Mùa trăng khuyết

Chương 6


2 năm


Thuyền đang trôi trên sông rộng, trời sụp tối nhanh. Hường lái thuyền tấp vào con rạch nhỏ ven bờ, dưới lùm cây rậm . Tôi cắm mạng cây xào thật sâu, sợ thuyền chao lắc, trôi đi, tôi còn ngắn dây thuyền . Hường mỉm cười:" Cột vậy, khi nước ròng, thuyền sẽ bị lật đó ". Nàng nới ra thêm một đoạn dây dài. Tôi lặng lẽ làm công việc của mình: tháo quai, gác mái chèo dọc theo mạn thuyền, lau chùi những dấu bùn trên mũi thuyền thật sạch . Bên trong Hường lúi húi dọn mền chiếu ra, giăng mùng, cử chỉ của nàng giống như bà chủ đầy tự tin, như đang sẵn sàng chăm sóc cho một gã làm công yêu dấu. Tôi ngồi ngoài mũi thuyền đốt thuốc, rít thật sâu, thở khói mù mịt để xua muỗi. Trời rầm rì chuyển mưa. Sóng ngoài vàm cỏ bủa từng đợt lớn. Thoạt đầu, còn trông thấy những lùm bụi với dáng đen thẫm chạy típ tắc hai bên bờ sông, phút chốc không gian tối mù mịt và gió lên, tôi chỉ còn trông thấy đốm lửa đỏ ngún liên hồi ở đầu điếu thuốc của chính mình. Suốt một ngày chèo chống mỏi mê, tôi muốn ngồi yên, định vị lại chính mình. "Vào ngủ đi. Ngồi ngoài đó, buồn lắm". Giọng Hường tan trong gió. Tôi vào, Hường đang nằm sẵn, nồng hương lửa. Tôi cảm thấy đã quá nhiều ngượng ép, không nên làm thêm điều gì, không nên nói thêm điều gì, vì tôi cảm thấy mình ngày càng dấn sâu vào bi đát. Mai kia, lên bờ tôi sẽ trả lại môi trường của tôi, bỏ lại Hường cùng chiếc thuyền mui lá chở đầy ác mộng. Tôi bắt đầu sợ hãi, không cảm thấy tất cả đều trở nên thân thuộc, yêu dấu: Thân thể của Hường, cái khạp nước ngọt luôn luôn chao lắc theo nhịp sóng. Mỗi lần uống nước, tôi lấy cái chén màu trứng sáo ở trong chạn, nhẹ nhàng múc lên chất nước ngọt quý hiếm. Tôi uống thật chậm. Tôi nhìn màu men trong chén. Men tráng chưa đều, có những hạt cát lồi lên dưới đáy chén. Nước trong vắt trong chén hạ xuống từ từ và rút vào môi tôi. Tôi không lè lưỡi liếm những hạt nước mỏng còn bám trên lớp men... Khi ăn cơm xong, tôi nằm trên khoang thuyền, mắt dáo dác ngó lên mui lá tìm một số lá dừa để xỉa răng...
         Tôi đã nhập thân và nhập thần vào trạng thái này. Tình cảm của Hường. Cơ thể của Hường. Sông nước mênh mông. Những dòng thủy triều. Thời tiết chợt mưa, chợt nắng. Con kênh, dòng rạch,... Tất cả đều trở nên thân thuộc đến nỗi ý nghĩa đào thoát mỗi ngày một trở nên mờ nhạt trong tôi. Phải chăng tôi không có sự lựa chọn nào khác?
         Không khí bên ngoài thật lặng lẽ, nặng nề, ngột ngạt. Gió thưa thớt như con giông còn đang ủ chín ở đâu đó. Chúng tôi chon mắt thức. Nước vỗ lóc bóc vào mạn thuyền. Mỗi tiếng lắp bắp như những xúc tu hút vào thuyền. Ghịt kéo. Hút nhả. Nghiêng lắc. Nổi lên. Hạ xuống. Tôi nôn nao, hụt hẫng và rợn cả người. Ngoài kia trời rộng, sông dài. Chỉ có dòng nước với sức mạnh vô bờ, trùng trùng băng băng về biển. Dòng nước và đêm đen bất trắc khôn lường. Tôi nhận ra điều đó với kinh nghiệm sông nước ít ỏi mà hàng ngày tôi đã học được. Tôi nằm  thu người lại. Hơi ấm của mùng chiếu mà bấy lâu tôi tận hưởng bỗng trở nên xa xăm và vô nghĩa. Tôi không thể đi đâu để giải thoát ngoài cái không gian chật hẹp này: trong thuyền. Sau lái. Và mũi thuyền. Và nếu bước tới nữa, tôi sẽ hụt chân rơi tõm vào dòng nước đen ngòm, không để lại một dấu tích,...
          Gió đang nổi lên. Gió đang chạy trên những ngọn cây ào ạt. Tôi nghe tiếng gãy đổ đùng đùng, răng rắc của cây rừng. Gió cuốn chiếc mùng rập rờn từng đợt. Hường tốc dậy lấy vải cao su che kín cửa khoang trước, khoang sau. Hường cột nghịt vào mui truyền thật chặt. Trong khoang kín như bưng như chúng tôi đang ở trong một cái hang nhỏ. Đèn tắt. Đêm nung kín một màu đen khủng khiếp. Cơn mưa thật lớn. Gió ném chiếc thuyền vào bờ, sóng lại rút tuột ra xa. Dây cột thuyền lúc trùng, lúc thẳng căng. Tôi nghe cây sào cặm thuyền nghiêng ngả, cong lại, run lên bần bật. Nước mưa tạt qua những khe hở tràn vào trong thuyền ướt cả mùng chiếu. Tôi và Hường ngồi co lại trong góc, gió thốc, giật đứng dậy, tốc mảnh cao su che trước cửa. Gió mưa tuôn vào ào ào. Hường hét lên:" Tát nước đi". Tôi lẩy bẩy bỏ ra phía sau mò mẫm tìm chiếc thau bể, tát nước. Trong khoang thuyền, nước đã ngập khá cao. Tôi hết nước cật lực. Tát. Tát mãi mà nước không hề dật xuống. Hường lao ra trước, chắn lại miếng cao su ngăn không cho nước mưa tạt vào trong thuyền. Chòng chành. Chao lắc. Nghiêng ngả. Hương ướt sũng. Cả người tôi rã rời, móp méo vì nước lạnh. Nhiệt độ tát nước của tôi hơi đuối dần. Khi chuyển cái thau cho Hường, những ngón tay tôi bị cóng lại, không thể mở ra được, Hường phải lần một  mò từng ngón tay tôi ra khỏi cái thau. Nàng vừa tát nước vừa nói:"chai dầu gió em để trong thùng cây kia". Tôi lết ra phía sau, mò mẫm tìm chiếc thùng cây, rờ rẫm mở nắp, lần dò tìm chai dầu. Tôi tự xoa dầu. Chà xát từng ngón tay, ngón chân, chúng đã mất cảm giác vì lạnh. Và tôi ngồi im, để mặc Hường tát nước vào đêm đen. Mấy đợt sóng lớn, gió mạnh, thuyền chòng chành muốn lật úp. Tim tôi đập loạn lên vì sợ hãi. Giữa mưa gió Hường đứng sau lái vừa điều khiển mái chèo vừa níu giữ những cành cây chung quanh, cố giữ cho thuyền thăng bằng. Bỗng thuyền bị một con sóng lớn dập vào rồi hút ra xa, giật đứt phăng dây buộc thuyền, thuyền lảo đảo tột nhanh ra giữa dòng. Thuyền chực chìm, tôi run sợ đến tê dại, cầm chắc thuyền sẽ chìm xuống đáy sông. Giữa đêm đen, không một bóng xóm làng, tôi sẽ bơi về đâu. Phía sau thuyền, in người trong lằn chớp. Hường đứng sừng sững phía sau lái, im lặng sắt đá, Hường thúc mái chèo từng nhát thật vững chắc, chiếc thuyền cưỡi lên ngọn sóng dữ, nương theo dòng nước hướng vào bờ. Tôi đứng trông chong mắt vào đêm đen, miệng thốt lên những lời cầu nguyện mà tôi chợt nhớ được, ngoài ra tôi trông cậy vào Hường, tôi có cảm giác thật rõ rệt, từng mái chèo của Hường cắt mạnh, thuyền lao tới, sóng kéo lui, có nhiều lúc nó xoay tròn một chỗ trực tuột hút xuống vực xoáy. Mưa vẫn trút. Hường hét lên, âm thanh cắt đứt màn mưa dày đặc:"tát nước nữa đi anh". Tôi quờ quạng, mò mẫm tìm cái thau đang trôi nổi trên con thuyền ngập nước. Tôi chụp lấy cái thau và hất nước ra khỏi thuyền một cách điên dại. Tôi cố làm tất cả để sống sót. Tôi khum người. Tôi bò. Tôi trượt ngã trên thuyền. Tôi tát nước ra ngoài sông. Tôi tát nước vào vách thuyền, tôi tát nước ngược vào chính mặt mình. Tôi điên loạn, bởi chung quanh tôi tất cả đều là hố thẳm, tuyệt không đường tẩu thoát. Trong cơn rối loạn, tôi tát nước trong thuyền mà nước trong thuyền mãi không vơi. Ván sạp trôi lềnh bềnh. Keo nước mắm, nước màu lùm bũm rụng xuống trôi chạm vào chân tôi...
           Gió chợt dịu đi. Đó là lúc Hường choáng đổ, gập người xuống đôi mái chèo nhưng nàng vẫn gắng sức đẩy mái chèo đưa thuyền vào bờ. Bất kể lùm bụi, nàng buông người xuống sông nắm dây mũi, kéo thuyền vào bờ và cột dây mũi vào một gốc cây nào đó. Thuyền đang núp vào những lùm cây rậm.
            Sóng gió ngoài kia giờ đây chỉ có thể làm cho con thuyền mỏng manh này chập chờn, chập chờn.
            Buổi sáng, tất cả đều tĩnh không. Trước mặt tôi là một cánh rừng xơ xác, gẫy đổ vì mưa gió đêm qua. Chỉ có con sông là vẫn bình thản, lao xao những con sóng thật mịn màng. Thuyền chúng tôi ẩm ướt ,mui thuyền lủng nhiều lỗ và trút đầy những vụn lá mục xuống khoang thuyền. Mặc. Chúng tôi như những con cá làm phơi trên khoang ngổn ngang, lầy lụa rác rưởi...
             Chốc sau Hường trỗi dậy, nàng mở bọc cao su lớn lấy quần áo khô cho tôi. Tôi lum khum thay quần áo. Hường kiên nhẫn lau chùi sạch sẽ tất cả các vật dụng trong khoang. Mùng mền chiếu gối được thay mới. Chúng tôi nằm bên nhau. Hường có vẻ hối lỗi, như chính cơn giông vừa rồi do nàng gây ra:" Trời êm rồi anh, không sao đâu". Khi ứng phó với những đột biến của thiên nhiên nàng thật mạnh mẽ, tháo vát- Đúng là một cô gái sống trên sông nước. Nàng không hề nao núng trước một hiểm nguy nào. Mọi cử chỉ, mọi động tác của nàng đều chính xác: khi nào khởi hành, khi nào dừng lại nghỉ, xóm làng nào có thể buôn bán được, khi nào mua thức ăn, khi nào lấy nước ngọt... nàng đều chủ động. Nhưng khi nằm bên tôi là trở nên đằm thắm và yên lặng. Nàng hiểu cuộc phiêu lưu bất đắc dĩ của tôi. Nàng cố chí kéo được ngày nào hay ngày nấy. Chúng tôi yêu nhau thật bất trắc, xót xa. Tôi bảo:" lên bờ sống nghe em. Thế này, rồi mình sẽ về đâu?" Hường im lặng ôm lấy tôi. Tôi đặt môi trên khuôn ngực còn ẩm ướt của nàng. Nhẹ nhàng và buồn bã, tôi chôn sâu vào trong  nàng. Trong ánh sáng ngọn đèn chong mờ mờ, tôi thấy mắt nàng mà to: thương yêu ,trìu mến và trao gửi. Hai bên đuôi mắt của nàng lấp lánh dáng nước mắt. Lần đầu tiên tôi hiểu được ý nghĩa tặng vật mà thượng đế đã ban cho con người: Đẹp. Đau. Mầu nhiệm. Và con người không bao giờ muốn khước từ. Tiếng nàng thốt nghe thật nao lòng" Đừng bỏ em, nghẹn!". Tôi chở mình, yên lặng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play