Máy bay giấy

Editor: Tiên Sinh


Chương 05:

Dương Huyên không về nhà cũng sắp được một tuần rồi.

Dương Thành Xuyên vẫn được coi là có quan tâm tới việc của hai mẹ con Thang Tiểu Niên. Rất nhanh đã lo liệu xong thủ tục chuyển trường của Thang Quân Hách, còn tìm một công việc nhàn tản cho Thang Tiểu Niên ở một đơn vị hành chính cách nhà không xa.

Thang Tiểu Niên không có dị nghị gì với việc Dương Thành Xuyên sắp xếp cuộc sống mới cho mình, chưa qua mấy ngày đã xách túi đi làm rồi.

Thang Quân Hách nhớ rằng người mẹ Thang Tiểu Niên của cậu trước đây không phải là như thế này. Khi cậu còn rất nhỏ, mỗi lần Dương Thành Xuyên đem tiền tới thì Thang Tiểu Niên đều sẽ nhận lấy rồi sau đó ném trả lại vào bản mặt gã. Về sau thì Dương Thành Xuyên lươn lẹo hơn, gã len lén giấu tiền ở dưới tấm thảm lót cửa rồi sau đó mới gọi điện thông báo cho Thang Tiểu Niên. Gã cho rằng làm thế là mọi chuyện sẽ thuận lợi, không ngờ chờ gã quay lại vào lần tiếp theo thì Thang Tiểu Niên mở hé cửa rồi duỗi ra một cái tay ném trả đống tiền kia vào mặt Dương Thành Xuyên.

Dường như bắt đầu vào một thời điểm nào đó, khi mà Dương Thành Xuyên đem tiền tới thì Thang Tiểu Niên lại yên lặng mà nhận lấy. Cầm lấy tiền của gã nên đương nhiên cũng không thể chửi gã nữa, dù sao Thang Tiểu Niên cũng hiểu được đạo lý há miệng mắc quai.

Có lẽ là từ lần “Cháy nhà ra mặt chuột” ấy trở đi thì phải… Thang Quân Hách ngồi trên bàn cơm, vừa ăn cơm vừa thả trôi suy nghĩ nhớ về những chuyện trước kia.

Hai người khác trên bàn cơm hiển nhiên cũng đã thích nghi được với cái gia đình mới được “cơ cấu lại” mà không mấy hài hoà này. Họ còn đang bận thảo luận về việc chuyển trường của Thang Quân Hách.

“Đều đã lo liệu xong hết rồi, để hôm khai giảng anh đưa hai đứa đi học.” Dương Thành Xuyên đã qua tuổi 40, tuy trông vẫn bảnh bao sĩ diện như thời trai trẻ nhưng trong lời nói lại không che được cái ngữ khoe khoang chỉ có ở mấy ông chú trung niên: “Học cùng lớp với thằng cu Huyên luôn, giáo viên được bố trí cho toàn là người giỏi nhất trường cấp ba đấy. Mấy bậc phụ huynh mà có chút quan hệ trong thành phố đều tranh nhau muốn nhét con mình vào trong lớp này, nhưng nếu thành tích mà không đạt thì có đập bao nhiêu tiền cũng chắc chắn không vào được đâu.”

“Không phải anh bảo thành tích của nhóc Huyên không tốt à?” Thang Tiểu Niên ăn thức ăn, làm như vô tình mà hỏi: “Sao cũng vào được lớp này vậy?”

“Haiz, thành tích cấp hai của thằng nhóc ấy lúc trước rất tốt nhưng sau đó vì chuyện của mẹ nó mà bỏ thi cấp ba. Không có điểm thi cấp ba thì làm gì có trường nào chịu nhận nó chứ. Lúc trước nó thi đại hội thể thao thành phố được giải, anh nhờ người bổ sung cho nó vào danh sách học sinh năng khiếu thể dục nên mới nhét nó vào được đấy.”

Thì ra Dương Huyên là học sinh chuyên thể dục. Thang Quân Hách nghe thấy bọn họ nói về chuyện của Dương Huyên nên lúc này mới thèm chú ý.

