Máy bay giấy

Editor: Tiên Sinh


Chương 01:

Sở dĩ Thang Quân Hách có tên là Thang Quân Hách, thực ra là bởi vì Dương Huyên. Khi cái tên này ra đời thì Thang Quân Hách còn chưa được sinh ra, cậu đã có duyên phận với Dương Huyên trên cái tên trước cả khi chào đời như thế đấy.

Cái tên Thang Quân Hách này là do Thang Tiểu Niên đặt. Năm Thang Tiểu Niên 20 tuổi đi làm mát-xa cho người ta, khi ấy gặp gỡ với Dương Thành Xuyên hào hoa phong nhã. Từ đây vừa gặp Dương Quá đã lỡ dở một đời*, bà mặc kệ sự phản đối của người thân, không hề chùn bước mà theo sát Dương Thành Xuyên ba năm. Sau đó còn tự ý mà đem gạo nấu thành cơm.

Vừa gặp Dương Quá, lỡ dở một đời

Cơm chín, Thang Tiểu Niên hào hứng cầm kết quả siêu âm đi tìm Dương Thành Xuyên, bấy giờ bà mới biết Dương Thành Xuyên nào phải Dương Quá, là Trần Thế Mỹ mới đúng. Hóa ra khi mối quan hệ của hai người vẫn tốt đẹp tới năm thứ hai thì Dương Thành Xuyên đã kết hôn cùng người khác rồi, lại còn đẻ cả con nữa. Đứa bé mới vừa chào đời mấy ngày trước xong. Cha vợ của Dương Thành Xuyên lại là một thế lực thần bí giúp gã một bước lên mây, cho nên gã tuyệt đối không thể từ bỏ cuộc hôn nhân này được.

Trần Thế Mỹ

Thang Tiểu Niên lệ rơi lã chã tới bệnh viện, người cũng đã nằm trên giường bệnh rồi, nhưng chẳng hiểu bà trúng phải thứ tà gì lại đột nhiên ngồi phắt dậy rồi nói bà phải sinh đứa bé này ra. Mười tháng mang thai, bà tìm một nơi xa lạ để sinh con, vào một buổi chiều mưa rơi rả rích, bà đem Thang Quân Hách tới với cõi đời này.

Lúc mới đầu, Thang Tiểu Niên cũng mạnh mẽ lắm. Mấy lần Dương Thành Xuyên tới tìm cũng đều bị bà đang bụng mang dạ chửa đuổi thẳng cổ về. Từ khi biết được bộ mặt thật của Dương Thành Xuyên là hạng tham phú phụ bần xong thì bao thứ tình cảm dịu dàng ngọt ngào thưở ban sơ đã hóa thành sự hận thù dai dẳng khôn nguôi. Dương Thành Xuyên vừa đến thì bà vớ vội lấy chiếc dép trên chân, không hề nể nang mà đánh đuổi Dương Thành Xuyên về. Cái dáng vẻ ấy như thể muốn đánh cho Dương Thành Xuyên chui về lại trong bụng mẹ vậy.

Bởi vì cứ cách một khoảng thời gian là Dương Thành Xuyên lại đến tìm Thang Tiểu Niên, mà gã lại lái chiếc Santana 2000 thịnh hành nhất vào thời bấy giờ, vừa nhìn một cái đã biết là người có điều kiện rồi. Số lần gã tìm tới Thang Tiểu Niên nhiều lên nên bà cũng đã trở thành đề tài tiêu điểm của bà con láng giềng.

*Chú thích:

Santana 2000:

u=3157711683,3407889907&fm=26&gp=0

Thang Tiểu Niên có lông mi nhỏ và cong, mắt hạnh nhân, khuôn mặt chẳng cần phấn son cũng đã là mỹ nhân bậc nhất. Bà là người hơi lạnh nhạt, không thích tán dóc với người khác nên ngày thường cũng chẳng giao lưu gì với hàng xóm cả. Đương nhiên vì vậy cũng chẳng hề hay biết mấy lời bóng gió xung quanh mình. Nhưng dần dần, Thang Tiểu Niên đã mẫn cảm mà phát hiện ra ánh mắt khi người khác nhìn bà lại có gì đó không đúng lắm.

