Mùa trăng khuyết

Chương 5


2 năm


     Hường mua cho tôi một mái chèo. Đứng phía trước mũi thuyền, tôi chèo chập choạng như một đứa trẻ tập đi. Chúng tôi giống như đôi vợ chồng thương hồ vừa mưu sinh vừa hướng về phía biển. Chúng tôi muốn đi thật xa đến nơi không một bóng người, không còn ai biết, không còn ai nhớ đến chúng tôi. Một tuần sau, tôi chèo thật rành rẽ. Hòa cùng tay chèo với Hường, tôi đứng trước mũi đẩy mái chèo một cách nhịp nhàng, mỗi một nhịp chèo hoà điệu như thế thuyền nhô lên, lướt đi... Sóng nước róc rách hai bên mạn thuyền. Trước mắt tôi là khoảng không gian màu xanh đến tận chân trời. Gió lồng lộng, chốc trở nên nhỏ bé trước thiên nhiên mênh mông. Tôi đã bị khuất phục một cách êm đềm; cùng nàng mưu sinh. Cùng nàng giữ vững tay chèo. Nhưng Hường đang cầm lái con thuyền. Tôi chỉ chèo và không bao giờ biết được con thuyền sẽ về đâu. Những nẻo đường sông nước? Tôi không hề biết một tí gì. Có lẽ, thuyền đang đi trên con đường đã tính sẵn.

      Dần dần, tôi nhận ra có một cộng đồng trên sông nước. Quần tụ. Hợp tan. Ban ngày, những con thuyền có vẻ cô độc trong trời rộng sông dài. Chiều xuống họ thả mái chèo lang thang trên sông, tìm đến một bến vào gần nhất để neo. Những bếp lửa được nhóm lên, những cuộc trò chuyện làm thân và những kẻ du mục trên sông, mở một sòng bài, nói tục cho thật giòn tan, cho thật ghê, cho thật đã miệng, những bọc thuốc dê được ném ra, mỗi người đàn ông vấn một điếu, họ ngồi đốt thuốc nhìn ra con sông nước đang chảy xiết. Vài ba con khô nướng với chai rượu đế rẻ tiền. Tôi uống với bọn người không quen. Vừa uống vừa nghĩ nhiều đến những đứa trẻ sống cùng cha mẹ trên thuyền, chúng cứ theo hoài con nước ngược xuôi, trôi nổi. Cha mẹ chúng ngoài con thuyền rách không một tài sản, không một mảnh đất để che một mái lều nhỏ. Không trường học. Không sách vở. Chúng lớn lên theo chiều dài của con sông, theo nhịp thủy triều. Tâm hồn chúng hoang vu và hoang dã. Dơ dáy , nô giỡn ỏm tỏi. Chúng chạy từ thuyền này sang thuyền khác như một bầy khỉ trong rừng hoang. Ngày mai, mỗi thuyền một nẻo, chúng chỉ biết ngồi im trước mũi thuyền ngó theo đứa bạn mới quen lòng đầy luyến tiếc, để rồi chiều đến, chúng cũng như tôi, cập bến ở một nơi nào đó, gặp gỡ và quen biết những con người khác.

      Và tôi ?

      Chiếc thuyền cũ kỹ. Cây đèn dầu nhỏ. Khặp nước ngọt. Manh chiếu nhỏ trải trên sạp thuyền. Sợi dây chì nhỏ căng bên vách mui để phơi quần áo. Cây xào chống thuyền. Chiếc thau bể tát nước . Góc cuối, phía sau, trong mui thuyền là một bếp ăn nhỏ. Keo muối, chai nước mắm, hũ gạo nhỏ. Đó là những vật dụng tối yếu cho cuộc sống của chúng tôi. Gọn gàng, không thừa một món gì trong không gian chật hẹp này. Những vật dụng ấy dần trở nên quen thuộc trong tôi. Tôi đang phiêu lưu. Trời xanh và gió lộng trong lành. Lùm bụi hoang dã. Tôi đi qua những làng mạc, những ngôi nhà khuất sau những hàng dừa nước xanh um . Hàng ngày, tôi thấy những em bé cắp sách tới trường, chúng gọi nhau tíu tít trên chiếc cầu khỉ trông chênh... Ngày nào tôi cũng tắm mình dưới ánh trời. Tôi cảm thấy mình vạm vỡ, tinh khiết hơn. Tôi cảm thấy đói và những bữa cơm, với sự khéo léo của Hường, tôi cảm thấy mỗi hạt cơm đều lịm ngọt. Cầm chén cơm bốc hơi nóng, những hạt cơm trắng ngần, tôi trân trọng quý như ngọc ngà châu báu.

       Về đêm, tôi không còn thụ động yếu dưới nữa. Tôi mơn man da thịt Hường một cách tỉnh táo dị thường. Tỉ mỉ, nhẹ nhàng, bàn tay tôi lướt đi, nàng cắn răng, oằn oại , run rẩy. Mắt nàng nhắm nghiền, thân xác buông thả đến tột cùng. Nàng phủ phục , hối thúc tôi. Nàng không còn sự e thẹn của một thiếu nữ, nàng hưởng thụ no đầy mà không thỏa cơn khát thèm.

      Thoạt đầu, trong tâm tưởng tôi, những điều đó thật êm đềm, hư ảo, để cả hai cùng bay lên. Dè đâu, nó như một cuộc chiến. Vật vã , xâu xé, để kết quả là cả hai thân xác loã lồ, kiệt quệ, nằm ngổn ngang, xô lệch.

      Mỗi lần tỉnh giấc, tôi nghe đắng chát một nỗi nhục nhã và tê dại. Chốc nữa đây, khi Hường tỉnh dậy, nàng sẽ lại kéo tôi vào những vũ điệu của loài rắn trên những con sóng dữ, cho đến khi cả hai cùng cạn kiệt... Rồi ngày đến, sông nước, không khí và ánh sáng mặt trời nhanh chóng bồi bổ cho chúng tôi những sinh lực mới .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play