Lãnh Ly Tuyên nói: "Là 'oán quỷ' , oán khí của La Sênh quá lớn mới gọi ả ta tới. Thứ này, oán khí của nguyên ký chủ càng lớn, pháp lực của ả lại càng mạnh. Mà mỗi lần hút hồn phách một người, pháp lực sẽ đề cao một thành…"
"Kẻ nào?" Một một âm thanh ma mị trống rỗng truyền đến.
"Không ổn, ả phát hiện chúng ta, sư tôn coi chừng." Nam Cung Thiếu Uyên cảnh giác che chắn trước mặt Lãnh Ly Tuyên.
Ảo cảnh chung quanh biến mất, dần dần hiện ra cảnh tượng ban đầu, nơi này chính là đường phố trấn Thanh Xuyên.
Đứng ở trước mặt chính là La Sênh, cũng không phải La Sênh. La Sênh vốn là một thân áo trắng, hiện giờ bị máu nhuộm thành màu đỏ, màu đỏ chói mắt trải dài khắp toàn thân.
La Sênh đột nhiên lẩm bẩm: "Ta thật ra xem thường ngươi."
Nam Cung Thiếu Uyên thấy tình huống không ổn, tiến lên một bước chắn trước người Lãnh Ly Tuyên nói: "Để ta, không cần phiền toái sư tôn."
Lãnh Ly Tuyên gật đầu tự giác thối lui sang một bên.
Oán quỷ này trước mắt bám vào người La Sênh, phải nghĩ cách đánh ả ra mới dễ đối phó.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên rút kiếm đâm về phía La Sênh, ả dường như đã sớm có chuẩn bị, xoay người dời đi, hóa thành một luồng sương đen biến mất.
Không ngờ, ả bỗng dưng xuất hiện phía sau Nam Cung Thiếu Uyên, ngón tay giống như năm con dao từ đầu vai đâm vào hung hăng xẹt qua, bộ dạng lệ quỷ tràn đầy giết chóc.
Nam Cung Thiếu Uyên kêu lên một tiếng đau đớn, né tránh, vung kiếm lên cắt qua một vết máu thật sâu trên thắt lưng ả.
La Sênh kêu thảm thiết một tiếng, máu tươi giống như nước vỡ đê không nhịn được chảy ra ngoài.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn chuẩn cơ hội, thủ thế tiến lên, một chưởng đánh oán quỷ ra khỏi thân thể La Sênh, La Sênh bỗng dưng ngã xuống đất.
"Tiểu tử, ta ngược lại xem thường ngươi."
"Oán quỷ" kia đột nhiên biến mất, ẩn thân hình.
Nam Cung Thiếu Uyên cảnh giác nhìn bốn phía, đề phòng ả đột nhiên tập kích.
Bỗng thấy năm ngón tay của "Oán quỷ" đâm về phía Lãnh Ly Tuyên, Nam Cung Thiếu Uyên mở to hai mắt, mũi chân điểm xuống đất, phi thân qua, gân xanh tay cầm kiếm nổi lên.
Ai ngờ, thứ kia thừa dịp hắn hoảng hốt bỗng nhiên đổi hướng vòng ra sau lưng hắn, từ trên miệng vết thương ban đầu càng thêm dùng sức hung hăng xé ra.
Nam Cung Thiếu Uyên lúc này phun một ngụm máu tươi, dùng kiếm chống đất, nửa quỳ trên mặt đất.
"Đã tự lo không xong, còn muốn cứu người khác." Ả hừ lạnh một tiếng, "Không biết tự lượng sức mình."
Nam Cung Thiếu Uyên âm lãnh nhìn oán quỷ kia lạnh lùng nói: "Câm miệng! Cho dù là ta chết, cũng quyết không cho phép ngươi đả thương sư tôn mảy may!"
Tiểu tử này cứ như vậy xông tới, không muốn sống!
Hắn rốt cuộc có biết vì sao ta lại dẫn hắn tới nơi này hay không, có biết hay không tất cả lý do này đều chỉ là cái cớ, ta chỉ muốn mượn cơ hội diệt trừ hắn mà thôi!
Huống hồ với năng lực của ta, thứ kia là không thể làm ta bị thương.
Lãnh Ly Tuyên bình tĩnh nhìn bóng dáng Nam Cung Thiếu Uyên, đầu một mảnh hỗn loạn.
Bản chất của Nam Cung Thiếu Uyên cũng không xấu, nhưng vì sao kết cục lại như vậy, ở giữa rốt cuộc là xảy ra sai lầm gì!
Lãnh Ly Tuyên nhíu mày suy nghĩ sâu xa, lại không thể giải thích được.
Lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nam Cung Thiếu Uyên một kiếm đâm vào trán oán quỷ kia, thứ kia phát ra tiếng gào thét chói tai, nhanh chóng tiêu tan như một đám sương mù.
Nam Cung Thiếu Uyên thể lực không chống đỡ nổi, đành dùng kiếm chống đỡ.
Chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ Lãnh Ly Tuyên.
Oán quỷ này kiếp trước ngay cả Du Đồng Phương cũng bị thương mà về, không đả thương đến ả mảy may, hiện giờ lại bị Nam Cung Thiếu Uyên giết chết, hắn đã lợi hại đến cảnh giới như thế sao!
Vốn tưởng rằng… bỏ đi.
Lãnh Ly Tuyên bình tĩnh nhìn Nam Cung Thiếu Uyên.
La Sênh sau khi tỉnh lại vẫn quỳ gối trước mặt Lãnh Ly Tuyên, không ngừng xin lỗi.
Chuyện oán quỷ làm, La Sênh đều có thể nhìn thấy, đại phu nhân và Thời Văn Hoành chết chưa hết tội, Thời gia tuy rằng không phải là người tốt gì, nhưng không phải ai cũng đáng chết.
Tự giác tội nghiệt sâu nặng, liền dẫn hai người này tiến vào ảo cảnh, diệt trừ oán quỷ kia.
Lãnh Ly Tuyên ý bảo cô đứng lên, trong ảo cảnh nhìn cuộc đời cô, cảm khái: "Ngươi cũng là người đáng thương, oán quỷ kia chẳng qua là mượn thân thể của ngươi làm chuyện ác mà thôi, bản chất không liên quan đến ngươi… Có điều ngươi quả thật cũng không nên ở trên đời này nữa, ta có thể giúp ngươi siêu độ, để ngươi đầu thai chuyển thế."
La Sênh cảm kích vạn phần: "Đa tạ Lãnh tông sư..." Dường như nghĩ tới cái gì đó, "Nhưng ta có một tâm nguyện chưa xong."
Dừng một chút, nói, "Có thể để cho ta tận mắt nhìn thấy công tử Nhan gia thành thân không?" La Sênh nhìn Lãnh Ly Tuyên, trong giọng nói tràn ngập ý cầu xin.
Công tử Nhan gia chính là Nhan Diệp Sinh, trong ảo cảnh trí nhớ của La Sênh, y cũng thấy được nguồn gốc của hai người.
Nhan Diệp Sinh sợ là người duy nhất cô có thể nhớ mong.
Ngày mai là ngày mười lăm tháng tám, cũng được, liền trì hoãn một ngày đi.
Lãnh Ly Tuyên nói: "Cô nương khi còn sống nhiều tiếc nuối, ta sẽ giúp ngươi thực hiện tâm nguyện này. Mong cô nương đời này không vướng bận, vui vẻ đầu thai."
"Đa tạ Lãnh tông sư." La Sênh cảm kích.
Đến khách điếm.
Tiểu nhị nhìn thấy hai vị ngọc thụ lâm phong, khí độ phi phàm, phía sau mặc dù có một người mặc áo choàng nhìn không ra dáng dấp, nhưng lấy kinh nghiệm hơn hai năm của tiểu nhị mà xem, ba vị này nhất định là khách quý.
Lập tức không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới hỏi: "Ba vị khách quan cần gì ạ?"
Lãnh Ly Tuyên từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc: "Ba gian phòng."
Nghĩ nghĩ, nhìn Nam Cung Thiếu Uyên lại nói, "Lại lấy thêm một lọ kim sang dược đưa đến phòng vị khách quan này."
Kim sang dược? Tiểu nhị còn đang nghi hoặc, theo ánh mắt Lãnh Ly Tuyên nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, thấy quần áo sau lưng người này đầy vết máu nhìn mà giật mình, dọa người đến run rẩy.
Tiểu nhị vội vàng nói: "Có muốn chuẩn bị một bộ quần áo cho vị công tử này không ạ?"
Gã vừa nói, ngược lại nhắc nhở Lãnh Ly Tuyên, cũng đúng, quần áo này đều là vết máu, không thể mặc nữa.
Nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, nói với tiểu nhị: "Được, vậy làm phiền."
Tiểu nhị tiếp nhận thỏi bạc, mặt tươi cười: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ ấy mà… Ba vị khách quan mời đi bên này."
Dẫn bọn họ đến phòng khách trên tầng hai, theo thứ tự mà ở.
Nam Cung Thiếu Uyên ở ngay bên cạnh Lãnh Ly Tuyên, phòng cách âm không được tốt lắm, động tĩnh bọn họ bên kia, bên này nghe rõ ràng.
Nghe âm thanh, Nam Cung Thiếu Uyên chắc là đang bôi thuốc, cách một bức tường cũng có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Nam Cung Thiếu Uyên.
Vừa rồi thắt lưng còn thẳng như vậy, xem ra là cậy mạnh.
Lãnh Ly Tuyên đứng dậy, đi tới trước phòng Nam Cung Thiếu Uyên gõ cửa "cốc cốc."
"Ai?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
"Là ta." Lãnh Ly Tuyên nói.
"Sư tôn? Chờ một chút..." Nam Cung Thiếu Uyên ăn mặc chỉnh tề mở cửa phòng, mời Lãnh Ly Tuyên vào.
Ngồi xuống nói: "Đã trễ như vậy, sư tôn có chuyện gì sao?"
"Là có chút việc…. Cởi áo ra đi." Lãnh Ly Tuyên nhìn Nam Cung Thiếu Uyên.
"Cởi... Cởi áo ra?" Mặt Nam Cung Thiếu Uyên đỏ lên, ngơ ngác nhìn Lãnh Ly Tuyên.
"Ừ, không cởi làm sao bôi thuốc?" Lãnh Ly Tuyên khó hiểu bảo.
"À, bôi thuốc…" Nam Cung Thiếu Uyên đưa lưng về phía Lãnh Ly Tuyên, cởi áo ra.
Hắn từ nhỏ đến lớn bị thương vô số, sớm đã miễn dịch với đau đớn, chút vết thương này đối với Nam Cung Thiếu Uyên mà nói giống như người thường xước da phải băng bó vậy.
Chỉ là vết thương này ở sau lưng, rất khó bôi tới được, Nam Cung Thiếu Uyên mệt mỏi một thân mồ hôi, cũng không bôi đến chỗ bị thương, dứt khoát trực tiếp đổ thuốc lên.
Lãnh Ly Tuyên nhìn thấy trên lưng hắn rắc một mảng lớn bột thuốc, miệng vết thương lại chỉ dính một chút, bất đắc dĩ lắc đầu.
Rắc thuốc đều lên vết thương, dùng tay thoa đều thuốc từng chút một.
Làn da bị thương đặc biệt mẫn cảm, Nam Cung Thiếu Uyên có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay tinh tế mềm mại của Lãnh Ly Tuyên lướt qua sau lưng.
Thoải mái tới mức thiếu chút nữa rên ra tiếng.
Lãnh Ly Tuyên rõ ràng phát hiện lưng Nam Cung Thiếu Uyên càng ngày càng căng thẳng, lại không thấy hắn phát ra một chút âm thanh nào, cho rằng hắn đang cố nhịn, liền nói: "Đau thì kêu lên đi, không cần chịu đựng."
Nam Cung Thiếu Uyên lắc đầu, một chút âm thanh cũng không dám phát ra, hắn sợ tiếng rên của mình dọa Lãnh Ly Tuyên.
Đây thực sự là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới, nhưng cũng là điều đau đớn nhất.
"Được rồi. Dùng liên tục trong vài ngày, không lâu sau có thể khỏi hẳn, chỉ có điều sẽ để lại vết sẹo." Lãnh Ly Tuyên buông lọ thuốc xuống, dừng một chút nói, "Mặc quần áo vào đi, ta trở về phòng."
"Ừm, lưng ta bị thương, sẽ không tiễn sư tôn được." Nam Cung Thiếu Uyên quay đầu nhìn Lãnh Ly Tuyên.
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, rồi rời đi.
Chờ hắn nghe thấy tiếng đóng cửa mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía vật đã cứng lên dưới thân mình, thầm nghĩ: Cũng may là ngồi, nhìn không ra khác thường.
Lãnh Ly Tuyên trở lại phòng, lên giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ba người đi về phía Nhan Trạch ở thành Tây.
Đi đến phía tây thành, vừa vặn bắt kịp đội ngũ đón dâu của Nhan Trạch. Nhan Diệp Sinh cưỡi trên lưng ngựa, nụ cười sáng lạn kia ngọt ngào như bôi mật.
Tân nương ngồi trong kiệu, gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, làm bung rèm lên, lộ ra người xinh đẹp bên trong. Chọc cho người đi đường nhao nhao nhìn chằm chằm rèm cửa kia, hy vọng gió thổi lớn hơn một chút, nhìn thấy dung mạo của tân nương ấy.
Dọc đường đi, ven đường tràn ngập tiếng cười cùng chúc phúc, tiếng tấu nhạc vang dội không dứt bên tai, "bùm beng" đều biểu hiện ra náo nhiệt hôm nay.
Đi tới Nhan Trạch, Nhan Diệp Sinh xuống ngựa, nắm lấy tay tân nương cùng nhau bước đến trước hương án. Tân lang tân nương một thân hỉ phục đỏ rực, nam tử ôn tồn lễ độ, nho nhã; nữ tử duyên dáng thướt tha, đoan trang xinh đẹp.
Hai người này lang tài nữ mạo[1], tài tử giai nhân, thật là trời đất tạo nên một đôi.
[1]Lang tài nữ mạo: nó tựa như câu, trai tài gái sắc, vậy á.
Hai người quỳ xuống, dâng hương chúc lên thần vị cùng bài vị tổ tông.
Một cái dập đầu, hai cái dập đầu, ba cái dập đầu, đứng dậy. Người làm lễ đồng thanh xướng: "Hương khói mờ mịt, ánh đèn rực rỡ, đón tân lang tân nương vào hoa đường."
Tân nhân vào chỗ, người làm lễ cất cao giọng nói: "Nhất bái thiên địa──"
Nhan Diệp Sinh cẩn thận đỡ tân nương quỳ lạy.
"Nhị bái cao đường──"
Tân lang tân nương đứng dậy, đối mặt với cha mẹ trên cao đường, từ tâm thực hiện nghi thức quỳ lạy này.
"Phu thê giao bái──"
Tân nương đỉnh đầu trùm khăn voan, khăn được làm bằng lụa mỏng nên không che khuất tầm nhìn. Nhan Diệp Sinh đứng gần, có thể đại khái thấy rõ đường nét của tân nương, hai người nhìn nhau cười, cùng hành lễ.
"Đưa vào động phòng──"
Lễ đã xong, tân lang tân nương được mọi người vây quanh đưa vào hỉ phòng.
Trên đường có cha mẹ, chung quanh còn có một ít thân thích, cùng nhau chứng kiến thời khắc tuyệt vời này.
La Sênh mặc áo choàng, Lãnh Ly Tuyên và Nam Cung Thiếu Uyên đứng ở phía sau cô, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô, không nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này.
Một lát sau.
"Đi thôi." La Sênh xoay người nói.
La Sênh đi phía trước, hai người theo sát phía sau. Đoạn đường này lặp đi lặp lại trong ảo cảnh ký ức của La Sênh, lúc này đây thật sự là lần cuối cùng.
_____
Lan: tác giả bộ này ác quá (ᗒᗩᗕ)