Thang Tiểu Niên chẳng học hành nhiều nhặn gì, nhưng mà lại không ngu. Chỉ suy nghĩ tí tẹo đã biết được hàm nghĩa đặc thù ẩn trong ánh mắt này chắc chắn là do Dương Thành Xuyên đem lại. Vì thế lúc Dương Thành Xuyên tiếp tục tìm tới thì bà ra tay càng ác hơn, rút cả hai chiếc dép ra để chào hỏi với bộ âu phục bảnh tỏn mà Dương Thành Xuyên đang mặc.

Chỉ có một lần là thái độ của Thang Tiểu Niên đối với Dương Thành Xuyên hơi tốt hơn một chút. Lần đó bà đang đi dép, chặn cửa không cho Dương Thành Xuyên đi vào, bà hỏi qua khe cửa: “Thằng con kia của anh tên là gì?”

Dương Thành Xuyên nghe không hiểu, ghé tai qua: “Cái gì cơ?”

Thang Tiểu Niên tức giận mà hỏi lại: “Thằng con kia của anh tên là gì? Thích nói thì nói, không thích nói thì mau cút đi.”

Dương Thành Xuyên không muốn cút nên nói ngay: “Tên Dương Huyên, tên là Dương Huyên.”

“Huyên nào cơ?” Thang Tiểu Niên lại hỏi.

“Huyên trong huyên hách (tiếng tăm lừng lẫy) ấy.”

Trình độ văn hóa của Thang Tiểu Niên chỉ tới bậc trung học cơ sở, hết thảy cũng chỉ biết mỗi mấy cái chữ Hán thường dùng thôi. Bà nhíu lông mày suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng biết huyên hách là huyên gì. Bà hơi dùng sức khép cửa một cái “rầm”, nhốt Dương Thành Xuyên ngoài cửa rồi nói: “Được rồi, biết rồi, anh mau cút đi.”

Dương Thành Xuyên vừa đi thì Thang Tiểu Niên đã tìm ngay tới nhà sách Tân Hoa ở gần đó. Bà đang mang thai tháng thứ bảy rồi, cái bụng cũng đã rất lớn. Nhân viên nhà sách Tân Hoa đang định đóng cửa, vừa nhìn thấy bà thì nhanh chóng đón đỡ: “Chị muốn mua sách gì vậy, để em tìm giúp cho ạ. Có phải là sách về dưỡng thai không ạ?”

Thang Tiểu Niên nói không phải, bà muốn tìm cuốn tự điển Tân Hoa.

(Tự điển Tân Hoa)
C-c-M-i-Nh-t-T-n-Hoa-X-T-i-n-Trung-Qu-c.jpg_q50

Sau khi hài lòng mà lấy được cuốn tự điển Tân Hoa xong, Thang Tiểu Niên lại ưỡn cái bụng lớn về nhà. Bà nương theo chiếc bóng đèn nhỏ tù mù trong nhà rồi tìm thấy Huyên trong huyên hách. Trên tự điển nói huyên có nghĩa là ánh sáng, ấm áp, dùng để hình dung mặt trời mọc. Thang Tiểu Niên đối diện với cái bóng đèn mà suy nghĩ chăm chú, đặt tên là gì mới có thể hạ thấp cái chữ “Huyên” này đi nhỉ. Bà muốn tìm thấy một cái chữ càng sáng ngời, càng ấm áp hơn để khiến cho đứa con của Dương Thành Xuyên cùng người phụ nữ kia triệt triệt để để mà “lặn” xuống.

Thang Tiểu Niên lật sách tới nửa đêm, sau khi loại bỏ mấy chữ như “Sí” (rừng rực), “Chích” (quay, nướng), “Lượng” (sáng tỏ) thì cuối cùng chọn lấy “Hách” trong “huyên hách”, Hách nghĩa là long trọng, ánh sáng. Nghe qua còn oách hơn cả “Huyên”.  Bỗng Thang Tiểu Niên lại chợt nảy ra một ý, bỏ thêm một chữ “Quân” ở đằng trước nữa. “Quân Hách, Quân Hách…” Bà nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, càng đọc càng ưng ý, rốt cuộc thấy mỹ mãn mà đi ngủ.

Đương nhiên là Dương Thành Xuyên không biết tới việc này. Chờ tới khi gã biết được thì Thang Tiểu Niên đã sinh ra Thang Quân Hách rồi. Dương Thành Xuyên cầu xin Thang Tiểu Niên với mong muốn được vào gặp con trai của mình. Thang Tiểu Niên mới vừa sinh con xong, tình trạng cơ thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, vừa sơ ý một cái đã thả cho Dương Thành Xuyên vào nhà.

Dương Thành Xuyên vô cùng vui mừng khi thấy đứa con trai mới sinh của mình. Gã vừa muốn vươn tay ra bế đứa bé thì Thang Tiểu Niên đã làm bộ muốn rút dép ra để đánh gã. Gã đành từ bỏ mà rụt tay lại, tiếp đấy còn trơ mặt ra hỏi có cần gã đặt tên cho con không?

Thang Tiểu Niên ôm Thang Quân Hách rồi lườm gã một cái. Bà nói bà đã đặt được tên cho con rồi, trong giọng có chút ít sự khoe khoang khi nói với Dương Thành Xuyên. Tên đứa bé là Thang Quân Hách.

Dương Thành Xuyên sững sờ, hỏi một cách lấy lòng, là quân nào, hách nào nhỉ?

Thang Tiểu Niên ngẩng cao đầu nói: “Quân trong quân tử, Hách trong hách hách hữu danh (tên tuổi lẫy lừng).”

Dương Thành Xuyên cũng miễn cưỡng được tính là người có ăn học, lúc nhàn rỗi cũng có thể phọt ra hai câu thơ con cóc. Cho nên vừa nghe đã hiểu ngay dụng ý của Thang Tiểu Niên. Gã bèn nhân cơ hội mà khoe khoang với Thang Tiểu Niên, đánh giá rằng: Hách này không hay, quá lớn, cũng quá tục. Nếu không thì đặt là Quân Hạc đi, hạc trong hạc trắng, người trong bầy hạc (ý chỉ nhân tài kiệt xuất). Nghe êm tai lại còn nhã nhặn, em nói xem đúng không?

Thang Tiểu Niên liếc xéo qua, mạnh mẽ phỉ nhổ: “Úi giời, Huyên thì không tục mà Hách thì lại thành tục nhỉ. Cút mẹ anh đi.” Bà vừa dứt mồm chửi thì mặt Dương Thành Xuyên cũng trắng bệch ra, gã phẫn nộ mà bỏ đi luôn.

Dương Thành Xuyên vừa đi, Thang Tiểu Niên ngay lập tức ôm Thang Quân Hách đi làm hộ khẩu. Người làm đăng ký thông tin hộ khẩu hỏi là quân nào, hách nào vậy?

Thanh Tiểu Niên đáp to rõ ràng: “Quân trong quân tử, Hách trong hách hách hữu danh (tên tuổi lẫy lừng).” nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Chính là Hách trong huyên hách đấy.”

“Ồ.” Người kia vùi đầu gõ chữ, không dành chút tán thưởng nào đối với cái tên này, điều ấy không khỏi làm cho Thang Tiểu Niên hơi thất vọng.

Nhưng mặc kệ thế nào thì từ lúc Thang Quân Hách chào đời, mà không đúng, phải là từ lúc còn chưa sinh ra thì đã không ngừng dính dáng với Dương Huyên rồi. Không chỉ dính dáng trên cái tên mà còn dính cả trên huyết thống. Dù sao trên người cả hai đều chảy chung một nửa dòng máu của kẻ cặn bã Dương Thành Xuyên, là anh em ruột cùng cha khác mẹ.

Duyên phận có trước cả khi sinh ra này đột nhiên có tác dụng khi Thang Quân Hách lên năm tuổi.

Buổi tối một ngày nọ, Thang Tiểu Niên cầm điều khiển xem TV, đúng lúc chuyển sang kênh đời sống thì thấy có chuyên gia đang phân tích hiện trạng xã hội. Chuyên gia nói rằng trẻ con chỉ có cha hoặc chỉ có mẹ sẽ dễ dàng sinh ra tính cách hướng nội, tự ti, sau khi lớn lên cực dễ gây ra vấn đề về tâm lý. Lúc đó Thang Tiểu Niên còn chưa coi điều này là chuyện to tát gì, nhưng về sau lại luôn không nhịn được mà quan sát Thang Quân Hách.

