Trước khi trở về nhà tranh, Nam Cung Thiếu Uyên dùng nước giếng nơi đó để rửa mặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đã là buổi trưa, nếu bây giờ chạy về thì
quá gấp gáp, liền quyết định ở đây ăn cơm trưa xong rồi mới rời đi.
Cách đó không xa có một con sông, quanh năm bên trong đều rất nhiều cá, Nam
Cung Thiếu Uyên bắt được hai con, sau khi trở về, Lãnh Ly Tuyên đã nhóm
lửa, Nam Cung Thiếu Uyên đưa cá cho Lãnh Ly Tuyên rồi lại rời đi.
Lãnh Ly Tuyên nhìn hai con cá tươi ngon mập mạp này, cười khẽ, vừa định cắm
chúng lên nướng, Nam Cung Thiếu Uyên đã mang theo mấy ống trúc về.
Nam Cung Thiếu Uyên đưa ống trúc cho y, nói: “Cho cá vào bên trong nướng, hương vị sẽ ngon hơn.”
Lãnh Ly Tuyên vừa muốn nói ống trúc này quá nhỏ không đựng được, sau một khắc, y liền ngơ ngác.
Hai cái ống trúc này còn to hơn hai cánh tay một nam tử thành niên rất nhiều.
Lãnh Ly Tuyên cẩn thận nhìn một hồi, cười nói: “Xem ra, nơi này hợp để nuôi
cây trúc.” Nói xong thì cầm hai con cá bỏ vào ống trúc, sau đó ném vào
trong lửa nướng.
Ngọn lửa “phừng” một
tiếng bốc lên, ngọn lửa phớt qua ống trúc, phát ra tiếng nổ lách tách.
Cứ như vậy, cũng không cần y tự tay lật thân cá.
Mùi hương xuyên qua ngọn lửa từ từ bay ra.
Nam Cung Thiếu Uyên bước đi tới, đưa một ống trúc trong tay cho y, cái ống trúc này nhỏ hơn một chút, bên trong chứa nước sạch.
Lãnh Ly Tuyên nhận lấy, tò mò đánh giá một lúc lâu mới uống.
Nam Cung Thiếu Uyên cũng uống một ngụm, nói: “Đúng vậy, trúc ở đây vẫn luôn như thế, nguyên nhân có lẽ là do phong thủy thật.”
Lãnh Ly Tuyên cười nhạt: “Ừm.”
Lúc này, mùi thơm của cá càng thêm đậm, trộn lẫn với mùi thơm của trúc, bay trên không trung.
Lãnh Ly Tuyên đã gấp không chờ nổi muốn nếm thử một miếng.
Nam Cung Thiếu Uyên giống như có thể nhìn tâm tình vội vàng của y, nhếch
môi cười. Một lát sau, dùng mũi ngửi một chút, nói: “Được rồi, có thể
ăn.”
Tay bị Nam Cung Thiếu Uyên không nhẹ không nặng nắm lấy giữa không trung, hắn dịu dàng nói: “Nóng, để ta.”
Nói xong thì dập lửa, một kiếm bổ ống trúc ra thành hai nửa, lộ ra phần cá bên trong.
Hắn cầm một cái ống trúc dài bằng cánh tay, chọc vào từ miệng cá đến đuôi,
cố định con cá trên cây trúc xong mới đưa nó cho Lãnh Ly Tuyên.
Lãnh Ly Tuyên nhận lấy, tới gần thổi thổi, hương cá toả ra bốn phía chui vào mũi, cái miệng nhỏ chậm rãi cắn, tinh tế nếm nếm, thịt cá tươi ngon
trộn lẫn với vị ngọt thanh của cây trúc tràn đầy khoang miệng, mắt Lãnh
Ly Tuyên sáng rực lên, cười nói: “Ăn ngon quá.”
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn dáng vẻ mi mắt cong cong của y, bất giác nhếch khóe miệng, nhéo nhéo cây gậy trúc trong tay.
Lúc trở về Thanh Tâm Phong, mặt trời đã lặn.
Hai người chuẩn bị ngủ.
Màn đêm buông xuống, có người chìm vào trong mộng cảnh.
Thanh Tâm phong, trên đại điện.
Đồng tử Nam Cung Thiếu Uyên co rụt lại, tái nhợt vô lực nhìn chằm chằm nam tử áo trắng chậm rãi ngã xuống trước mắt.
Hắn không đuổi kịp.
“Ly Tuyên! Ly Tuyên!! Lãnh Ly Tuyên!!!” Nam Cung Thiếu Uyên tê tâm liệt phế gọi tên y, từng bước đến bên cạnh y, cẩn thận đỡ lấy y từ phía sau.
Nam Cung Thiếu Uyên quỳ trên mặt đất, run rẩy lau đi vết máu đỏ thẫm trên khóe miệng y.
Âm thanh run rẩy khàn khàn: “Xin lỗi, ta đã đến trễ…”
Lãnh Ly Tuyên nỗ lực nâng mí mắt lên nhìn người trước mắt, chỉ cười trào
phúng: “Ngươi đến làm gì, ngươi có biết không, ta vẫn luôn muốn diệt trừ ngươi, muốn giết ngươi… bỏ đi, nguyện cho ngươi và ta, không bao giờ
gặp lại nhau.”
Ai ngờ, sắc mặt Nam Cung Thiếu Uyên không thay đổi, đôi mắt nhìn y thật sâu đầy đau lòng: “Ta biết, ta vẫn luôn biết.”
Hắn ôm chặt Lãnh Ly Tuyên hơn một chút, khàn giọng nói: “Ta cũng không ngại ngươi muốn giết ta, ngươi đừng rời khỏi ta, được không…”
“Muộn rồi…” Dứt lời, Lãnh Ly Tuyên chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước trong suốt.
“Không… Không! Ly Tuyên! Ly Tuyên!!!”
Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên bừng tỉnh, nửa tỉnh nửa mê, chợt không phân biệt được cái nào là thật, cái nào là giả.
Hắn ngơ ngác một lúc lâu, sau khi rút ra khỏi giấc mơ, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài sắc trời đã sáng, hắn xoay người muốn đánh thức Lãnh Ly Tuyên, quay đầu lại, hô hấp của hắn đột nhiên dừng lại.
Không thấy Lãnh Ly Tuyên!
“Muộn rồi…”
“Bỏ đi, nguyện cho ngươi và ta, vĩnh viễn không gặp lại nhau.”
Trong đầu Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên xuất hiện, hai câu này.
Hắn trái tim đột nhiên co rụt lại, đau xót.
“Không…”
Hắn hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi.
Dưới tán cây hoa hòe trên núi có một vị công tử đang đứng, tiên phong đạo
cốt, phong thái uyển chuyển, phong độ nhẹ nhàng. Đang hơi ngẩng đầu đánh giá cây hoa hòe kia bằng đôi mắt hoa hoa, mỉm cười nhìn không chớp mắt, hình như cảm thấy hứng thú.
Người này, chính là Lãnh Ly Tuyên sau khi khôi phục thân thể.
Lãnh Ly Tuyên cúi đầu cười khẽ, lui về phía sau một bước, lại đụng vào trong ngực rắn chắc, y hơi kinh hãi, vừa định né ra, người tới liền đưa tay
ôm lấy thắt lưng y kéo y vào trong ngực, đầu tựa vào vai y, dán vào mặt
y, âm thanh bởi vì quá mức kích động mà run rẩy: “Sư tôn, cuối cùng
người cũng đã trở về.”
Lãnh Ly Tuyên nghe âm thanh quen thuộc này, tim run lên, xoay người trở tay ôm lấy hắn: “Thiếu Uyên, ta đã về rồi đây.”
Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Về sau không cho phép người làm bậy như vậy nữa,
ta thà chết còn hơn là để người làm tổn thương chính mình.”
