Tiểu Liên nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng lặng ở cửa thật lâu, sau thở dài một hơi, xoay người quay đầu lại ưu sầu nhìn thoáng qua, chậm rãi rời đi.

Gió lạnh không chút lưu tình đánh vào người, vù vù thổi qua bên tai, Tiểu Liên cau mày bước nhanh hơn.

Cứ như vậy cẩn thận che chở, trong cảnh giác run sợ, bụng càng lúc càng lớn, mắt thấy không lâu sau sẽ lâm bồn, La Sênh càng thêm khẩn trương.

Thường hay ở trong trạng thái đề phòng cao độ, khiến cho tinh thần khí sắc của La Sênh không được tốt lắm, hai gò má cô hơi lõm, dưới ánh mắt là màu xanh đen khá đậm, làn da cũng trở nên vàng nhạt, không giống thần vận như trước.

Thoáng nhìn thấy La Sênh trời còn chưa sáng đã mở mắt nhìn chằm chằm mái nhà, Tiểu Liên lo lắng nói: "Phu nhân, người ngủ thêm một lát đi, khí sắc gần đây của người thật sự vô cùng kém, trên mặt một chút cảm giác mượt mà cũng không có, ngược lại so với lúc người không có thai còn gầy hơn. Người sắp lâm bồn rồi, cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Liên thật sự lo lắng thân thể người chống đỡ không nổi mất." 

"Gần đây ác mộng không ngừng, ta thật sự không dám ngủ, sợ ác mộng tiếp tục nữa ta vĩnh viễn cũng không tỉnh lại." La Sênh nói.

Tiểu Liên khuyên cũng không được, không khuyên cũng không được, nghĩ trái lo phải, quyết định đi nấu cho cô một chén cháo đệm bụng trước.

La Sênh ăn vài miếng đột nhiên nói: "Qua hai ngày nữa là ngày mười lăm tháng tám, thật nhanh quá." 

Tiểu Liên đáp, "Đúng vậy, phu nhân. Tết Trung thu cực kỳ náo nhiệt, không bằng ngày đó ta cùng người ra đường đi dạo một chút nhé." 

La Sênh nói, "Được, nhưng ta đi muốn ban ngày." 

Tiểu Liên: "Được, khó có được phu nhân chủ động đi ra ngoài." 

Từ khi cô mang thai, Thời Văn Hoành không cấm cô ra ngoài nữa. 

Sau khi ăn xong, La Sênh không tiếp tục ngủ, ngược lại mở tủ quần áo ra, lục lọi cái gì đó ở bên trong.

Tiểu Liên buông hà bao thêu cho đứa nhỏ còn chưa sinh trong tay, hỏi: "Phu nhân, người đang tìm cái gì vậy?" 

La Sênh vừa lục lọi vừa nói: "À, không có gì." Thật lâu sau, dường như rốt cục tìm được một thứ mình vừa lòng, mỉm cười hỏi, "Ngươi xem cái này đẹp không?" 

Từ khi Tiểu Liên đến nhà, rất ít khi nhìn thấy nụ cười của La Sênh, lúc này thoạt nhìn lại có chút hoảng hốt, dụi dụi mắt, cười: "Đẹp, rất đẹp, phu nhân là một mỹ nhân, mặc cái gì cũng đẹp." 

La Sênh không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lạnh nhạt lấy tay nhéo mặt mình, lẩm bẩm: "Đẹp có ích lợi gì, cũng bởi vì khuôn mặt này mà hủy hoại cả đời ta." 

Tiểu Liên lúng túng đứng ở một bên, chỉ hận chính mình lắm miệng lại làm cho phu nhân nghĩ đến một ít chuyện cũ không vui.

Đi lên trước cầm lấy quần áo trong tay cô, nhỏ giọng nói: "Phu nhân hôm nay dậy sớm, không bằng ngủ thêm một chút nữa đi." 

Đỡ cô đến giường nằm.

La Sênh vừa ngồi xuống sắc mặt lại đột biến, hai tay gắt gao ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tiểu Liên thấy bộ dạng này của phu nhân, lập tức hoảng hốt, vội vàng dùng tay áo lau mồ hôi cho cô thật cẩn thận đỡ cô nằm xuống.

"Chắc là sắp sinh, phu nhân người kiên trì một chút, ta sẽ đi tìm bà đỡ cho người." Bỏ lại khăn tay, chân không chạm đất chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau Tiểu Liên đã quay trở lại, quỳ gối bên giường La Sênh khóc lóc "Phu nhân, bọn họ không cho ta đi ra ngoài… phải làm sao đây?" 

Nhìn La Sênh đầu đầy mồ hôi, trên mặt thống khổ vặn vẹo đan xen, nửa chữ cũng không nói nên lời, Tiểu Liên giống như đang ở trong lò lửa, đứng ngồi không yên.

Tiểu Liên lấy một chậu nước, vắt hơi khô khăn mặt ướt đẫm, đặt trên trán cô, hai tay không ngừng nhéo nhau, do dự một lát, "Phu nhân người kiên trì, ta đi thử lần nữa, đây tóm lại là mạng người, cũng là con của lão gia, bọn họ cũng không thể thấy chết không cứu…" 

"Con của lão gia?" Người tới hét lên một tiếng, "Vậy sao! Vậy thì cũng phải có mạng sống đi ra mới tính đi." 

Tiểu Liên nghe tiếng nhìn lại, lại thấy là đại phu nhân, bà ta làm sao biết phu nhân sắp sinh, chẳng lẽ... Tiểu Liên chợt hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ không tốt.

Vội vàng nhào về phía bên giường, hai tay bảo vệ trên người La Sênh, nàng biết đứa nhỏ này đối với La Sênh rất quan trọng, là trụ cột tinh thần của cô, nếu không có đứa nhỏ này, chỉ sợ phu nhân sẽ...

Nếu là bị đại phu nhân đem đứa nhỏ này…

Tiểu Liên thật không dám tưởng tượng cuộc sống sau này của phu nhân nên sống như thế nào.

Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm người của đại phu nhân mang đến: "Các ngươi muốn làm gì?" 

Đại phu nhân vuốt ve ngón tay mình, nghe tiếng thì ngẩng đầu, một ánh mắt lạnh thấu xương đâm thẳng vào tim Tiểu Liên.

Tiểu Liên chớp chớp mắt, nuốt nước bọt, rõ ràng đang sợ hãi, nhưng hai tay che chở La Sênh lại siết chặt.

Đại phu nhân nhìn bộ dạng này của nàng dường như có chút hưởng thụ, nhếch môi cười: "Ta đây thích nhìn con mồi giãy dụa, rồi lại không thể làm gì được, cuối cùng quá trình bị ta nắm ở lòng bàn tay đùa bỡn." 

Ngay sau đó, sắc mặt bà ta bỗng dưng biến đổi, nhìn hai người bên cạnh, lạnh lùng nói: "Kéo con nha hoàn này xuống cho ta, đừng để nó cản trở chuyện của ta." 

"Dạ, đại phu nhân." Hai người kia bước tới. 

Tiểu Liên điên cuồng hét lên: "Không, ta không đi! Ta sẽ không đi!" Dùng sức tránh tay bọn họ ra, hung tợn quát, "Không cho các ngươi động đến phu nhân!" 

"Ồ? Vậy à?" Đại phu nhân ánh mắt híp lại thành một khe hở, đưa tay chỉ vào mấy người phía sau nói, "Mấy người các ngươi cùng nhau kéo nó ra ngoài, liền thưởng nó năm mươi đại bản đi, xem nó còn có khí lực lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy hay không."

Mấy người nhận được mệnh lệnh, sải bước tiến lên vây quanh Tiểu Liên, không tốn chút sức lực kéo nàng ra ngoài, mặc cho Tiểu Liên kêu to như thế nào, giãy dụa như thế nào, cũng không có một chút tác dụng. 

La Sênh toát một thân mồ hôi, ôm bụng thở dốc không ngừng, đau đến mức ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.

Đại phu nhân nhìn dáng vẻ này của cô, cất tiếng cười to, đột nhiên làm ra bộ dạng tiếc hận, "Đây không phải là đầu bảng của Tư Nhã Lâu năm đó sao, lúc trước ngươi chính là thiên kim khó mua được nụ cười... Ta nghe nói, khi đó Văn Hoành vì có được ngươi, mà đã bỏ ra không ít công sức nhỉ." 

"Còn không phải rơi vào kết cục như thế!" Dừng một chút, đột nhiên cười nói, "Hôm nay nhìn bộ dạng này của ngươi, thật khiến người ta thống khoái." 

Bà ta nhìn mặt La Sênh, híp mắt, móng tay xẹt qua mặt La Sênh, từ từ nhấn vào, nhìn máu tươi theo hai má chậm rãi chảy xuống, có chút hưởng thụ cười.

Lúc này một người tiến vào nói: "Đại phu nhân, nha hoàn kia nhìn da dày thịt béo, nhưng không ngờ mới đánh có hai mươi đại bản liền ngất xỉu." 

Đại phu nhân khoát tay áo, không quan tâm nói: "Ừ, ta biết rồi." 

"Tiểu Liên..." Ngón tay La Sênh nắm chặt chăn, lại dùng móng tay xé rách nó ra, trên chăn in vết máu loang lổ.

Toàn thân cô run rẩy, môi trắng bệch, lông mày như thắt nút, hốc mắt đỏ bừng, không ngừng thấp giọng la hét, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn.

Cả người cuộn tròn lại, tay không cầm được mà giơ trên không trung nắm lấy cái gì, giống như người chết đuối theo bản năng tìm kiếm khúc gỗ cứu mạng, chờ đợi cô lại là một phòng thờ ơ lạnh nhạt.

Đại phu nhân thở dài một hơi, ánh mắt giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm cô: "Thật đáng thương ghê, ta giết chết ngươi đơn giản tựa như bóp chết một con kiến không tốn chút sức lực vậy. Nhưng ta lại thích nhìn kẻ đáng thương như ngươi giãy dụa, thật thống khoái!"

"Bà... Ác phụ bà, bà nhất định không được chết dễ dàng!" La Sênh dùng hết toàn lực gào thét.

Đại phu nhân giống như là nghe thấy chuyện cười, tiếng cười ha ha quanh quẩn trong căn phòng này, cả gian phòng đều tràn ngập cảm giác âm trầm quỷ dị.

Bọn nha hoàn đồng loạt cúi đầu không dám lên tiếng, bọn họ đều biết thủ đoạn âm ngoan độc ác của đại phu nhân này. Kể từ khi con trai bà ta chết non, tính nết của bà ta trở nên cổ quái và lạnh lẽo hơn, không ai dám làm trái lại với bà ta. 

"Vậy phải xem là ai… mất mạng trước! Ta có rất nhiều thời gian, nhưng ngươi có không?" Đại phu nhân hời hợt nói.

Đột nhiên xoay người quát: "Còn chưa có ai tới, không phát hiện người ta sắp sinh sao!" Chỉ vào một người, "Bà đến và đỡ đẻ cho cô ta." 

Người bị bà ta chỉ vào là một bà đỡ, thấy trận thế này, chân đều bị dọa mềm nhũn, nhưng bà hiểu rõ tính tình của đại phu nhân, đành phải căng da đầu đi lên. 

"Bịt miệng cô ta lại, ta không muốn nghe thấy tiếng kêu của cô ta ở đây." 

Bà đỡ nhận được lệnh, cầm một miếng vải nhét vào miệng cô.

La Sênh tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo lời bà đỡ nói.

Hao hết sức lực chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng sinh đứa nhỏ ra, La Sênh mệt mỏi nằm trên giường thở hổn hển.

"Đem tới để ta nhìn xem." Đại phu nhân vẫy vẫy tay.

Bà đỡ không nói hai lời lập tức đưa đứa bé cho bà ta. 

"Ôi, bộ dạng này quả thật rất giống ngươi…" Quay đầu vẻ mặt âm trầm nói, "Giống như một con quỷ đoản mệnh!" 

La Sênh trực giác mách bảo không hay, cuống quít đi cướp đứa nhỏ, nhưng vẫn chậm một bước.

Đại phu nhân trong nháy mắt cô nhìn về phía mình, tay chợt buông lỏng.

"Phịch" một tiếng trầm vang vọng.

Đứa bé vừa mới khóc không ngừng, bất thình ngừng khóc la. 

Đứa trẻ không còn. 

"A a!! A a a a a!!! A a a a a a a!!!…" Tiếng thét tuyệt vọng của La Sênh xuyên thấu cả phòng.

Đại phu nhân ngồi trên ghế, khuỷu tay chống lên bàn nâng má, giống như đang ngắm hoa, bộ dạng thản nhiên tự đắc nhìn La Sênh.

La Sênh kêu không còn khí lực, hô hấp suy yếu, ánh mắt lại giống như một con dao nhìn chằm chằm đại phu nhân.

Đôi mắt này, nước mắt đã sớm khô cạn từ lâu.

Thẳng đến khi nhắm mắt lại, còn đang lẩm bẩm "Tại sao... Tại sao… Tại sao…"

"Hồi đại phu nhân, người đã chết."

"Hừ, tiểu lâu la." Đại phu nhân chẳng hề để ý nói.

Nhàn nhã đứng dậy, vừa đi tới cửa, một trận gió âm trầm đột nhiên thổi qua.

Cửa ra vào và cửa sổ đều bị luồng gió âm trầm này phá vỡ, phát ra tiếng va chạm "kèn kẹt", một  giọng nói tà mị ở trên không trung âm lãnh cười thốt lên "Ta đến giúp ngươi!" 

Một đám sương đen bỗng dưng xuyên vào trong cơ thể La Sênh, một lát sau, La Sênh mạnh mẽ ngồi dậy, đột nhiên mở mắt ra, si mê lấy tay sờ soạng thân thể này, khen ngợi: "Đã lâu không gặp phải oán khí mạnh như vậy." 

Hô hấp mê muội, liếm liếm môi, nhìn khuôn mặt kinh hoảng thất thố trước mặt, tà mị cười nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi... Những thức ăn này được coi là một phần thưởng." 

Tất cả mọi người đều ngơ ngác tại chỗ, tay chân bị dọa luống cuống.

"Bắt đầu từ ai?" Ánh mắt lập tức xẹt qua vẻ mặt kinh hoảng của mọi người, tầm mắt đặt trên người đại phu nhân, ngón tay chỉ vào bà ta, "Ngươi trước vậy." 

Vừa dứt lời, chỉ thấy ả hóa thành một luồng sương khói, xuyên qua bọn họ như u linh, không đợi mọi người phản ứng, liền dừng lại phía sau đại phu nhân.

Bàn tay đột nhiên xuyên qua trái tim, lộ ra năm ngón tay đẫm máu, sau đó mang theo một thứ đang đập ra, nuốt xuống.

Giống như là nếm được một loại mỹ vị thịnh thế, khẩn cấp bắt đầu tham lam hút hồn phách của bọn họ, không lâu sau đã giết hết bọn họ. 

Ả liếm liếm ngón tay, lắc đầu: "Không đủ, vẫn không đủ." 

Ngay sau đó tầm mắt rơi vào ngoài cửa, nhìn mọi người chạy trốn chung quanh, khóe miệng nhếch lên, trong mắt tràn đầy sát khí. Ả như điên cuồng xông ra cửa, đem Thời gia từ trên xuống dưới, trong ngoài giết hết.

Nam Cung Thiếu Uyên hơi ngẩn ra, nhướng mày, hỏi: "Đây là thứ gì vậy?" 

 ______

Lan: dạo này mê anime r nên hơi lười 😅



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play