Càng quan sát thì Thang Tiểu Niên càng thấy lời của vị chuyên gia kia rất có lý. Đứa nhóc Thang Quân Hách này thật giống không thích nói chuyện với người khác lắm. Con nhà người ta đều xúm vào cùng nhau nghịch bùn, về đến nhà cũng luôn không tránh được việc bị cha mẹ đánh đòn. Xưa giờ Thang Quân Hách lại không đi chơi với đám nhóc ấy, cậu chỉ thích chơi một mình, hoặc nhất định cứ thích phải dính lấy Thang Tiểu Niên.

Thang Tiểu Niên không ngờ tới rằng không phải Thang Quân Hách không thích chơi cùng người khác, mà là con nhà người ta không muốn chơi với con mình. Bởi mấy lời nói bóng nói gió đã truyền tới hết tai của đám nhóc kia.

Thang Tiểu Niên gom hết nguyên nhân Thang Quân Hách không hòa đồng quy kết cho việc do không được sống trong hoàn cảnh có bố nên mới vậy. Bà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách hay. Bà nhớ tới lời Dương Thành Xuyên từng nói rằng vợ gã là giáo viên cấp hai, sức khỏe không tốt, vừa được nghỉ hè thì sẽ về nhà mẹ đẻ để nghỉ ngơi. Bà ngẫm nghĩ, được dịp nghỉ hè thì đưa Thang Quân Hách tới chỗ của Dương Thành Xuyên để thằng bé cảm nhận được tình thương của cha vậy. Tuy rằng Dương Thành Xuyên là một kẻ xấu xa nhưng chung quy gã vẫn để bụng tới con trai mình.

Mặc dù nói Dương Thành Xuyên là một tên cặn bã thật, nhưng rốt cuộc cũng xem như gã chưa đánh mất nốt chút lương tâm ít ỏi của mình. Cứ cách một khoảng thời gian thì gã sẽ tới thăm hai mẹ con Thang Tiểu Niên một chút, còn có thể nhét một khoản tiền sinh hoạt tàm tạm cho mẹ con họ.

Vì thế, đợi Dương Thành Xuyên lại mò tới thì Thang Tiểu Niên không rút dép phang gã nữa. Bà đổi thái độ, khách khí mời Dương Thành Xuyên vào nhà ngồi xuống ghế sa-lông. Dương Thành Xuyên cho rằng sau nhiều năm như vậy thì cuối cùng Thang Tiểu Niên cũng đã nghĩ thông, chịu tha thứ cho mình, kích động đến mức xoa tay nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, vẻ mặt đầy mong chờ mà nhìn Thang Tiểu Niên.

Thang Tiểu Niên tự biết yêu cầu này có chút quá đáng, dù sao nhiều năm như vậy bà cũng chưa từng có thái độ tốt đẹp với Dương Thành Xuyên. Hiếm thấy bà cũng có lúc xấu hổ, do do dự dự mà mở miệng: “Ừm, tôi muốn đưa Quân Hách tới chỗ anh ở một thời gian… Không phải anh nói lúc nghỉ hè trong nhà anh cũng không có ai à? Thằng bé Quân Hách từ nhỏ đã không có bố ở bên, tôi sợ sau này nó lớn lên có vấn đề về tâm lý…”

Dương Thành Xuyên không ngờ tới Thang Tiểu Niên mời gã tới là vì việc này, vừa nghe đã sửng sốt: “Hả?”

Thang Tiểu Niên vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của gã đã giận không át được, đứng dậy rồi đẩy gã ra ngoài cửa: “Thôi thôi, bố gì cái loại anh, mau cút đi, cút càng xa càng tốt!”

Dương Thành xuyên vừa bị bà đẩy ra ngoài lại vừa biểu hiện bù cho lúc nãy: “Có phải anh từ chối đâu, vừa xong là anh không phản ứng kịp… Ối, Tiểu Niên em đừng đẩy anh nữa, anh thật sự không có ý phản đối mà!”

Thang Tiểu Niên liếc xéo gã: “Thế ý anh là gì?”

