Ơ này… Đã nói là cá chết lưới rách, liều chết vật lộn cơ mà?
Đại tỷ ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?
Nữ thi: Ai bảo với ngươi là ta nói vậy!
Cố Vân Sơ chần chờ một chút, cuối cùng nàng vẫn quyết định đuổi theo. Đừng nhìn nữ thi chạy trốn có vẻ nhanh, nhưng trước đó hành vi của nàng ta cực kỳ hung ác, không phải kẻ hiền hòa dễ sống chung. Nếu thả nữ thi chạy, nàng ta lại đi gieo vạ cho người khác thì sao?
Nhìn mấy vị đại thúc ở buồng trong bị nữ thi dọa tới mức run lập cập, Cố Vân Sơ thân thiện nói:“Ta đuổi theo nàng ta, các ngươi ở yên chỗ này, đừng có chạy lung tung.”
Cố Vân Sơ nói như vậy là vì sợ đám đại thúc bị nữ thi dọa choáng váng mà chạy bừa ra bên ngoài. Đang lúc đêm khuya, chỉ sợ chạy ra ngoài ngược lại còn gặp nguy hiểm đáng sợ hơn. Tuy ở căn nhà này từng xuất hiện nữ thi, nhưng trước mắt nàng ta đã bị đuổi chạy, ít ra bây giờ ở đây vẫn còn an toàn.
Nhưng Cố Vân Sơn căn bản không biết hình dáng giờ phút này của bản thân mà nói chuyện với đám đại thúc đã khiến bọn họ thấy “vinh dự’’ cỡ nào.
Mấy hán tử thấy cái tên khoác bao tải thô ráp, cả người quấn đầy xích sắt lớn, vừa nhìn đã giống như ác quỷ bò ra từ mười tám tầng địa ngục nói chuyện với mình bằng giọng khản đặc quỷ dị thì lập tức rùng mình một cái.
Lời của Cố Vân Sơ rơi vào trong tai mấy hán tử liền biến thành: Con ác quỷ này đang uy hiếp bọn họ không được rời đi, nếu không sẽ cho bọn họ đầu lìa khỏi thân!
Sau khi Cố Vân Sơ rời khỏi nhà, đám hán tử sợ sệt do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng người này đỡ người kia, kẻ còn khỏe thì cõng người hôn mê lên, cả đám vắt chân lên cổ chạy mất.
Lúc này không chạy thì còn chờ đến bao giờ, chờ con ác quỷ kia giết nữ thi xong rồi về nhai sống bọn họ sao?!
Lúc nãy nữ thi kêu la thảm thiết nên không ít người trong thôn bị đánh thức, mọi người còn tưởng rằng có dã thú xuống núi vào thôn. Trên núi hay có dã thú, thôn dân đã sớm có biện pháp ứng đối.
Lập tức có người khua chiêng gõ trống, kêu gọi thôn dân cầm đuốc ra ngoài. Nếu có nhiều người tập trung thì một là tăng sĩ khí, dễ bề xua được dã thú; hai là ở chung với nhau an toàn hơn. Nếu ai nấy đều tự trốn trong phòng, sơ sẩy một cái là rất dễ bị dã thú chui vào ăn thịt.
Đám hán tử đang chạy trốn chợt nghe thấy tiếng động, vốn là người nhiệt tình nên họ lại vội chạy về phía ánh lửa, miệng hô to: “Chạy mau lên, có ác quỷ! Chạy mau!”
Thôn dân cả kinh.
“Ác quỷ?”
Có người không tin, hán tử trung niên suýt bị nữ thi cắm móng tay xuyên tim bèn cuống quít kể lại vài câu. Hắn miêu tả quá trình từ lúc ở nhờ linh đường cho đến lúc nữ thi công kích người, cuối cùng thì ác quỷ xuất hiện. Sau khi nói xong, hắn nôn nóng bảo mọi người nhanh chóng chạy trốn, tuyệt đối đừng ở lại đây lâu.