“Mẹ thằng bé trước đây là giáo viên cấp hai, lại có quan hệ khá tốt với chủ nhiệm khoa nên khi chủ nhiệm khoa biết được tình huống của thằng Huyên thì cũng cho nó vào cái danh sách học sinh chuyên thể dục. Chỉ là cái thằng nhõi này không chịu cố gắng, lên cấp ba xong chẳng chịu học hành gì nên giờ mới thành học sinh chuyên thể dục thật đấy chứ.” Dương Thành Xuyên kể xong lại tức, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Thang Tiểu Niên chỉ yên lặng mà nghe chứ không phát biểu ý kiến gì hết.

“Vẫn là Quân Hách có triển vọng hơn, nhảy cóc một lớp mà thành tích vẫn giỏi như thế.” Dương Thành Xuyên quay đầu về phía Thang Quân Hách, sắc mặt khá hơn, cười nói: “Sau khi con chuyển về đây ở, không biết chừng còn có thể đả động được anh trai con nữa. Về sau hai đứa học cùng một lớp rồi. Dù cho là ở trong vấn đề đời sống hay là vấn đề học tập thì hai đứa đều phải chăm sóc cho nhau, cùng nhau tiến bộ, nhé.”

Dương Thành Xuyên nói một thôi một hồi xong lại giở cái giọng miệng lưỡi nhà quan ấy ra. Điều đó càng khiến Thang Quân Hách không thể kìm chế được cảm xúc chán ghét đang dâng lên trong lòng.

Thang Quân Hách không đón lời, chỉ lấy thìa múc nước canh, uống từng hớp nhỏ một.

“Sao không có chút lễ phép nào vậy hả, bố con đang nói chuyện với con đấy. Con có nghe thấy không vậy?” Thang Tiểu Niên lấy đũa gõ gõ miệng bát cậu.

“Nghe rồi ạ.” Thang Quân Hách nói.

“Mấy đứa nhỏ ở tuổi phản nghịch đều thế hết ấy mà.” Dương Thành Xuyên bị cậu làm lơ nên cũng hơi mất mặt, cười gượng hai tiếng tự giải vây cho mình.

Sau một hồi im lặng đầy lúng túng, Thang Tiểu Niên lại hỏi: “Nhóc Huyên mấy ngày nay cũng chưa về nhà nữa, nó ở đâu vậy anh?”

“Nó ở chỗ bạn học. Đứa kia cũng là cậu ấm đấy, ngày nào cũng lêu lổng, chẳng thằng nào ra hồn.”

Thang Tiểu Niên cụp mi khẽ giọng nói: “Chắc là do em với Quân Hách chuyển về đây nên con nó mới cảm thấy không được thoải mái.”

Dương Thành Xuyên như là không muốn nói nhiều chuyện về Dương Huyên nên xụ mặt nói: “Mặc kệ nó đi, nó không thích về thì cũng chẳng ai phải đi cầu xin nó về cả.”

“Em thấy là…” Thang Tiểu Niên tạm dừng một lát rồi cuối cùng cũng nói ra những lời vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu bà mấy ngày nay: “Nếu con nó không thấy thoải mái thì khai giảng xong để nó học nội trú tạm một thời gian vậy? Chờ nó nghĩ xong rồi thì lúc nào cũng có thể…”

Bà còn chưa nói hết lời đã bị Thang Quân Hách ngắt lời một cách lạnh lùng: “Con cũng muốn học nội trú.”

Thang Tiểu Niên hơi sửng sốt, ngay sau đó thì nét mặt bà trở nên sa sầm, cố nén để không nổi cơn tam bành: “Con học nội trú làm gì?”

Thang Quân Hách đặt đũa ở trên bàn rồi nhìn mặt Thang Tiểu Niên nói: “Con cảm thấy không thoải mái.”

“Có chuyện từ nhỏ đến lớn nào của con mà không phải do một tay mẹ lo không? Giờ con lại đòi học nội trú.” Cảm xúc của Thang Tiểu Niên lập tức trở nên hơi kích động: “Con có khả năng học nội trú được chắc?”

“Được rồi, được rồi. Không ai phải học nội trú hết, không đứa nào phải học nội trú cả.” Dương Thành Xuyên nhìn ra trong lòng Thang Tiểu Niên đang có tính toán gì, cũng nhìn ra sự chán ghét của Thang Quân Hách đối với gã nên khuyên giải một cách chán chường: “Ở nhà hết, có không thoải mái đi nữa thì tốt xấu gì cũng là nhà.”

“Con no rồi.” Thang Quân Hách đứng dậy đi về phòng. Giây cuối trước khi xoay người, cậu nhận lấy ánh mắt đầy trách móc của Thang Tiểu Niên, cậu nghĩ chắc là bà cảm thấy mình là thứ ăn cây táo rào cây sung rồi.

Thang Quân Hách ngồi lại vào bàn học, làm tiếp mấy đề thi toán Olympic đang làm dở vào buổi trưa.

Đối với cậu, làm một học sinh giỏi không phải vì để nổi bật hơn người ta, cũng không phải vì để làm rạng rỡ tổ tông. Thậm chí còn không phải vì để cuộc sống sau này tốt đẹp hơn mà chỉ vì một mục đích duy nhất —— rời khỏi chỗ này, đi thật xa và không bao giờ trở về nữa.

Giọng của Thang Tiểu Niên thấp thoáng bên ngoài: “Có lúc nó vẫn trẻ con thế đấy, chuyện học tập thì xưa nay em không phải bận tâm. Lúc trước học cấp hai còn có cơ hội làm đại diện cho trường để đi thi Olympic trong thành phố nữa ấy, nếu không phải…”

Lươn lẹo, Thang Quân Hách nghĩ, sao Thang Tiểu Niên đã biến thành như thế này vậy.

Hoặc có thể bản chất của Thang Tiểu Niên chính là như thế. Ngay cả việc đặt tên cho cậu cũng có thể nhìn ra dã tâm muốn tranh đua cao thấp của Thang Tiểu Niên rồi, lại còn cả việc nhảy lớp nữa… Năm đó khi Thang Tiểu Niên dựa vào quan hệ để cho Thang Quân Hách nhảy lớp thì chắc trong lòng chỉ chăm chăm vào thằng cả của Dương Thành Xuyên mà thôi.

Nói tới cái này thì Thang Quân Hách mơ mơ hồ hồ mà nhớ ra, hình như mình đã từng nghe thấy việc thành tích trước đây của Dương Huyên rất tốt rồi thì phải… Hình như vào cái năm mà cậu nhảy lớp, Thang Tiểu Niên đã cố ý nói với cậu, chẳng qua cũng chỉ vì mục đích là muốn cậu không thua kém người ta mà thôi. Nhưng mà qua lâu quá rồi, lúc đó cậu cũng chẳng để ở trong lòng nên bây giờ đã không nhớ rõ nữa.

Cậu là đề tài duy nhất của Thang Tiểu Niên khi nói chuyện với người khác. Mấy ngày phát phiếu điểm của các học kỳ cũng chính là lúc mà Thang Tiểu Niên hãnh diện nhất.

Những điều này Thang Quân Hách đều biết chứ, cậu hiểu rõ lòng ham hư vinh và đạo đức giả của mẹ mình. Nhưng cậu cũng là kẻ không có tư cách để chỉ trích Thang Tiểu Niên nhất.

Buổi chiều cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Phùng Bác la hét om sòm rủ rê mấy đứa bạn học tới nhà để cùng chép bài tập. Nhưng bảo vệ trông cửa của khu này rất nghiêm, không quẹt thể thì không vào được nên Dương Huyên và Phùng Bác ăn cơm trưa trong một quán dưới lầu rồi đứng ở bên đường để chờ mấy đứa kia.

Thời gian đã chốt là một rưỡi, vẫn còn mười mấy phút nữa mới tới giờ nhưng Ứng Hồi đã tới trước rồi.

“Ái chà chà, đi gặp anh Huyên có khác nhờ. Còn trang điểm nữa cơ đấy.” Phùng Bác vừa thấy Ứng Hồi đã chỉ vào cô nàng mà trêu: “Nào, qua đây để tôi chụp cho một kiểu rồi gửi cho giáo viên chủ nhiệm cái nhể.”

“Thế tẹo nữa lúc ông chép bài tôi xong tôi cũng chụp cho ông một kiểu nhé?” Ứng Hồi không chịu thua mà đáp trả.

Ứng Hồi vừa tới đã đứng bên cạnh Dương Huyên, cô nàng không được cao lắm, chỉ đứng tới cằm của anh. Ứng Hồi là một cô gái xinh đẹp đến động lòng người, điểm này có thể chứng minh từ việc người qua đường cứ thi nhau quay đầu để nhìn cô.

Ứng Hồi đứng cạnh Dương Huyên, cô như muốn tìm chút chuyện để nói với anh nhưng trong chốc lát lại chẳng nghĩ ra cái đề tài nào hay ho cả. Vì thế nên chỉ có thể hỏi ra một câu thiếu muối: “Cậu ăn cơm chưa?”

Dương Huyên dựa người trên cây cột điện, rất không nể mặt mũi mà “Ừ” một tiếng.

“Ăn cái gì á?” Ứng Hồi không ngừng nỗ lực, lại hỏi thêm một câu nữa.

Dương Huyên giơ cánh tay lên rồi dùng ngón cái chỉ về phía sau, lường biếng nói: “Quán kia.”

“Ồ.” Ứng Hồi cũng không hề tức giận, lại tiếp tục cái đề tài nhạt nhẽo này: “Ăn có ngon không vậy?”

Dương Huyên lời ít mà ý nhiều: “Tàm tạm.” Nói xong thì nhìn những người đi tới từ phía sau, “Đến gần đủ rồi phải không? Đi chưa?”

“Đủ rồi, đi thôi nào.” Phùng Bác vung tay lên: “Đi hoy các anh em!” Nói xong lại liếc Ứng Hồi một cái: “Với cả… hội chị em nữa.”

Khi Ứng Hồi không nói chuyện với Dương Huyên thì cái sự bẽn lẽn trên người đã không thấy tăm hơi đâu nữa: “Đi nào, chị Phùng đi trước dẫn đường đi chứ!”

Cả đám kề vai sát cánh mà đi tới cửa khu chung cư, Phùng Bác vừa móc túi quần đã gào rú lên: “Đậu má!”

Cậu chàng vội vàng kiểm tra cả túi trái lẫn túi phải rồi sau đó mặt buồn rười rượi mà nói với Dương Huyên: “Anh Huyên này, anh có mang theo chìa khóa không zợ…”

“Không phải lúc ra ngoài mày bảo là mày mang rồi à?” Dương Huyên cạn lời mà nhìn cu cậu.

“Em sai rồi…” Phùng Bác khóc không ra nước mắt: “Em xin lỗi cả nhà…”

“Đừng bảo lại phải đi KFC nữa nhớ?” Giọng nói của Vương Hưng Thuần đứng một bên lộ rõ sự “chíu khọ”.

“Này” Trần Hạo đứng bên cạnh đập vào lưng cậu ta một cái: “Nói “kê” rồi thì không nói “ba”, văn minh của mọi nhà.”

(*Chú thích:

– Kiểu chơi chữ đồng âm của Trung Quốc. 鸡巴/pinyin: Jībā/ và 鸡吧/pinyin: Jī ba/ đều có âm đọc giống nhau, đều có thể hiểu là cái tờ rym.)

“Hoa khôi của trường còn ở đây đấy, mày nhặt cái liêm sỉ lên được không?” Vương Hưng Thuần vung tay của Trần Hạo ra.

“Thế giờ sao? Đi đâu bây giờ?” Ứng Hồi vẫn đứng cạnh Dương Huyên để chờ mấy người kia ý kiến ý cò xong.

“Mẹ tôi ở nhà đấy nhé…” Một bàn tay giơ lên.

“Ông ngoại tôi tới nhà tôi chơi rồi…” Một cái tay khác lại giơ lên.

Phùng Bác hơi suy tư, dùng vai huých Dương Huyên một cái: “Này, anh Huyên ới. Nếu không thì đi nhà mày nhé?”

Dương Huyên liếc cậu ta một cái rồi thờ ơ nói: “Tình hình nhà tao thế nào không phải mày rõ nhất à?”

“Biết mới đi chứ” Phùng Bác hứng thú bừng bừng: “Bọn mình đi với nhau mới tức chết cái con giáp thứ mười ba kia chứ, tiện thể xem xem dáng dấp con trai của cái đồ chen chân vào hạnh phúc gia đình người ta đấy trông ra sao. Nghe nói nó cũng được phân vào lớp bọn mình hở?”

“Có gì đâu mà xem, nhìn thấy là phiền, méo đi.”

“Lạ lùng vl, nhà mày cơ mà.” Phùng Bác đổ thêm dầu vào lửa: “Sao giờ nhìn cái cảnh này như thể mày bị đuổi ra khỏi nhà vậy.”

“Vụ gì đấy? Làm sao cơ?” Ứng Hồi tò mò hỏi Phùng Bác.

“Ông bô của anh Huyên đây cưới con giáp thứ mười ba về, lại còn dắt theo thằng con ghẻ nữa, hai kẻ đấy đồng tâm hiệp lực” Phùng Bác giơ hai tay trước ngực rồi làm tư thế bắn chưởng một cái: “Đã sút bay anh Huyên đây ra khỏi nhà rồi.”

“Đừng có luyên thuyên.” Dương Huyên dùng ánh mắt cảnh cáo thằng bạn.

Phùng Bác tắt đài, nhún vai với Ứng Hồi một cái.

“Đi, anh em mình phải đi giữ thể diện cho anh Huyên chứ lại.” Trần Hạo vung tay lên: “Nhân từ với kẻ xấu chính là tàn nhẫn với bản thân. Anh em theo tôi, tôi từng tới nhà Dương Huyên rồi, tôi biết nhà nó ở đâu.”

Cả đám đều nhao nhao đòi đi nên Dương Huyên chẳng nói gì nữa mà đi theo bọn họ.

Thời tiết mấy ngày trước đột nhiên hạ nhiệt độ nên có tuyết rơi, mấy ngày nay thì trời lại quang đãng. Tuyết chưa tan còn chất đống ở ven đường, nhìn qua hơi ghê ghê.

Cả đám lên lầu, đi tới trước cửa nhà Dương Huyên thì đều tự giác dạt hết qua một bên để chờ Dương Huyên mở cửa. Dương Huyên đi lên trước rồi lấy chìa khóa ra, hơi khom lưng, cúi đầu mở khóa.

Cửa vừa mở thì hơi ấm đã ập vào mặt. Mọi người đều rất ăn ý mà không nói năng gì.

Phòng khách không có ai nên rất im ắng, ngoại trừ căn phòng của Dương Huyên thì còn có một căn phòng khác đang khoá chặt cửa.

Phùng Bác và Trần Hạo thập thò lấp ló mà quan sát các gian phòng khác trong nhà rồi quay đầu lại nói khẽ với Dương Huyên: “Hình như mấy cái phòng này làm gì có ai?”

Dương Huyên đã ngồi vào trên sofa, giọng điệu vẫn như bình thường mà nói: “Chịu, có cốc ở trên bàn đấy, ai muốn uống nước thì tự mình rót đi.”

“Ê, cái phòng này là của ai đấy?” Phùng Bác chỉ chỉ căn phòng đang đóng chặt kia.

Dương Huyên uống một hớp nước rồi đặt cốc lại trên bàn: “Còn có thể là ai nữa?”

“Ồ —— tao biết rồi.” Phùng Bác giả vờ như mới vỡ lẽ ra: “Thằng con ghẻ đó hả.”

“Chép bài tập của mày đi.” Dương Huyên nói.

Trời lạnh nên có mấy người mặc cũng khá nhiều, sau khi vào phòng thì mũ với áo khoác thi nhau ném đầy đất.

“Đây là toán lý hoá sinh đã mượn của vị học sinh giỏi họ Tiết nhớ.” Phùng Bác đặt một xấp bài kiểm tra lên bàn: “Tiếng anh thì trông chờ vào bà đấy Ứng Hồi.”

“Biết rồi, tôi có mang đây.” Ứng Hồi với lấy cái cặp sách để ở một bên rồi mở khoá kéo, cúi đầu lấy bài kiểm tra của mình từ bên trong ra: “Đừng có mà chép y hệt nhau đấy, kẻo giáo viên lại hỏi.”

“Người chị ới.” Trần Hạo ngoái đầu lại cười với cô: “Cao thủ như bọn này mà còn cần cậu phải dặn nữa à?”

Cả đám cãi nhau ầm ĩ rồi bắt tay vào công cuộc chép bài.

Dương Huyên cầm cái điều khiển TV từ trên bàn lên rồi mở TV ra.

“Cậu không chép à Dương Huyên?” Hệ thống sưởi ấm dưới sàn đã mở nên nhiệt độ rất vừa vặn, Ứng Hồi ngồi trên mặt đất cách chỗ Dương Huyên không xa, cô ngẩng đầu hỏi anh.

“Ừm, không chép.” Dương Huyên nhìn màn hình, ấn điều khiển từ xa để đổi đài.

“Giáo viên sẽ kiểm tra đấy.” Ứng Hồi lại nói.

Kênh CCTV6 đang chiếu phim “Đại Thoại Tây Du”. Dương Huyên không đổi kênh nữa, đặt điều khiển sang một bên rồi “Ừm” một tiếng.

“Chép bài tập chẳng ngầu tí nào nên anh Huyên không chép đâu.” Phùng Bác vừa vùi đầu chép lia lịa vừa không quên phá đám người ta.

“Thế tớ chép cho cậu nhé.” Ứng Hồi xung phong nhận việc, lấy bài kiểm tra của Dương Huyên rồi chép đáp án từ bài của mình.

Thang Quân Hách đã bị đánh thức bởi thanh âm bên ngoài.

Khi những người ở bên ngoài kia vào nhà thì cậu đang ngủ trưa ở căn phòng khoá chặt đó. Có lẽ đã tỉnh từ lúc “Thằng con ghẻ đó hả” rồi. Phùng Bác đứng ở trước cửa phòng cậu nói nên cậu có thể nghe được một cách rõ ràng rành rạch.

Thang Quân Hách bực bội mà kéo cái chăn rồi chui đầu mình vào trong, cậu nhắm mắt lại nằm trong chốc lát. Cái đám cãi cọ ầm ĩ ở bên ngoài kia kể từ mai sẽ thành bạn cùng lớp với cậu ấy hả? Thế xem ra đi học cũng chẳng phải là một trải nghiệm vui vẻ gì rồi, Thang Quân Hách thở dài.

Sau khi tỉnh ngủ thì cậu hơi buồn đi vệ sinh, nhưng cậu lại không muốn đi ra ngoài để đối mặt với những người ở phòng khách đó.

Xem ra thì bọn họ sẽ ở lại khá lâu đây. Thang Quân Hách trằn trọc bực bội một lúc rồi xốc chăn lên ngồi dậy, cậu hít sâu một hơi, xuống giường xỏ dép và đi đến cạnh cửa.

Sau đó lại đi trở về.

—— Vẫn nên thay bộ đồ ngủ ra vậy. Thang Quân Hách nghĩ.

Cậu đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu trúc mà Thang Tiểu Niên mua cho cậu, ở ngực còn có một cái đầu gấu trúc đầy lông nữa chứ. Trông chẳng có khí thế gì hết.

Không có khí thế thì sẽ bất lợi cho việc giằng co và giao chiến bằng ánh mắt. Thang Quân Hách nghĩ như vậy nên nắm lấy cổ áo rồi kéo áo ngủ qua đầu để cởi xuống.

Cậu cởi trần rồi chọn trong tủ quần áo ra một cái áo lông màu cà phê, sau khi mặc xong thì đi tới cạnh cửa. Cậu hít sâu một cái rồi kéo cửa ra. Phòng khách ồn ào trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh, cả đám người đều quay đầu lại nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò.

Chỉ ngoại trừ một người đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn được kê ở xa nhất kia —— Dương Huyên.

Dương Huyên là người cuối cùng nhìn về phía cậu. Khi anh chầm chậm xoay đầu qua thì tầm mắt vẫn còn dừng lại trên màn hình TV trong chốc lát, như thể không dứt ra được vậy.

Thang Quân Hách nghe ra được là TV đang chiếu “Đại Thoại Tây Du”. Bởi vì khi tất cả tiếng ồn ào lắng xuống thì đúng lúc Tử Hà tiên tử* đang nói lời thoại kinh điển kia —— “Ta thích ngươi đến thế cơ mà, nếu ngươi thích ta một chút thì sẽ chết à.”

(Tử Hà tiên tử của các vị đây:
photo-20-15181438454932133881761

Cậu và Dương Huyên nhìn nhau hai giây, hoặc cũng có thể là lâu hơn một chút, ai mà biết được cơ chứ.

Sau đó Dương Huyên lại rời tầm mắt trở lại trên màn hình.

Dẫu sao thì cái đoạn kia thật sự rất kinh điển, Tử Hà tiên tử cũng đẹp hơn nhiều so với cái thằng con ghẻ này. Thang Quân Hách nghĩ như vậy rồi cũng thu ánh mắt về.

Cậu khom lưng nhặt một cái áo dưới chân rồi vứt qua một bên, sau đó làm như không thấy gì hết mà đi đến phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng lại, ngoại trừ Dương Huyên ra thì mấy người còn lại đều quay qua nhìn nhau.

Người làm ra phản ứng đầu tiên chính là Trần Hạo, cu cậu huýt sáo một cái thật to, lớn tiếng nói: “Tiếc ghê ấy Dương Huyên ới, sao chuyển đến không phải là một em gái cơ chứ.”

Dương Huyên thờ ơ đáp lại: “Là em gái thì mày định làm gì?”

Vốn câu hỏi đó là một câu hỏi đứng đắn nhưng lại bị Trần Hạo chớt nhả xuyên tạc thành một ý khác,  cậu ta nói: “Thì “làm” chứ sao nữa.”

Mấy thằng nhóc khác nghe thấy xong đều cười hềnh hệch đầy xấu xa.

Ứng Hồi ngồi dưới đất nghe thấy lời như thế bèn cuộn bài kiểm tra lại rồi đứng dậy đánh Trần Hạo: “Sao lúc nào trong đầu ông cũng toàn mấy cái suy nghĩ đồi truỵ không vậy hả?”

Phùng Bác là cười lớn tiếng nhất: “Bà nói êm tai quá rồi đấy, cái đồi truỵ trong đầu thằng ôn kia có phải là suy nghĩ nữa đâu, là…”

Cậu ta còn chưa nói xong cũng đã ăn một đập của Ứng Hồi nên biết điều mà ngậm miệng lại.

Ứng Hồi ngồi dậy rồi lấy cuộn bài kiểm tra đánh vào đầu cậu ta: “Ông có thấy tởm không hả!”

Phùng Bác ôm hai tay che đầu lại, sau đó chịu thua mà xin tha: “Người chị ơi, hoa khôi Ứng ơi, đừng đánh nữa, iem sai dồi, thật sự sai rồi!”

Ứng Hồi lúc bấy giờ mới ngồi về chỗ, chép hai câu rồi ngẩng đầu như muốn nói lại thôi với Dương Huyên.

Dương Huyên bị nhìn đến mức hơi phiền, cau mày nói: “Muốn nói gì vậy?”

Ứng Hồi lúc này mới nhìn anh, dè dặt mở miệng: “Em trai cậu đẹp trai thật đấy, nói thật thì trông cũng hơi giống cậu nữa.”

“Bà chị này.” Phùng Bác lấy tay chạm chạm cô nàng: “Bà có thể đừng nhắc tới chuyện xui xẻo của crush bà được hem.”

“Nói thật thôi mà.” Ứng Hồi bĩu môi: “Sao nào, thích mà cũng không được nói thật nữa hả. Ông mà đẹp trai được như thế thì mỗi ngày tôi đều khen ông một kiểu.”

“Thuốc lá.” Dương Huyên hất hất cằm với Phùng Bác: “Tao không mang theo, mày có không?”

“À, có, đón lấy này.” Phùng Bác ném hộp thuốc lá cho anh.

Dương Huyên giơ tay đón được rồi rút một điếu từ trong hộp ra, tiếp đó lấy bật lửa để châm thuốc. Ánh mắt anh hạ xuống, mập mờ mà nói: “Nó không giống tôi, nó giống mẹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play