Mùa trăng khuyết

Chương 3


2 năm


   Con thuyền neo dưới lùm cây. Đêm qua, theo con nước ròng thuyền giựt xuống cách bờ khá xa . Tôi thức dậy, bò ra khỏi mùng ra phía sau con thuyền. Ở đó, có một cái khạp nhỏ chứa nước ngọt. Tôi rửa mặt. Buổi sáng ở dòng sông này thật hoang vu, trên bờ không một bóng người, trên dòng sông không một bóng thuyền. Trong sạp thuyền của Hường có một bịch thuốc gò mới nguyên, tôi vụng về vấn một điếu. Hơi thuốc đầu ngày làm tôi say choáng, mồ hôi vã ra trên trán. 

       Hường nhìn tôi cười, nụ cười đẹp và hiền hậu. Mặt trời chưa hiện. Ánh ngày lờ mờ . Nước dòng băng băng trên sông. Không khí se lạnh... Năm ngoái con Hường té xuống sông chết. Chồng bỏ đi. Thế là Hường chỉ còn lại chiếc thuyền không, hằng ngày Hường chèo thuyền vào các rẫy mua dưa hấu, củ sắn, khóm, dưa leo, mía,... chất đầy thuyền rồi chạy dọc thôn xóm bán lại , mưu sinh.

       Hôm nay vẫn chiếc thuyền không. Không còn dấu tích gì của một con thuyền mua bán. Phải chăng do có sự hiện diện của tôi, Hường đã dọn sạch trống chiếc thuyền của nàng .

       Tôi nghĩ về cơ quan của mình. Dấu vết của tôi trong cơ quan thật mờ nhạt . Cùng lắm người ta sẽ nghĩ rằng tôi mất tích hoặc bỏ việc. Người ta có tìm kiếm tôi không? Sự biến mất của tôi giống như sự biến mất của một cốc nước. Người ta sẽ thay một chiếc cốc khác. Thế là xong.
  
       Trời sáng rõ . Trong thuyền trang bị đủ cả: một đống củi nhỏ. Một chiếc bếp dầu. Xoong, chảo, muối, mắm, hũ gạo,... Hường lúi húi vo gạo nấu cơm. Khói bếp bay vào trong mui thuyền, cay cả mắt . Rau luộc, cá kho, cơm trắng... Chúng tôi ngồi sau lái thuyền ăn cơm. Đây là bữa cơm ngon nhất trong đời tôi. Trong bữa cơm chúng tôi chẳng có điều gì để nói với nhau. Cuối cùng không kiềm giữ được, tôi hỏi trống:
      - Chèo đi đâu?
        Hường cười cười:
      - Đi buôn bán. Không sống trên bờ nữa. Một cuộc sống không quen biết. Không láng giềng. Không cộng đồng...

       Bữa cơm xong, Hường múc nước rửa chén, Hường hất canh thừa cơm cặn xuống sông, nàng tráng chén lại bằng nước ngọt, rồi úp chén vào rổ. Xong, nàng trở vào tát nước rồi nàng gay chèo chuẩn bị khởi hành. Mái chèo thúc tới, thuyền lại lướt đi. Trời rộng sông dài, thuyền ghe tập nập, nhưng đường ai nấy đi. Không thể cất tiếng nói với nhau, không thể hỏi thăm, không thể gật đầu chào. Nước ngầu phù sa. Qua thôn, qua xóm. Qua những bờ bãi hoang vu, chỉ có rừng cây và những con còng gió xanh đỏ mê mải trên bãi bùn, chỉ có những con sóng tràn vào bờ khuấy động cuộc sống của chúng. Tôi ngồi trong khoang thuyền tránh nắng, mắt thả theo quang cảnh hai bên bờ sông.

         Tôi nào biết làm gì hơn.