Người trong thôn vẫn chần chờ, dù sao đây cũng là nhà bọn họ, sao nói chạy là chạy ngay được. Hơn nữa đang lúc đêm khuya, khắp chốn núi rừng hoang vu đều là sài lang hổ báo, chạy ra ngoài rất dễ mất mạng.
Đúng lúc này có một tiếng gào thê lương không giống tiếng người xuất hiện, vả lại còn cách bọn họ rất gần!
Đám người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng dáng kì lạ nhảy cà tưng tới gần.
Bọn họ lại tập trung nhìn vào, kẻ đối diện là một nữ nhân sắc mặt xanh trắng, hai tay bị cắt tận gốc, trên bờ vai cũng có một vết thương lớn, từng giọt máu đen nhánh đang chảy ra từ đó.
Một bà lão sợ hãi kêu to một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất, nhưng bà không rảnh lo đau đớn, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào phía trước, sau đó nói với một ông cụ khác bên cạnh: “Đó… Đó không phải là con dâu của ngươi sao?
Đó đúng là chủ nhân của lữ quán, ông cụ đã tìm chỗ cho các hán tử ở lại.
Giờ phút này, ông cũng bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Con trai của ông còn chưa mua quan tài về. Giờ phút này, ông xem như là người quen thuộc với nữ nhân kia nhất, đó rõ ràng là cô con dâu đã qua đời vốn nên nằm trên linh sàng nhà ông!
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, xác chết này không có hai tay, hai chân cứng ngắc nhưng vẫn cố chạy thục mạng như thể đằng sau có ác quỷ đang đuổi theo vậy.
Chẳng lẽ mấy hán tử kia nói thật?!
Người trong thôn hoảng sợ lui về phía sau. Nữ thi chú ý tới bọn họ, nàng ta biết mình đi đứng không tiện, có thể chạy không thoát được con ác quỷ ở phía sau nên dứt khoát cắn răng tiến về phía mọi người, há to miệng định cắn một thanh niên trẻ tuổi.
Nữ thi vừa thức tỉnh nên chưa khai trí, nhưng bản năng dã thú đã cho nàng ta biết: Chỉ cần hút máu có chứa dương khí, tứ chi của nàng ta sẽ mềm lại, khi chạy sẽ không còn bị cứng. Đến lúc đó, nàng ta có thể chạy thoát khỏi kẻ kia.
Cũng may có thôn dân nhanh tay lẹ mắt kéo tiểu tử kia một cái mới giúp hắn thoát một kiếp.
Nữ thi không cam lòng, nàng ta không có hai tay nên yếu đi hơn nửa, chỉ có thể há to miệng như cá lồng đèn nhào về phía mọi người.
“A a a!”
“Đừng tới đây!”
“Chạy mau!”
Mọi người sợ tới mức cuống quýt chạy trốn, có mấy người hoặc vì sợ mềm chân hoặc vì trời quá tối nên té ngã.
Nữ thi vui sướng định nhào sang một nam nhân gần nhất. Đúng lúc này, một tên khủng bố cao 2 mét chạy tới như bay, trong tay giơ cao một thứ quái dị. Chỉ thấy tay nàng vừa di chuyển, tiếng gầm rú vang dội lại xuất hiện.
Nữ thi cả kinh, nàng ta lập tức bỏ qua nam nhân để đứng dậy chạy trốn.
Nhưng lúc này vận may của nàng ta đã hết. Cùng với tiếng gầm rú không ngừng kia, một ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, đầu của nữ thi bay lên rồi rơi thật mạnh xuống đất.
Nhất thời, chung quanh một mảnh tĩnh mịch. Mọi người không dám nhúc nhích mảy may, ngay cả tiếng hét cũng bị nghẹn trong cổ, chỉ dám đứng dại ra nhìn bóng người kinh khủng cách đó không xa.
Dưới ánh trăng, con ác quỷ cao to cường tráng kia đi đến bên cạnh thi thể không đầu của nữ thi đạp cho vài cái, xích sắt to lớn trên người kêu loảng xoảng theo động tác của nàng.
Phát hiện nữ thi kia thật sự đã chết rồi, ác quỷ mới quay đầu nhìn về phía đám người đã bị dọa cho choáng váng, giọng nàng khàn đặc quỷ dị: “Nàng ta chết rồi. Các ngươi…”
Nàng còn chưa nói xong, không biết dây thần kinh yếu ớt của ai bị kích thích, lập tức có người mất khống chế thét to ra tiếng: “A a a!”
“Ác quỷ!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Cả đám người co cẳng chạy tán loạn như một đám ruồi bọ mất đầu.
Lúc này, Cố Vân Sơ mới vô thức phát hiện “ác quỷ” trong miệng người dân là nói về mình. Nàng ngây ra một lúc, sau đó phát hiện người dân trong lúc hoảng loạn còn giẫm đạp lên nhau. Thấy một ông lão ngã trên đất bị đạp cho vài cái, nàng lập tức hô lớn một tiếng: “Không được chạy!”
Giọng nói hàm chứa sự tức giận vang lên như sấm như đang nói kẻ nào dám chạy thì nàng sẽ bổ một nhát xuống ngay. Cả đám người dừng chân theo bản năng, ai nấy đều run rẩy như chim cút. Có người nhát gan trực tiếp quỳ “thịch” xuống mặt đất, khóc cầu ác quỷ tha cho bọn họ một mạng.
“Cầu xin ngài tha cho chúng ta một mạng đi! Ta trên có mẹ già 80, dưới có con nhỏ 8 tuổi, ngay cả con heo Đại Hoa trong nhà cũng phải sinh con, bọn họ không thể không có ta!”
“Cầu xin ngài đại phát từ bi, bỏ qua cho chúng ta đi!”
“Chúng ta nhất định sẽ lập bài vị cho ngài, tế bái hằng năm, ngày ngày hương khói cống phẩm không ngừng!”
Cố Vân Sơ đần mặt, không hiểu tình huống hỗn loạn trước mắt ra làm sao.
Nhận ra đám người này rất sợ mình, nàng đành bất đắc dĩ nói: “Các ngươi không cần phải sợ, ta không phải là ác quỷ, cũng không có ý định hại các ngươi. Để tránh cho nàng ta gây hại đến mạng người nên ta mới phải ra tay.”
Nàng, công dân siêu siêu tốt bụng, hiểu hông?
Các thôn dân vừa nghe lời này thì thoáng thở hắt ra, nhưng nhìn bộ dạng quái nhân đáng sợ ở đối diện, bọn họ vẫn không quá yên tâm.
“Ta sẽ không ở lâu, ta phải đi rồi.”
Tầm mắt Cố Vân Sơ đảo qua mấy hán tử núp trong đám người, sau đó ánh mắt nàng chuyển qua nữ thi trên mặt đất.
“Để tránh hậu hoạn, các ngươi dựng giàn thiêu lên thiêu nàng ta đi.”
Nói xong, quái nhân cao 2 mét xoay người rời đi, xích sắt trên người nàng vang động, bóng dáng cao lớn dần tiến vào núi rừng tối tăm trông có chút cô đơn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, cuối cùng bọn họ mới xác định không còn nguy hiểm.
Hình như đó thật sự không phải là ác quỷ?
Lão trưởng thôn chú ý tới nữ thi khủng bố trên mặt đất, ông nhanh chóng kêu người dọn củi lửa tới thiêu nàng ta sạch sẽ ngay tại chỗ. Không bao lâu sau, nơi đây ánh lửa ngút trời.
Lúc này mọi người mới miễn cưỡng thả lỏng, nhanh chóng tiến đến trước mặt mấy vị hán tử hỏi thăm quá trình cụ thể, ai cũng muốn biết rõ ràng hơn một chút.
Đám hán tử cũng không quá rõ ràng, người phát hiện nữ thi đầu tiên chính là Cố cô nương, người đánh thức bọn họ cũng là nàng, hơn nữa… Cái tên có bộ dạng ác quỷ kia hình như cũng là do Cố cô nương biến ra.
Một hán tử nói: “Ta cũng không biết là thế nào, trong nháy mắt, hình như cô nương kia đã biến thành bộ dạng đáng sợ đó. Dáng vẻ của nàng quá kinh khủng, bọn ta không nghĩ là nàng… Nhưng hình như bọn ta nghĩ sai rồi.”
Một hán tử khác thổn thức: “Bây giờ nhớ lại, hình như đúng là nàng không có hại chúng ta, ngược lại còn cứu Mạc thúc thúc một mạng.”
Hán tử trung niên gọi là Mạc thúc thúc nghiêm nghị lắc đầu.
“Không chỉ thế, các ngươi nghĩ lại mà xem. Nếu như không phải có Cố cô nương hỗ trợ, lúc ấy chúng ta ngủ say như chết, nữ thi kia muốn hại chúng ta không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?”
Mọi người nghe thế, không chỉ là mấy hán tử nghĩ mà sợ, cả đám thôn dân cũng lạnh toát sống lưng. Theo lời đám hán tử, khi nữ thi kia còn đủ tay thì rất hung hăng. Nhỡ nàng ta hại mấy hán tử còn chưa đã thèm, sau đó còn chạy đến những nhà khác ở trong thôn thì không phải bọn họ cũng gặp vạ hay sao?!
Một bà lão vội bái tạ theo hướng Cố Vân Sơ rời đi.
“Nói như thế thì đây nào phải ác quỷ, đây rõ ràng là thần tiên sống mà!”
Có người tò mò hỏi Cố cô nương trông như thế nào.
Đám hán tử chần chờ nói không nên lời. Lúc đó Cố cô nương mặc mũi lem luốc, luôn cúi gằm mặt, mấy người họ lại chẳng phải phường lưu manh, sao có thể nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta được. Như vậy, không một ai nói ra được cụ thể nàng trông như thế nào. Lúc đầu bọn họ chỉ cảm thấy nàng nhát gan hay ngại, không khác gì những cô nương bình thường, thế nhưng bộ dạng quái nhân chém giết nữ thi kia rõ ràng là vô cùng anh dũng.
Một bà thím vỗ tay một cái, giọng điệu chắc chắn nói: “Vậy là đúng rồi! Ta từng nghe không ít chuyện thần tiên chí quái, thần tiên hạ phàm này trước giờ đều che giấu khuôn mặt thật của mình, không dễ để phàm nhân chúng ta nhìn thấy!”
Mọi người ngẫm nghĩ một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cuối cùng bọn họ cho ra kết luận: Cố cô nương kia rất có thể là thần tiên. Mấy hán tử Mạc thúc này bình thường hành thiện tích đức nên được lão nhân gia coi trọng, phát hiện tử kiếp của bọn họ sắp đến nơi mới đặc biệt hạ phàm chờ trên con đường mà bọn họ nhất định phải đi qua, lấy cớ mình thất lạc với người nhà để yêu cầu bọn họ giúp đỡ.
Đây không phải chính là cái thử thách của thần tiên hay sao, mà đám người Mạc thúc thúc đã hoàn thành thử thách nên Cố cô nương mới ra tay chắn kiếp số giúp bọn họ!
Về phần bộ dạng ác quỷ kia á?
Tất nhiên là thủ đoạn che mắt của tiên gia rồi!
Mạc thúc nghe vậy, áy náy thở dài: “Nói như vậy thì chúng ta đã hiểu lầm thượng tiên, phải làm sao bây giờ?”
Một bà lão đưa ra ý kiến: Tất nhiên là phải nhanh chóng đi tế bái, cảm tạ thần tiên phù hộ rồi.
*
Cùng lúc đó, trước mặt của “thần tiên” - Cố Vân Sơ - đang chui vào núi rừng hiện lên một giao diện trò chơi nửa trong suốt. Một hình người chibi đang hiển thị phía trên, đúng là hình ảnh của kẻ tâm thần cưa điện.
Mà diện mạo của con chibi này ấy à… một lời khó nói hết. Giá trị nhan sắc mà bản chibi cũng không thể cứu rỗi thì rốt cuộc xấu đến nhường nào?
Cố Vân Sơ nhớ lại thái độ của các thôn dân, lặng yên một lúc lâu.
[Hệ thống, có phải bây giờ ta rất xấu không?]
Hệ thống vẫn luôn im lặng chột dạ ho khan một tiếng.
[Cái này à… Thật ra cũng khá ổn, chỉ là trùm bao tải thôi mà, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy thì có thể xấu đến mức nào?]
Dù sao thì cái xấu hơn còn ở sau.
Cố Vân Sơ: [Ngươi có chức năng gương không?]
Hệ thống: [Không có.]
Cố Vân Sơ: [Vậy đưa hình ảnh bản bình thường của tên tâm thần cưa điện cho ta xem.]
Hệ thống: [Cũng không có.]
Cố Vân Sơ nheo đôi mắt lại: [Trò chơi này của các ngươi làm tỉ mỉ như vậy, hẳn là không đến mức ngay cả một tấm hình nhân vật bình thường cũng làm không ra đúng không?]
Hệ thống: [… Ực, ngươi đoán xem?]
Cố Vân Sơ:… Nàng đoán rằng khẳng định có điều mờ ám.
Thế là Cố Vân Sơ xoay người bắt đầu tìm kiếm nguồn nước.
Nửa giờ sau, quái nhân cao 2 mét ôm gối ngồi dưới bên hồ ánh trăng, đôi mắt dần dần dại ra, tự lẩm bẩm.
[Hình như ta đã biết vì sao trò chơi này của các ngươi không đưa cả hình ảnh nhân vật bình thường vào rồi.]
Hệ thống im lặng một lúc: [… Ta đã khuyên ngươi rồi, là tự ngươi không nghe, một hai phải đi soi.]
Đối với Cố Vân Sơ bây giờ, nhìn ngắm bản thân quả thật là một cách thức tàn nhẫn.
Cố Vân Sơ khổ sở nhắm mắt lại.
[Nhưng sao ta biết mô hình trò chơi của các ngươi lại xấu thế này được! Nhân vật trò chơi nhà người ta đều đẹp lạ thường, nhà ngươi thì ngược lại, xấu đến lạ thường!]
Cái đồ chơi này là bao tải thành tinh sao? Trùm trên đầu một cái, trên người một cái? Quan trọng là trùm bao tải lên người thì trùm cho kín đi, tìm cái bao tải rách làm cái gì. Bao tải rách thì cũng không sao, tại sao còn phải dùng chỉ đỏ may lại, cái vết khâu kia giống hệt đám rết bò đầy đất vậy, nhìn một phát là khiến người ta sợ mất mật đó hiểu không! Đặc biệt là nụ cười nhe răng được khâu bằng chỉ đỏ của cái bao trên đầu, đây là kiểu sáng tạo thiên tài gì đây. Giỏi lắm, nàng cúi đầu nhìn mặt nước một cái mà suýt bị mình dọa chết luôn! Còn có mớ xích sắt to lớn trên tứ chi và trên cổ nữa, gì mà còn to hơn cả cổ tay con người, đây là thứ dùng để trói người sao? Không phải đây là xích buộc voi ở chỗ nào đó bị công ty game các ngươi trộm lấy đấy chứ? Còn vết máu đỏ thẫm cộng với cái cưa điện gầm rú ầm ầm kia nữa, chả trách những thôn dân kia thấy nàng còn sợ hơn cả nữ thi kia, đổi lại là nàng, nàng cũng sợ nha!
…
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Vân Sơ: …Hệ thống, ngươi ngủ chưa? Ta xấu đến mức không ngủ được. :)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT