Ngôn Thời Mão nói: “Ta nói cho ngươi biết đây là muốn ngươi chuẩn bị tốt tinh thần, Ly Tuyên tu vi bị hao tổn, thân thể suy yếu, có thể thường xuyên nhớ tới chuyện cũ. Tính tình nó lãnh đạm, phỏng chừng cũng sẽ không giải thích thêm, mà đây là ký ức màu xám của nó tất nhiên sẽ không muốn nói, ngươi cần phải chiếu cố nhiều hơn.”

“Ta biết.” Nam Cung Thiếu Uyên chắp tay nói, “Đa tạ chưởng môn mấy năm nay đã chiếu cố.”

Nếu đổi lại là bất cứ ai khác đến nói những lời này với ông, ông nhất định sẽ cười nhạo đối phương không có tư cách, nhưng nếu người này là Nam Cung Thiếu Uyên thì…

Ngôn Thời Mão cười nhạt: “Tương phùng tức là duyên phận, không cần nói lời cảm ơn.”

Ngay sau đó ngự kiếm rời đi.

Nam Cung Thiếu Uyên xoay người vào phòng, thấy Lãnh Ly Tuyên từ trên giường đứng lên, đang đi lại phía bàn, dường như muốn uống nước.

Nam Cung Thiếu Uyên thấy thế, sải bước đi tới, cầm lấy ấm trà rót ra ly, đẩy cho y, nói: “Sư tôn cảm thấy thế nào? Có chóng mặt hoặc các triệu chứng khác không?”

Lãnh Ly Tuyên lắc đầu, y nhìn nam tử trước mắt này rõ ràng lớn hơn mình, nghi hoặc hỏi: “Ngươi vì sao lại gọi ta là sư tôn?”

“Ta…” Lúc này Nam Cung Thiếu Uyên mới nhớ tới Lãnh Ly Tuyên bây giờ không nhớ mình, suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy ta gọi người là… Ly Tuyên nhé?”

Lãnh Ly Tuyên bày ra vẻ tùy ngươi.

Nam Cung Thiếu Uyên thấy dáng vẻ lãnh đạm của y, một cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra.

Lãnh Ly Tuyên uống một ngụm trà, hỏi: “Chưởng môn và quái nhân kia đâu?”

Nam Cung Thiếu Uyên nghe xong hai từ “quái nhân”, bất giác phì cười: “Họ có việc phải xử lý nên về rồi.”

Lãnh Ly Tuyên nói: “Ồ.” Dừng một chút, hỏi, “Vậy tại sao ngươi vẫn còn ở đây?” Thanh Tâm Phong từ sau khi Lãnh Ly Tuyên tới vẫn là mình y ở, cho nên mới hỏi như vậy.

Nam Cung Thiếu Uyên: “Ta vẫn luôn ở nơi này mà.”

Lãnh Ly Tuyên nhíu mày: “Vậy à?”

Thấy hắn gật gật đầu, Lãnh Ly Tuyên nhíu mày suy nghĩ sâu xa nói: “Xem ra chưởng môn nói là thật rồi, trí nhớ của ta đã xảy ra vấn đề.”

Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Ta sẽ mỗi ngày độ người một ít tu vi, qua một thời gian người sẽ khôi phục trí nhớ, cũng có thể nhớ ra.”

Lãnh Ly Tuyên cười: “Vậy mấy ngày nay đa tạ ngươi.”

Đáy mắt Nam Cung Thiếu Uyên hiện ra một tia bi thương, ngay sau đó lắc lắc đầu.

Lãnh Ly Tuyên uống hết nước trà xong, đặt cái ly xuống, đứng lên đi ra ngoài.

“Sư… Ly Tuyên, người đi đâu?” Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.

Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại, thản nhiên đáp: “Ta đói bụng, muốn gọi đạo đồng đưa chút đồ ăn tới đây.”

Nam Cung Thiếu Uyên cười cười: “Không cần phiền phức như vậy, ta đi làm là được rồi.”

Lãnh Ly Tuyên từ trên xuống dưới đánh giá hắn một chút, nam tử dáng người cao gầy như thế, anh tuấn tiêu sái… biết nấu ăn? Lãnh Ly Tuyên hiển nhiên không tin, tràn đầy hoài nghi: “Ngươi làm… có thể ăn sao?”

Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy thấp giọng cười một tiếng, trả lời: “Đảm bảo có thể ăn, người ngồi đây, lát nữa ta sẽ trở về.” Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.

Lãnh Ly Tuyên nghe lời quả thật ngoan ngoãn ngồi xuống, chính y cũng ngẩn người, nhưng vẫn nói: “Tại sao ta phải tin lời của hắn, bộ dạng của hắn thoạt nhìn căn bản là chưa bao giờ xuống bếp.”

“Ọt ọt——” bụng kêu gào hai tiếng, Lãnh Ly Tuyên nằm sấp trên bàn lẩm bẩm: “Quên đi, đói quá rồi.”

Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên xách hộp thức ăn quay lại.

Lãnh Ly Tuyên nhìn thức ăn màu sắc tươi mới kia, nhất thời càng đói bụng.

Lãnh Ly Tuyên ngửi ngửi: “Thơm quá.” Rồi cười nói, “Thì ra ngươi thật sự biết nấu cơm?”

Khóe miệng Nam Cung Thiếu Uyên nhếch lên, nói: “Vốn là không biết đâu, tại bởi vì tự mình học.”



Lãnh Ly Tuyên cười nói: “Vậy sao? Vậy ngươi lợi hại thật.”

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn y, chỉ cười.

Bởi vì thân thể Lãnh Ly Tuyên hiện tại là trạng thái một đứa trẻ, cho nên Nam Cung Thiếu Uyên chuẩn bị một ít món điểm tâm thêm một chén canh, còn lại đều là đồ cay.

Nam Cung Thiếu Uyên thấy món nào y cũng nếm thử, nhưng không ăn điểm tâm, mà nhóc con hầu hết đều không có kháng cự món điểm tâm, liền hỏi: “Người không thích ăn điểm tâm sao?”

Lãnh Ly Tuyên lắc đầu.

Nam Cung Thiếu Uyên đang giúp y ăn canh, tất cả đều không chú ý tới một tia bi thương hiện lên trong đáy mắt hắn.

Lãnh Ly Tuyên chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Ban đầu thích, chỉ là sau khi ta bị sâu răng liền không thích, ta thích ăn đồ cay thôi.”

Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, thích cay không thích ngọt, thật đúng là từ nhỏ đã không thay đổi.

Lãnh Ly Tuyên ăn xong, khen ngợi nói: “Ta còn nói bộ dạng này của ngươi, thoạt nhìn là chưa bao giờ xuống bếp, không ngờ được trù nghệ[1] của ngươi tốt như vậy.”

[1]Trù nghệ: ý chỉ tài nghệ nấu nướng.

“Người thích là được.” Nam Cung Thiếu Uyên nhìn Lãnh Ly Tuyên tươi cười, mi mắt cong cong rất đáng yêu, không khống chế được muốn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của y, nhưng vẫn nhịn xuống.

Lãnh Ly Tuyên nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết chơi cờ không?”

“Biết một chút.” Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, nói: “Ly Tuyên muốn chơi cờ sao?”

Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu: “Trước kia đều là ta cùng mình chơi cờ, không người đối chiến, cho nên không biết kỳ nghệ của mình rốt cuộc như thế nào. Nếu ngươi biết, chi bằng chúng ta chơi mấy ván thấy sao?”

Nam Cung Thiếu Uyên ôn hòa nhìn y, trên mặt có một loại thương xót nói không nên lời, nói: “Người vẫn luôn một mình đánh cờ sao?”

Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: “Ừ.”

“Về sau ta sẽ luôn ở bên người.” Nam Cung Thiếu Uyên nói nhỏ, ngữ khí nghiêm túc và cố chấp, dường như đang hứa hẹn.

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy cười một tiếng: “Được.”

Nam Cung Thiếu Uyên dọn dẹp trên bàn một chút, đặt bàn cờ lên, hai người bắt đầu chơi cờ.

Xuống đến nửa chừng, Lãnh Ly Tuyên nhìn quân cờ trước mặt, thật lâu hạ xuống một quân cờ, nói: “Ta không nên tin lời ngươi, cho rằng ngươi thật sự cũng chỉ là đối với kỳ nghệ có chút hiểu biết, mà nhìn ván cờ này ngươi đánh, là có thể nhìn ra ngươi đối với kỳ nghệ tinh thông.”

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua ván cờ, hạ một quân cờ, nói: “Tinh thông cũng không thể nói là được, chỉ là hiểu một chút thôi.”

So sánh với Lãnh Ly Tuyên thân là tông sư mà nói, trình độ này của hắn thật sự chỉ là hơi hiểu, quả thực không thể nói là tinh thông. Nhưng so sánh với Lãnh Ly Tuyên trước mắt mà nói, kỳ nghệ của hai người đúng thật là nói không rõ rốt cuộc ai cao ai thấp.

Lãnh Ly Tuyên chậm rãi hạ xuống một quân cờ: “Ngươi khiêm tốn.”

Nam Cung Thiếu Uyên tùy tay hạ một quân cờ, muốn nhường y một chút.

Ai ngờ Lãnh Ly Tuyên hạ một quân cờ, nói: “Ngươi không cần nhường ta, nhường tới nhường lui, cờ này sẽ khó coi, cũng sẽ không có ý nghĩa.”

Đây đúng là đã nhìn ra, Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Ta biết rồi.” Đành phải thành thành thật thật tiếp tục chơi.

Lẳng lặng hạ một lát, Lãnh Ly Tuyên mỉm cười nói: “Ta thắng.”

Nam Cung Thiếu Uyên suy nghĩ: Ly Tuyên nhỏ như vậy mà kỳ nghệ đã tinh xảo thế này, thật sự là lợi hại.

Khen ngợi: “Xem ra vẫn là kỳ nghệ của người tinh xảo hơn một chút.”

Lãnh Ly Tuyên dường như nhớ tới cái gì đó, nói: “Ván này không tính.”

“Vì sao không tính?”

Lãnh Ly Tuyên thản nhiên đáp lại: “Vừa rồi ngươi nhường cho ta một quân, một ván này của ta có thể thắng thuần túy là chiếm tiện nghi của ngươi mà thôi, cho nên không tính.”



Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy cười một chút, nói: “Vậy lại thêm một ván nữa nhé.”

Lãnh Ly Tuyên gật đầu: “Ừm.”

Hai người đánh suốt buổi chiều, Lãnh Ly Tuyên đã lấy được thắng lợi về mới chấm dứt, Nam Cung Thiếu Uyên may mắn thắng Lãnh Ly Tuyên một lần.

Nam Cung Thiếu Uyên ngữ khí có chút tán thưởng nói: “Xem ra vẫn là Ly Tuyên lợi hại.”

Lãnh Ly Tuyên tươi cười, nói: “Thiếu Uyên cũng không tệ, không cần khiêm tốn.” Vừa ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt Nam Cung Thiếu Uyên nhìn chằm chằm mình, giống như là muốn từ đó tìm tòi ra cái gì, lại giống như đang nhìn cố nhân đã lâu không gặp.

Lãnh Ly Tuyên dừng một chút, hỏi: “Trên mặt ta có thứ gì sao?”

Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia bi thương, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nhẹ: “À, không có, nhất thời nhớ tới một người, nên hơi mất tập trung thôi.”

“Ồ.” Lãnh Ly Tuyên nhìn dáng vẻ buồn bã thương tâm kia của hắn, nói, “Đối với ngươi rất quan trọng sao?”

Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn người, nhìn y thật sâu, gằn từng chữ nói: “Ừ, rất quan trọng.”

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy cúi thấp đầu, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ mất mát.

Liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên bỗng nhiên nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta ăn cơm tối thôi.”

Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, ánh mắt bất giác di chuyển theo bóng dáng Nam Cung Thiếu Uyên, cho đến khi hắn biến mất trong tầm mắt mình.

Lãnh Ly Tuyên thì thào: “Người quan trọng… sẽ là ai đây…”

Trong tay cầm lấy một ly trà, lắc hồi lâu nhưng không có ý muốn uống, Lãnh Ly Tuyên thở dài buông ly xuống, nhìn chằm chằm gợn sóng bên trong, ngẩn người.

Một lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên xách hộp thức ăn sải bước đi vào, mùi thức ăn bay ra.

“Thơm quá, ngươi làm món gì đấy?” Lãnh Ly Tuyên tò mò hỏi.

“Bánh hoa hòe.” Nam Cung Thiếu Uyên lấy thức ăn ra, nói: “Sau núi mọc rất nhiều, ta liền lấy ra làm một ít.”

Lãnh Ly Tuyên cầm một miếng nếm thử, một mùi hương thơm hỗn hợp với một loại vị cay mang chua nhẹ, lưu lại thật lâu giữa môi và răng, cay vừa đủ, Lãnh Ly Tuyên tươi cười, khen: “Ngon quá.”

“Chỉ ăn bánh cẩn thận nghẹn đấy, nào, uống chút cháo đi.” Nam Cung Thiếu Uyên đẩy một chén cháo trứng đến trước mặt y.

Lãnh Ly Tuyên uống hai ngụm, lại cầm một miếng bánh hoa hòe lên ăn.

Nam Cung Thiếu Uyên thấy y dường như rất thích ăn bánh hoa hòe, liền để lại đĩa cho y, tự mình ăn những món ăn khác.

Sau khi ăn xong.

Lãnh Ly Tuyên cáo từ Nam Cung Thiếu Uyên, trở về phòng nghỉ ngơi.

Lãnh Ly Tuyên về phòng, uống một ngụm trà, liền nằm trên giường ngủ.

Cơn buồn ngủ dần dần dâng lên, nặng nề thiếp đi.

Trong mộng có một nữ tử dáng vẻ đoan trang, nữ tử cười nhẹ đang ngồi bên cửa sổ thêu một đóa hoa mai.

Mặt mày rũ xuống, từng đường kim mũi chỉ đều cực kỳ nghiêm túc.

Một thiếu niên nhìn thấy bà liền hớn hở chạy tới, tựa vào bên cạnh nàng, khó hiểu hỏi: “Mẹ, vì sao mẹ luôn thêu hoa mai?”

Nữ tử kia buông kim chỉ xuống, xoa xoa đầu y, trìu mến nói: “Bởi vì mẹ thích hoa mai. Hoa mai không sợ sương giá bão tuyết, kiên cường mà cố chấp rực rỡ nở rộ, cắt tuyết cắt băng, một thân cứng cỏi.”

Thiếu niên nhìn hoa mai kia, dường như cảm thấy hứng thú lấy tay vuốt ve.

Nữ tử kia nhìn y, cười nói: “Mẹ hy vọng sau này Ly Tuyên lớn lên cũng có thể giống như hoa mai này, trở thành một người cứng cỏi cương trực.”

Lãnh Ly Tuyên gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play