Ngay sau đó bàn tay
túm lấy áo bà, làm nũng nói: “Mẹ, phụ thân đang luyện thư pháp, người
cùng con đi mua bánh hoa lê có được không?”
Thiên Doanh cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai Lãnh Ly Tuyên: “Ly Tuyên của chúng
ta đã là một người lớn rồi, không thể quá mức ỷ lại người khác, mẹ sẽ
không đi với con, con tự mình đi mua bánh hoa lê đi.”
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, nói: “Dạ.”
Một mình cầm bạc vui vẻ đi mua bánh hoa lê.
Lãnh Ly Tuyên muốn mua thêm một ít cùng ăn với mẫu thân, liền quay lại mua thêm một phần, mỗi tay xách một túi chậm rãi trở về.
“Cái này cũng quá đáng thương đi.”
“Người Ma giới này thật quá đáng giận, vậy mà một người sống cũng không lưu lại, thật là điên khùng!”
“Haizz, một gia đình tốt biết bao, cứ như vậy không còn, thật đáng tiếc!”
“…”
Lãnh Ly Tuyên thấy một đám người chặn ở đó, ầm ĩ nghe không rõ đang nói cái
gì, chỉ là bọn họ chặn đường về nhà của y, y qua không được, liền theo
đám người cứng rắn chen vào.
Chỗ lọt vào trong tầm mắt, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, lẩm bẩm: “Nhất định là đi sai đường, đây nhất định không phải nhà ta, nhất định không phải…”
Y gian nan chậm rãi ngẩng đầu, lại bị hai chữ “Lãnh Trạch” sáng ngời đâm đỏ mắt.
Y chạy vào như dã thú, bị thi thể một người làm vấp ngã xuống đất, Lãnh
Ly Tuyên gian nan đứng lên nhìn thấy hai người nằm cách đó không xa đột
nhiên dừng lại.
“Cha!! Mẹ!!!” Mặc cho
Lãnh Ly Tuyên hô to như thế nào, ngoại trừ tiếng vang của mình, cũng
không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Thiên Doanh được Lãnh Tri Thần che chở trong ngực, nhưng vẫn không thoát khỏi cái chết.
Lãnh Ly Tuyên chậm rãi bò đến bên cạnh họ, dùng tay nhẹ nhàng lắc một cái, nói: “Cha ơi, Mẹ ơi…”
Tay dính đầy máu, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Lãnh Ly Tuyên bất lực ngồi ở vũng máu này, cầu xin nói: “Đừng để con lại… một mình…”
“Cha! Mẹ!!” Lãnh Ly Tuyên giãy dụa tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy, từng hơi từng hơi thở hổn hển. Nỗi sợ hãi khiến người ta khủng hoảng kia thật lâu
không thể xua đi.
Y sợ hãi loại cảm giác này, cảm giác bàn tay vô lực nắm vào khoảng không.
“Cốc cốc cốc”, Nam Cung Thiếu Uyên vừa chuẩn bị ngủ, bên tai liền truyền đến mấy tiếng gõ cửa.
Hắn mở cửa, thấy là Lãnh Ly Tuyên thì ngơ ngác hỏi: “Ly Tuyên, trễ như vậy sao còn chưa ngủ?”
Ánh mắt Lãnh Ly Tuyên mơ hồ, nói: “Ta… ta gặp ác mộng, ngủ không được.”
Nam Cung Thiếu Uyên cũng không hỏi ác mộng gì, chỉ bảo y vào phòng, rót cho y một ly trà: “Tối nay ngủ ở đây đi.”
Chỉ một câu này lại khiến cho Lãnh Ly Tuyên an tâm.
Lãnh Ly Tuyên uống xong ly trà, hai người liền cởi giày đi ngủ.
Chỉ nghe Nam Cung Thiếu Uyên hỏi: “Ly Tuyên muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?”
Lãnh Ly Tuyên vùi mặt vào trong chăn: “Ta cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.”
Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Vậy người muốn nghe hay không nghe?”
Lãnh Ly Tuyên nhỏ giọng đáp: “Nghe.”
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn y, cười một chút, sau đó nghĩ ra một câu chuyện
nhỏ giúp ngủ ngon mà không cần suy nghĩ nhiều, ngữ khí nhẹ nhàng chậm
rãi kể ra.
Chuyện xưa kể xong, hắn nghiêng người nhìn Lãnh Ly Tuyên đang ngủ, lông mày hắn hơi nhíu lại, cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng, Lãnh Ly Tuyên từ từ mở mắt ra, thấy mình dùng Nam Cung
Thiếu Uyên làm đệm, tự giác hổ thẹn, cẩn thận xoay người trở về vị trí
cũ.
Lãnh Ly Tuyên đứng lên vươn mình,
duỗi thắt lưng, đi pha một ấm trà, trở về thấy Nam Cung Thiếu Uyên đã
thức dậy, đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên giường.
Duỗi eo, nhìn thấy y bước vào, hỏi: “Ngủ thế nào? Còn gặp ác mộng không?”
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy cười cười, nói: “Vậy thì tốt rồi.” Dừng một
chút, nói, “Vì phòng ngừa vạn nhất, sau này cứ ngủ ở đây đi.”
“Ồ.” Lãnh Ly Tuyên ngồi xuống, rót hai ly trà, đẩy cho Nam Cung Thiếu Uyên một ly.
Nam Cung Thiếu Uyên uống, sau đó nói: “Ly Tuyên lại đây, ta độ một ít tu vi cho người.”
Lãnh Ly Tuyên đứng dậy ngồi xuống ghế trước mặt hắn, sau đó lập tức cảm giác một luồng lực lượng hùng hậu đang tiến vào trong cơ thể mình, dung hợp
với bản thân.
Lãnh Ly Tuyên chậm rãi nói: “Ngươi, vì sao đối với ta tốt như vậy?”
Nam Cung Thiếu Uyên sửng sốt một chút, dường như không ngờ y lại hỏi như
vậy, cười nói: “Bởi vì người là người quan trọng của ta.”
“Người quan trọng…” Lãnh Ly Tuyên cười một chút, nói, “Vậy ta thật sự là quá may mắn.”
“Là ta may mắn mới đúng.” Nam Cung Thiếu Uyên lẩm bẩm.
“Hả? Ngươi nói cái gì?” Lãnh Ly Tuyên hỏi.
Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, nói: “Không có gì.”
Ngay sau đó Nam Cung Thiếu Uyên chậm rãi thở ra một hơi, thu bàn tay lại,
sau đó nói: “Ly Tuyên người chờ ở đây trước, ta đi làm chút đồ ăn.”
Lãnh Ly Tuyên gật đầu.
Một lát sau.
Nam Cung Thiếu Uyên cầm hai hộp thức ăn đi vào.
Lãnh Ly Tuyên thấy thế hỏi: “Sao hôm nay làm nhiều như vậy?”
Nam Cung Thiếu Uyên đưa cho y một hộp thức ăn, nói: “Hôm nay ta có một số
việc phải làm, buổi trưa không kịp trở về, đây là bánh hoa hòe, ta làm
dư một ít, là để lại cho người ăn.”
Lãnh Ly Tuyên nhìn bánh hoa hòe, chỉ nhàn nhạt nói: “Ồ, là vậy à.”
“Ừ.” Nam Cung Thiếu Uyên lại lấy ra một hộp thức ăn khác: “Ăn cơm đi.”
Nam Cung Thiếu Uyên nhớ tới lá thư kia, vẫn quyết định đi thêm một chuyến
nữa. Bởi vì nơi đi tương đối xa xôi, lần trước hắn trên đường đi bỗng
nhiên nghĩ đến chưa nói tiếng nào với Lãnh Ly Tuyên, liền vội vã trở về, lại đúng lúc Ma giới tiến công phái Hoa Linh.
Cho đến bây giờ, Nam Cung Thiếu Uyên vẫn còn sợ hãi về chuyện đó, nếu hắn
đến trễ hơn nửa khắc thôi, chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Hai ngày nay, thấy trạng thái của Lãnh Ly Tuyên ổn định, hắn mới dám thoáng rời đi một chút.
Sau khi Nam Cung Thiếu Uyên đi, Lãnh Ly Tuyên ngồi trước cửa vừa nhìn đường trở về, vừa buồn chán phơi nắng.
Thấy mặt trời đã lên đỉnh đầu mình mới chậm rãi lấy ra hộp thức ăn Nam Cung
Thiếu Uyên để lại, cầm một miếng bánh hoa hòe lên ăn, dường như nghĩ tới cái gì đó, lại rót một ly nước, uống hai ngụm, tiếp tục ăn.
Mới ăn hai miếng đã no, y phủi phủi tay, chậm rãi bỏ bánh hoa hòe vào trong hộp thức ăn, đậy nắp lại, tiếp tục phơi nắng.
Bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Bên tai truyền đến vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng mở mắt, vui mừng nói: “Ngươi…” Đã về rồi, bốn chữ này còn chưa nói xong, nhìn người tới, Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói, “Ngươi là ai?”
Du Đồng Phương nghẹn đắng mặt, khóe miệng bất giác giật giật, nói: “Hứ,
vừa rồi còn tươi cười nghênh đón, sao nhìn thấy được là ta lại làm ra bộ dạng lãnh đạm này.”
Du Đồng Phương muốn tát miệng mình một cái, suy nghĩ: Ta sao ngu ngốc như vậy, tự dưng lại hỏi ra câu này.
Ngẩn người, lại nói: “Chờ Nam Cung Thiếu Uyên? Nó đi đâu?”
Lãnh Ly Tuyên lắc lắc đầu.
Du Đồng Phương nhướng mày: “Nó không nói với huynh?”
“Có nói một tiếng.” Lãnh Ly Tuyên nói.
Du Đồng Phương yên tâm nói: “Ồ, lúc này mới hợp lý.”
Mới vừa rồi chưởng môn tới, giúp y kiểm tra tình huống thân thể một chút,
xác định tình huống ổn định, còn chuyển biến tốt đẹp, sau đó lại dặn dò
đôi câu mới thong thả rời đi.
Lãnh Ly Tuyên nhìn lướt qua hắn một cái, vẫn không nhớ ra hắn là ai, liền hỏi: “Ngươi là ai?”
Du Đồng Phương hít sâu một hơi, sau đó nặn ra một nụ cười thật tươi, nói:
“Ta nói lại một lần nữa, huynh nhớ cho kỹ, ta tên là Du Đồng Phương.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh tên của mình.
Du Đồng Phương lập tức gương mặt tươi cười: “Có, đương nhiên là có.”
Lãnh Ly Tuyên nói: “Chuyện gì?”
Du Đồng Phương cười: “Đánh với ta một ván cờ đi.”
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: “Tại sao?”
Du Đồng Phương suy nghĩ: Bởi vì ta muốn đánh bại huynh, lấy kỳ nghệ hiện
giờ của huynh… nói không chừng ta còn có thể thắng huynh một lần.
Chỉ là nói như vậy, Lãnh Ly Tuyên nhất định sẽ không ứng chiến, vì thế Du
Đồng Phương thề son sắt nói: “Bởi vì huynh đánh không lại ta.”
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy thì khinh thường cười.
Chốc lát sau.
Hai người ngồi đối diện, trên bàn đặt một bàn cờ.
Lãnh Ly Tuyên thong thả hạ xuống một quân cờ, Du Đồng Phương nhìn cục diện một chút, cũng hạ xuống một quân cờ.
Trên bàn quân cờ càng ngày càng nhiều.
Vừa mới bắt đầu Du Đồng Phương còn có thể bình tĩnh đuổi theo tiết tấu của
Lãnh Ly Tuyên chơi cờ, không quá một lát, Du Đồng Phương cẩn thận nhìn
chằm chằm bàn cờ trước mặt, chợt cảm thấy quân cờ này càng ngày càng xa
lạ, càng ngày càng không dễ xuống tay.
Chiến trận càng thêm nôn nóng.
Lãnh Ly Tuyên nhìn Du Đồng Phương, không kiên nhẫn: “Đánh đi, ngươi làm gì thế, cọ tới cọ lui, ấp gà con à?”
“Huynh…” Du Đồng Phương hít sâu một hơi, nhìn nhìn ván cờ, sau đó chậm rãi hạ xuống một quân cờ.
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhã hạ xuống một quân cờ rồi nhìn hắn.
Du Đồng Phương không ngừng lật quân cờ trong tay, do dự.
Lãnh Ly Tuyên thấy thế, miệng vừa khẽ mở ra, Du Đồng Phương bỗng dưng hạ xuống một quân cờ.
Lãnh Ly Tuyên nở nụ cười, liếc mắt nhìn ván cờ một cái, thản nhiên hạ xuống một quân cờ.
Hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Thế cục lại chuyển đến chỗ Du Đồng Phương.
Du Đồng Phương hai mắt nhìn chằm chằm bàn cờ này, thật lâu mới hạ xuống một quân cờ.
Y thắng rất nhẹ nhàng, Du Đồng Phương lại vừa hao tâm tốn sức lại vừa lo lắng!
Du Đồng Phương suy nghĩ: Xem ra đời này đừng nghĩ thắng ván nào trong trong tay Lãnh Ly Tuyên.
“Chúc mừng.” Hai chữ này Du Đồng Phương nói vừa chua vừa chát, ngữ khí qua
loa, hoàn toàn nghe không ra là đang khen ngợi Lãnh Ly Tuyên.
“Cáo từ.” Nói xong hai chữ này, Du Đồng Phương liền vội vàng rời đi.
Du Đồng Phương phất tay áo đi vài bước, dường như lại nhớ tới cái gì, sau
đó lại yên lặng lùi lại, nhìn Lãnh Ly Tuyên lấy tay chỉ vào mình hỏi:
“Ta tên gì?”