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy, lại nói: “Không, nếu để ta chọn lại lần nữa, ta vẫn
sẽ làm như vậy, ta vẫn sẽ liều chếy cứu ngươi, một mình ta ở lại, tính
là cái gì, ta…”
Còn chưa có nói xong,
miệng Lãnh Ly Tuyên đã bị hắn cường ngạnh chặn lại, môi lưỡi lạnh lẽo
lại nóng bỏng ngậm lấy y, xông thẳng vào, bá đạo không nói đạo lý, Lãnh
Ly Tuyên lại không có ý muốn phản kháng, cố gắng hô hấp, phối hợp với
hắn.
Sau một lúc hôn, Nam Cung Thiếu Uyên cụng đầu y, cọ cọ chóp mũi y, hơi thở chậm rãi, nói: “Đừng rời xa ta nữa, được không?”
Lãnh Ly Tuyên tươi cười, liếc mắt đưa tình nhìn hắn, rốt cuộc cho hắn đáp án: “Được.”
Nghênh đón y là một nụ hôn càng sâu hơn, một nụ hôn chứa đầy tưởng niệm cùng đau lòng.
Bỗng nhiên, Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Ta có một chuyện muốn thẳng thắn với người.”
“Là thân phận Ma tộc của ngươi sao?”
Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn ra, nói: “Người biết?”
Lãnh Ly Tuyên cười cười, nói: “Ừ, ký ức của ‘Tiểu Ly Tuyên’, ta đều còn nhớ rõ, cho nên biết.”
Nam Cung Thiếu Uyên nghĩ hẳn là lúc dẫn y đi thăm mẹ hắn, khi nhìn thấy bia mộ của Khương Sách thì biết được. Tuy rằng “Tiểu Ly Tuyên” cũng không
biết đó là ai, nhưng thân là tông sư Lãnh Ly Tuyên sẽ biết được.
Rồi sau đó, Lãnh Ly Tuyên dừng một chút, nói tiếp, “Còn nữa, chuyện ngươi lừa ta đội vòng hoa, ta nhớ hết đấy.”
Cái vòng hoa kia hiện tại vẫn còn ở trong túi càn khôn của hắn.
Muốn đội lên lại cũng không thể nữa.
Bỗng nhiên, Lãnh Ly Tuyên chợt nhớ tới một chuyện phủ đầy bụi đã lâu, Nam Cung Thiếu Uyên từng tìm y.
Khi đó, y còn chưa sống lại, cũng không nhận Nam Cung Thiếu Uyên làm đồ đệ.
Có một ngày, y đang ở đình sau núi hóng gió uống trà, chợt cảm thấy có
người đến gần, y chỉ buông cái ly xuống, chậm rãi nói: “Ai?”
Từ dưới một gốc cây, người kia từ từ đi ra, chính là Nam Cung Thiếu Uyên.
Lãnh Ly Tuyên ý bảo hắn ngồi xuống, còn rót một ly trà cho hắn, sau đó nói: “Là ngươi, sư tôn ngươi đâu?”
Ngày thường đều là Du Đồng Phương siêng năng, số lần chạy tới lại nhiều, mà
trước mắt Nam Cung Thiếu Uyên lại là đồ đệ của Du Đồng Phương, cho nên y mới hỏi vậy.
Ai ngờ, Nam Cung Thiếu Uyên mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm y, ánh mắt khiến y rất không thoải
mái. Y xưa nay nghe nói Nam Cung Thiếu Uyên tính cách quái gở, khó có
thể tiếp cận, lại không gần gũi nhân tình, lãnh khốc đến cực điểm.
Nhưng y nghĩ rồi lại nghĩ, cũng nghĩ không ra là câu nào đắc tội với hắn.
Nếu Nam Cung Thiếu Uyên không trả lời, y cũng không hỏi nhiều.
Yên lặng một lát, Nam Cung Thiếu Uyên bỗng nhiên nói: “Lãnh tông sư, ngài nói xem, người chết rồi sẽ đi về đâu?”
Lãnh Ly Tuyên: “Sẽ tan thành mây khói, không để lại dấu vết.”
“Vậy sao?” Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Ngay sau đó, Lãnh Ly Tuyên mỉm cười: “Có lẽ thế, đến lúc ta chết rồi sẽ nói cho ngươi biết.”
Đây vốn là một câu đùa giỡn, Nam Cung Thiếu Uyên lại bỗng dưng nhìn y,
trong mắt tràn ngập khí sát phạt, nói: “Không được nói bậy.” Mấy năm
nay, Lãnh Ly Tuyên cảm thấy lệ khí của hắn càng ngày càng nặng.
Y hơi dời mắt, cười một tiếng: “Chỉ là nói đùa thôi.”
“Đùa giỡn cũng không được.”
Lãnh Ly Tuyên chỉ cười, nói: “Được rồi, ta còn có việc phải làm, đi trước
đây, nếu ngươi mệt thì ở đây nghỉ ngơi một chút cũng không sao.”
Y nói vậy, nghe vào tai Nam Cung Thiếu Uyên, lại giống như tiếng vọng ở
chân trời, càng ngày càng xa, ở một góc lạnh lẽo không nhìn thấy, Nam
Cung Thiếu Uyên từng đưa tay cố gắng bắt lấy y, dây áo nhẹ nhàng bay
lướt qua bên tay hắn, nhưng bắt thế nào cũng không bắt được.
Sau đó, không quá mấy ngày, Ma giới liền tiến công đến.
Không biết tại sao, Lãnh Ly Tuyên trước mắt chợt nhớ tới việc này.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy y xuất thần, cho rằng y đang suy nghĩ chuyện vòng
hoa, liền mở miệng an ủi: “Người đeo vòng hoa cũng là tiểu công tử ngọc
thụ lâm phong nhất, sợ cái gì.”
Lãnh Ly
Tuyên nghe vậy, nét mặt hơi bối rối: “Ta không phải đang nghĩ đến chuyện này.” Dừng một chút, lại nói, “Chưởng môn bọn họ cũng biết ta khôi
phục, tính thời gian, hẳn là cũng sắp tới rồi.”
Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Việc này nhờ chưởng môn, phải cảm ơn ông ấy thật
tốt, nên thông báo cho ông ấy, nhưng ‘bọn họ’ mà người nói thì đâu có
liên quan.”
Vừa dứt lời, “bọn họ” kia liền tới.
Du Đồng Phương nhảy xuống, thu hồi kiếm, nói: “Ta nghe thấy rồi nhá, nói
cái gì đó? Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang nói ai, tại sao ta
không được đến, ta đến để thăm Lãnh huynh, cũng không phải đến thăm
ngươi.” Du Đồng Phương hừ một tiếng, hai tay khép tay áo.
Ai ngờ, một cái liếc mắt Nam Cung Thiếu Uyên cũng không chia cho hắn,
không thèm đếm xỉa đến hắn, điều này làm cho Du Đồng Phương càng thêm
tức giận, hắn còn muốn nói nữa, Lãnh Ly Tuyên đột nhiên phì cười: “Được
rồi, đây không phải đã thông báo cho huynh đó sao.”
Rồi sau đó, lại nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng
khắp nơi, tư thế kia, Du Đồng Phương đều nhìn không nổi nữa, nhắc nhở:
“Nè nè, ta vẫn còn ở đây đấy, đừng có coi ta là không khí.”
Lãnh Ly Tuyên ho nhẹ một cái, dời ánh mắt.
Du Đồng Phương hừ một tiếng, phất phất tay áo.
Chốc lát sau, Ngôn Thời Mão cũng tới.
Ông thở dài một hơi, nói: “Nhiệm vụ bận rộn, có một chút việc quấn thân nên đến trễ.”
Nam Cung Thiếu Uyên cũng đi theo nói một tiếng cảm tạ.
Ngôn Thời Mão cười nói: “Làm gì mà nghiêm túc như vậy.”
Lãnh Ly Tuyên nói, “Ta biết ngài hao phí không ít tu vi, bấy giờ mới cứu ta
trở về, cảm tạ này cũng chỉ có thể biểu đạt bằng tâm ý.”
Nghe vậy, Ngôn Thời Mão sảng khoái cười, nói: “Tu vi thôi mà, tu lại là
được.” Dừng một lát, hỏi, “Đúng rồi, sau khi ngươi khôi phục thân thể
thấy thế nào?”
Lãnh Ly Tuyên cười: “Đã không còn gì đáng ngại.”
Ngôn Thời Mão thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Rồi sau đó, liền nghe Du Đồng Phương tán thưởng: “Không ngờ phía sau Thanh
Tâm Phong này, còn có thể nhìn thấy cây hoa hòe rực rỡ như vậy.”
Trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nhướng mày, vui vẻ cười nói: “Nghe nói hoa hòe
này có thể làm điểm tâm gì đó, hương vị rất tuyệt, ta có thể mang về một ít không?”
Lãnh Ly Tuyên vừa muốn nói “tùy ý”, liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên lười biếng thốt ra một câu: “Không thể.”
Du Đồng Phương nhìn hắn một cái, líu lưỡi: “Hừ, đồ keo kiệt!”
Ngôn Thời Mão nhìn bọn họ ầm ĩ nhốn nháo, thoải mái nhếch khóe môi.
Đợi mọi người rời đi, Lãnh Ly Tuyên bưng một ly trà lên, uống một ngụm,
nói: “Ngươi nói muốn cùng ta vân du thiên hạ, xem hết nhân gian phồn
hoa, có thật không?”
Nam Cung Thiếu Uyên cười với y, nói: “Tất nhiên là thật.”
Lãnh Ly Tuyên buông ly trà, nhếch miệng cười nói: “Chúng ta bây giờ lập tức thu xếp rồi xuất phát thôi.”
“Được.”
Một lát sau.
Một đóa hoa sen bay đến ở trước mặt Ngôn Thời Mão, là thuật truyền âm.
Ngôn Thời Mão vung ống tay áo, hóa giải thuật pháp, liền nghe thấy giọng nói Lãnh Ly Tuyên từ bên trong truyền ra: “Chưởng môn, ta và Thiếu Uyên
quyết định xuống núi vân du, không biết khi nào sẽ trở về.”
Ngôn Thời Mão sững sờ một lúc lâu, nhưng cũng không có gì ngoài ý muốn, ông
biết đây là chuyện sớm muộn thôi, Thanh Tâm Phong quá lạnh lẽo không nên trở thành lồng giam y, lần vân du này ông chỉ hy vọng Lãnh Ly Tuyên có
thể vui vẻ là đủ rồi.
Kiều Cư Phong.
Tiêu Du chậm rãi đi tới, thấy Du Đồng Phương ngơ ngác ngồi đó, liền tiến lên hỏi: “Sư tôn đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Du Đồng Phương quay đầu lại, nhìn y một cái, cười, nói: “Không có gì.”
Ngay sau đó, lại đứng lên, kéo Tiêu Du rời đi.
Tiêu Du hơi sửng sốt: “Sư tôn vội vội vàng vàng như vậy là muốn đi đâu thế?”
Du Đồng Phương cười nói: “Đến Thanh Tâm Phong, hái hoa hòe! Lần này chủ
nhân không có ở đây, ta muốn hái bao nhiêu, tùy vào tâm trạng của ta!”
Tiêu Du cười cười đi cùng hắn.
Trên bầu trời xanh thẳm, có hai bóng người một đen một trắng đang ngự kiếm bay đi, là Nam Cung Thiếu Uyên và Lãnh Ly Tuyên.
Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Vì sao vừa rồi sư tôn không nói lời từ biệt với họ.”
Lãnh Ly Tuyên nói: “Ta không giỏi từ biệt cho lắm, huống chi là giáp mặt từ biệt, nên chỉ có thể dùng truyền âm thông báo.”
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy, nhếch khóe môi, sau đó hỏi: “Sư tôn muốn đi đâu?”
Lãnh Ly Tuyên chỉ cười, nói: “Ngươi đi đâu, ta sẽ đi nơi đó. Có ngươi đi cùng thì nơi nào cũng được.”
Nơi có người, ta hướng về.
Hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT