt đầu dạo quanh trong rừng.

Một tiếng gầm rú lớn vang lên, chỉ chốc lát sau, một con gấu đen đã được Cố Vân Sơ “thân thiện” mời ra khỏi sơn động của mình.

*

Sáng sớm, quái nhân cao 2 mét lại ngồi bên hồ, trước mặt là một đống lửa nhỏ.

Cố Vân Sơ da dày thịt béo đánh lửa thành công, nàng lại cùng một cục đá nện choáng một con cá ngốc, bây giờ đang dùng một mảnh đá sắc nhọn để giết cá.

Về phần tại sao không dùng cưa điện ấy à?

Tất nhiên là bởi tối hôm qua cưa điện mới chém nữ thi. Tuy Cố Vân Sơ đã rửa sạch, nhưng chẳng lẽ cây cọ bồn cầu được rửa xong là có thể dùng như bàn chải đánh răng chắc?

Bước đi đầu tiên, Cố Vân Sơ đã gặp phải câu hỏi khó.

Thời buổi này ít thanh niên thích nấu cơm, càng đừng nói tới giết cá. Cố Vân Sơ chính là một người trẻ tuổi dồn hết điểm kỹ năng đi săn vào đặt mua đồ ăn bên ngoài. Huống chi, công cụ trên tay nàng còn là một cái thứ miễn cưỡng coi như dao đá.

[Giết cá hẳn là phải cạo vảy cá, bỏ nội tạng đúng không? À đúng rồi, bong bóng cá cũng phải bỏ đi nữa ha? Hình như bong bóng cá có thể ăn được? Thôi, cũng không cần.]

Cố Vân Sơ vừa lẩm bẩm vừa ra sức xử lý cá của mình.

Cứ như thế như thế…

Cuối cùng, sau khi đầu bếp Cố hì hục nửa tiếng nhìn con cá bị cạo vảy thành tranh trừu tượng, mật bị đâm thủng, đầu cá nát nhừ đã lựa chọn đói bụng.

Nàng đen mặt ném con cá xui xẻo kia vào trong vũng nước đọng, ngàn lời vạn chữ hóa thành một câu.

“Móa!”

Nàng buồn bực xoay người, quyết định xuống núi trước rồi nói sau. Hiển nhiên kiểu hoang sơn dã lĩnh này không thích hợp cho người như nàng sinh tồn.

Rừng rậm nguy hiểm trong mắt người khác chẳng qua chỉ có chút gập ghềnh khó đi đối với Cố Vân Sơ, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt. Kể cả đám mãnh thú rắn độc gặp được nàng trên đường cũng trốn đi mất.

Không lâu sau, Cố Vân Sơ nhìn thấy một thôn trang dưới chân núi. Nghĩ tới mấy người Mạc thúc đã giúp nàng, Cố Vân Sơ có chút tiếc nuối.

Vốn dĩ nàng định đi theo mấy đại thúc tốt bụng kia đến thị trấn kiếm kế sinh nhai, đợi dành dụm được chút tiền sẽ về quê trồng trọt, ai biết ngay cả cái chuyện thái quá như nữ thi nửa đêm online paylak nàng cũng có thể gặp được chứ.

Chắc bọn họ cũng sợ nàng, sao có thể đi chung được nữa.

Hôm qua Mạc thúc nói thị trấn ở ngay phía trước, hẳn là không xa, nàng tự đi cũng có thể đến được.

Tới chỗ nhiều người, kiểu gì nàng cũng kiếm được chút đồ ăn chứ nhỉ?

Cố Vân Sơ đói bụng cầm cưa điện đi một mạch xuống chân núi, nàng định tới gần đường lớn rồi mới dỡ thẻ tâm thần cưa điện.

Ai ngờ tới chân núi, nàng phát hiện vậy mà lại có người, hơn nữa còn có không ít. Đó đúng là các thôn dân lúc trước, trong đó còn có cả mấy người Mạc thúc nàng vừa nhắc tới.

Cố Vân Sơ sợ mình xấu xí dọa bọn họ bèn nhanh chóng núp sau cây, kết quả nàng thấy bà cụ đi đầu lấy ra mấy đĩa màn thầu, bánh bột ngô và gà nướng từ trong giỏ xách.

Sau đó, thôn trưởng thắp ba cây nhang cắm xuống bát hương nhỏ, ông cung kính cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Không biết là vị tiên gia nào đã đến đây chém giết con tà ma kia cứu tánh mạng của già trẻ cả thôn ta, đại ân đại đức không có gì báo đáp…”

Sau đó mọi người liên tiếp dâng hương dập đầu.

Thật ra bọn họ cũng không xác định được thân phận của vị kia, tế bái như vậy thứ nhất là vì cảm tạ ân cứu mạng, thứ hai cũng là vì sợ hãi trong lòng. Vị kia cứu bọn họ, cố tình bọn họ người trần mắt thịt không nhìn ra được ý tốt của người ta, còn kêu người ta là ác quỷ. Nếu sau đó không bày tỏ điều gì, chọc giận đối phương thì làm sao bây giờ?

Cố Vân Sơ núp dưới tàng cây chớp chớp mắt.

[Hệ thống, người bọn họ nói không phải là ta đấy chứ?]

[Rõ ràng.]

Hệ thống đắc ý đòi lại tôn nghiêm cho nhân vật nhà mình.

[Cho nên cái hình tượng tâm thần cưa điện này cũng không phải quá xấu mà, bọn họ cũng đâu quá sợ ngươi, không phải lúc này bọn họ đang rất cảm kích ngươi hay sao?

Ai ngờ còn chưa nói dứt lời, Cố Vân Sơ đã cất bước đi ngay.

Hệ thống: [Ơ? Sao ngươi lại đi? Trong thời khắc đỉnh cao cuộc đời thế này mà ngươi chạy cái gì! Bây giờ ngươi ra ngoài lộ mặt một cái, nhất định bọn họ sẽ rất vui vẻ. Đến lúc đó ta quay hình ảnh này lại, vừa lúc có thể xem như là tài liệu tốt để tuyên truyền cho trò chơi của chúng ta!]

Cố Vân Sơ vừa chạy vừa nói: [Ta lại không phải thần tiên thật, một người sống thì cần tế bái làm gì? Bị người cao tuổi quỳ lạy là sẽ giảm thọ đó!]

Bị nhiều người lạy như thế, nàng cảm thấy thanh thọ mệnh của mình đang nhanh chóng giảm xuống có được hay không?!

Nàng vừa mới sống lại, vẫn còn muốn mặc cả thêm 500 năm với ông trời đây này!

Cố Vân Sơ biết chín đời của mình đều là quỷ đoản mệnh, một ngày trước nàng còn bị khói than hun đến chết trong đám cháy nên khá nhạy cảm với chuyện này.

Hệ thống nhanh chóng an ủi nàng: [Ngươi an tâm, ngươi cứu bọn họ một mạng, bọn họ thành tâm quỳ lạy, ngươi có thể nhận mà.]

Cố Vân Sơ không ngừng bước chân: [Không không không, vừa nãy còn một bà cụ còn lớn tuổi hơn cả bà nội đã qua đời của ta, bộ dạng run run rẩy rẩy kia chỉ thiếu điều dập đầu đi luôn. Ngươi nói nhận được cũng vô dụng, ta thật lòng chịu không nổi.]

Là một người thừa kế chủ nghĩa xã hội kính già yêu trẻ, Cố Vân Sơ thấy bà cụ mặt đầy nếp nhăn không còn răng kia run rẩy quỳ với mình một cái, nàng suýt đã nhũn chân dập đầu ngược lại một cái với bà.

Hệ thống tốt bụng khuyên nhủ: [Đây không phải là cơ hội tốt sao? Ngươi có thể ở lại trong thôn, bọn họ nhất định rất kính trọng ngươi, đến lúc đó ngươi còn sợ thiếu ăn thiếu mặc sao? Không nói chuyện khác, ngươi có đói bụng hay không?]

Nghe vậy, Cố Vân Sơ bỗng dừng bước.

Hệ thống còn tưởng rằng mình đã thuyết phục được Cố Vân Sơ được, kết quả lại nghe thấy Cố Vân Sơ nói với vẻ sâu xa: [Lại nói, người bọn họ bái là ta, vậy thì cống phẩm đặt ở đó cũng là cho ta đúng không?]

Hệ thống còn chưa phản ứng lại: ???

Nửa giờ sau, một tên quái nhân cao 2 mét lén lén lút lút núp ở phía sau một tảng đá lớn. Mắt thấy người trong thân lần lượt rời khỏi, Cố Vân Sơ mới nhón chân cẩn thận bước tới chỗ tế bái. Sau đó, quả nhiên nàng bê gà nướng chạy về phía sau tảng đá lớn. Không lâu sau, một cái đĩa bóng loáng được đặt trở lại, tiếp theo là màn thầu, bánh nướng, điểm tâm.

Một lúc sau, bên cạnh lư hương chỉ còn sót lại mấy cái đĩa không.

Cố Vân Sơ: “Ợ!”

Cạnh tay nàng có một cái bọc làm từ lá cây, bên trong ngập tràn màn thầu và điểm tâm. Cố Vân Sơ cọ bàn tay bóng mỡ lên lá cây, tay kia ôm bụng, mặt đầy vẻ hạnh phúc.

[Ta cảm nhận được tình cảm sâu nặng của bọn họ rồi, đều là người chân chất hết cả. Chỉ là… Ợ… Gà nướng hơi mặn một chút.]

Hệ thống:… Cái “sâu nặng” này của ngươi là chỉ gà nướng đúng không?

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Cố Vân Sơ cầm bọc lá cây bắt đầu lên đường.

Vẫn như cũ là con đường đi đến thị trấn.

Hệ thống khó hiểu. Trong mắt nàng, nhìn theo tình huống trước mắt, chưa nói tới việc Cố Vân Sơ giả dạng làm thần tiên, chỉ cần giả dạng làm thế ngoại cao nhân là có thể được hưởng cuộc sống cơm bưng nước rót, thế chẳng tốt hơn là đi vào thị trấn kiếm ăn hay sao?

Cố Vân Sơ nghiêm túc nói: [Tư tưởng của hệ thống nhỏ nhà ngươi không đứng đắn chút nào, sao có thể lừa người khác mãi được? Hơn nữa, ngươi cho rằng chuyện này muốn lừa là có thể tùy tiện lừa sao? Dù sao cũng phải có kỹ xảo chứ? Cái gì mà bói toán, giúp có con, chữa bệnh, cầu phúc, ngươi nói xem chúng ta biết cái gì? Bây giờ ta chỉ có mỗi tấm thẻ tâm thần cưa điện, coi như có một chút giá trị vũ lực. Nhưng nữ thi lại không phải hàng bán sỉ, kiếm đâu ra nhiều tà vật như vậy để ta chém mỗi ngày? Trừ cái này ra, ta còn có thể làm gì? Nếu là săn thú thì tốc độ ta chậm quá, chỉ sợ không đuổi kịp. Sở trường duy nhất bây giờ là chặt cây nhanh, nhưng ngươi đã thấy cao nhân nhà ai chỉ biết chặt cây nhanh chưa? Không thể nào tự đi khoe mình là Ngô Cương(*) chuyển thế được đúng không?]

(*)Ngô Cương là người chịu hình phạt đốn cây hoa quế ở trên mặt trăng.

Thật ra ở cổ đại cũng không thể tùy tiện chặt cây, chặt loạn chém bừa thì chỉ có nước ngồi khóc sau song sắt.

Hệ thống ngẫm thấy đúng là như thế. Chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến nàng nghi ngờ: [Không đúng, sao ngươi có thể phân tích nhanh như vậy? Không phải ngươi đã sớm nghĩ tới việc này đó chứ?]

Bước chân Cố Vân Sơ hơi cứng lại, sau đó nàng nói: [Sao ngươi có thể đổ oan cho ta được chứ! Ta đàng hoàng như vậy, trông ta có giống loại người lúc nào cũng muốn lừa dối người khác không?]

Hệ thống chú ý tới khoảnh khắc cơ thể Cố Vân Sơ cứng lại:… Bây giờ ngươi rất giống.



Tác giả có lời muốn nói:

Cố Vân Sơ giả dối: Ta là một người đàng hoàng, không bao giờ lừa dối ai.

Cố Vân Sơ chân thật: Ngươi cho rằng ta không muốn kiếm ăn kiếm uống trong thôn sao? Nhưng ngoại trừ chặt cây ra ta chẳng biết gì cả, hơn nữa, thần tiên đứng đắn nhà ai mà lại lấy cưa điện làm pháp khí chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play