          Tôi chỉ biết chui ra chui vào trong một khoảng không vô cùng chật chội. Hường chèo hết giờ này sang giờ khác. Nước từ biển khơi bắt đầu trở vào, báo hiệu nước lớn. Hai bên bờ sông bìm bịp kêu liên hồi, âm thanh vừa gần vừa xa , nó đầy, hoang dã chảy tràn ấm nóng trên da thịt tôi.
            Đêm đó, khuya lắm rồi tôi bò ra mũi thuyền, thổi tắt ngọn đèn chong và ngồi thụp xuống tắm . Tôi múc nước sông bằng một chiếc thùng nhỏ, dội nước lên người, tôi chà xà phòng khắp người. Nước mặn đắng rít rớt trên da thịt, xà phòng không ra chút bọt . Sau cùng tôi tắm lại bằng chút nước ngọt. Muỗi và bù mắc ven sông vây lấy tôi. Gió ồn ào. Tôi cảm thấy lạnh đến tê dại. Luýnh quýnh mặc quần áo, chui vội vào mùng nằm run bần bật. Môi khô, lưỡi đắng, tôi cố kiềm chế nhưng hai hàm răng cứ đánh vào nhau. Hường vội ra mũi thuyền đốt lại ngọn đèn. Hường trở vào ôm phủ lấy tôi. Một lúc sau tôi có cảm giác khuôn ngực ấm nóng của Hường ép vào lưng tôi thật mềm mại. Nàng rờ rẫm gương mặt tôi. Nhẹ nhàng mơn man, êm đềm dẫn dụ. Nàng áp gương mặt lên ngực tôi. Tôi ôm lấy đầu nàng và có cảm giác nàng thật đáng tội nghiệp. Một cách tự nhiên, tôi không hề hay biết, trên người tôi nàng cử động thật êm ái, nhẹ nhàng như cơn sóng tràn tới, tràn tới. Toàn thân tôi rung chuyển đến co người. Hai bàn tay tôi siết chặt vào cánh tay rắn rỏi của nàng. Dồn tới. Dồn tới. Những cơn sóng dồn dập càng lúc càng cao, cho đến khi nàng gục xuống, mái tóc của nàng tràn trên mặt tôi. Cổ họng nàng kêu lên những tiếng rên dài, cơ thể nàng rung lên nhè nhẹ. Tôi cảm thấy kiệt lực và lạnh toát, tay chân rã rời. Nàng ôm lấy tôi như muốn che chở, dỗ dành. Cả hai đi vào giấc ngủ. Nửa đêm, thức giấc, tôi nghe rõ sự tĩnh lặng của con sông ngoài kia. Chiếc thuyền cứ chao lắc, dập dềnh mãi.

        Gần sáng, cơn sóng của nàng lại tràn lên, tóc của nàng theo nhịp đong đưa quét qua quét lại trên ngực tôi. Xô tới. Dồn tới. Cả người tôi căng thật cao, rướn vào một độ sâu tuyệt đối, muốn nhanh chóng chạm tới đỉnh của cảm giác. Tóc nàng chập chờn ẩn hiện, quét qua quét lại trên gương mặt tôi càng lúc càng nhanh, hơi thở càng gấp rút hơn. Khi nàng dừng lại cả hai chúng tôi đều chấn động, run rẩy. Tôi thở. Nàng thở. Chúng tôi như lịm chết vào chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Giá như lúc ấy, có ai mang chúng tôi đi chôn, chúng tôi cũng phó mặc.

          Buổi sáng, khi cơm nước xong, Hường nhổ sào. Thuyền lại xuôi dòng. Nước chói chang lấp loá trên mặt sông, mặt nước nhấp nhô chói sáng. Hường vẫn chèo. Đầu đội nón lá, chiếc áo bà ba đỏ, dáng người thanh thoát, nàng đẩy mái chèo tới nhẹ nhàng. Gió sông cứ mải miết thổi trên cánh rừng hùng vĩ, mượt mà. Tất cả những cử chỉ của nàng đều toát lên dáng vẻ hạnh phúc. Đôi mắt sắc sảo của nàng trở nên hiền từ và lúc nào cũng nhìn tôi âu yếm. Hạnh phúc ngời ngời trong nàng. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc tát nước trong khoang thuyền. Tôi tát nước qua  khung cửa nhỏ, gió lại bạt nước vào người tôi.

       Nàng quá khát khao yêu đương. Dường như nàng chỉ chờ đêm đến. Đây là đêm thứ ba  . Đêm nay, nàng nằm trong vòng tay tôi, chúng tôi tỏ ra điềm tĩnh hơn, nhẹ nhàng khám phá từng vùng cảm giác. Hường thật bé bỏng, nàng giấu mặt vào vai tôi. Nàng có vẻ hổ thẹn vì những cuồng nhiệt, bồng bột đêm trước. Nàng cắn nhẹ vào từng đầu ngón tay tôi. Mặc dù không chủ động, nhưng nàng vẫn cầm giữ nhịp độ theo ý nàng ; mọi cảm giác của tất cả những vùng trên cơ thể tôi dâng cao, nhọn sắc, tuột đỉnh của sự tê dại, khoái cảm và buốt nhức. Cảm giác này đến với tôi khi tôi nghĩ rằng tất cả chỉ là tạm bợ. Toàn thân nàng cũng chấn động thoạt đầu chỉ là những làn sóng nhỏ , mạnh dần rồi đi đến sự phẳng lặng tuyệt đối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play