“Đương nhiên là anh tình nguyện đón Quân Hách về nhà anh ở ít ngày rồi, nhưng, nhưng mà…” Dương Thành Xuyên đẩy kính mắt một cái rồi nói: “Thằng con lớn của anh vẫn ở nhà, Quân Hách mà gọi anh là bố thì anh sợ thằng nhóc kia mà lỡ miệng nói với mẹ nó… Em cũng biết mà, tinh thần của mẹ nó hơi có vấn đề, không thể chịu được kích thích…”

“Anh có quỳ xuống để van xin thì tôi cũng sẽ không để cho thằng bé gọi anh là bố đâu. Anh cũng biết cách tự dát vàng lên mặt mình quá cơ anh Dương Thành Xuyên ạ!” Thang Tiểu Niên ngứa mắt với cái dáng vẻ ấy của Dương Thành Xuyên nên cao giọng sỉ vả gã.

Chuyện này đã được quyết định như vậy đấy.

Thế là vào lúc Thang Quân Hách được năm tuổi, cậu lần đầu gặp được Dương Huyên sáu tuổi. Khi đó cậu cũng không hay biết rằng người anh trai nhỏ có mái tóc dựng đứng, trông qua như người mẫu nhí trong quảng cáo đang ở trước mắt mình đây lại chính là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, Dương Huyên.

Đó cũng là lần đầu tiên mà cậu rời xa người mẹ Thang Tiểu Niên của mình. Tự tay Thang Tiểu Niên đem cậu giao vào tay của cái chú lạ hoắc mà cứ lần nào tới nhà cậu là bị đánh đuổi lần ấy. Thang Tiểu Niên ngồi xổm ở trước mặt cậu, chốc chốc lại xoa mái tóc đen nhánh của cậu. Tiếp đó bà nói với cậu là hãy đi chơi với chú này mấy ngày, phải ngoan, rất nhanh thôi là lại có thể gặp lại được mẹ rồi.

Bé Thang Quân Hách khóc lóc từ chối, miệng méo xệch nói cậu không muốn đi. Nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì hết, cậu vẫn bị ông chú xa lạ kia bế vào trên chiếc xe ô tô màu đen ấy. Cậu khóc đứt ruột đứt gan, hai cánh tay nhỏ bất lực mà đập vào cửa sổ sau xe. Nhìn Thang Tiểu Niên cách cậu càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, dần dần đã biến thành một dấu chấm nhỏ, sau đó thì lại không trông thấy gì nữa.

Bé vừa đi, Thang Tiểu Niên cũng khóc, vừa khóc vừa mắng Dương Thành Xuyên là thằng khốn nạn, cầm thú, cặn bã, chó chết.

Bà cũng đâu nỡ lòng rời xa Quân Hách lâu như vậy. Nhưng trên TV đã nói rằng trẻ nhỏ không có bố sẽ trở nên tự ti, hướng nội nên bà chỉ có thể nhân lúc vợ của Dương Thành Xuyên về nhà mẹ đẻ để nghỉ hè mà đưa Thang Quân Hách tới trong nhà thằng cha đốn mạt ấy của cậu. Để cho cậu có thể cảm nhận được tình thương ấm áp của người cha.

“Tình thương ấm áp của người cha cái gì, có mà cứt chó ấy.” Thang Tiểu Niên nhìn người MC trên TV rồi phỉ nhổ.

Thang Quân Hách không hiểu được nỗi khổ tâm của Thang Tiểu Niên, cậu cho rằng mẹ cậu không cần cậu nữa nên mới giao cậu cho một người lạ hoắc. Người kia bảo cậu gọi là bố, cậu chỉ lo méo miệng mà khóc, chẳng chịu nói năng gì hết.

Người kia ôm cậu, bế cậu xuống xe rồi mang cậu tới một căn nhà rất lớn. Trong ngôi nhà ấy còn có một anh cao hơn cậu cả một cái đầu đang tò mò mà nhìn cậu. Cậu khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem, chỉ một lòng nhớ tới Thang Tiểu Niên, ai cũng không thèm phản ứng.

“Đây là anh trai con, tên là Dương Huyên.” Dương Thành Xuyên dắt Dương Huyên tới rồi nói với Thang Quân Hách: “Chỉ lớn hơn con một tuổi thôi. Sau đó con chơi cùng với anh nhé, được không con?”

Thang Quân Hách khóc lóc lau nước mắt, nói cậu không cần anh trai, cậu chỉ cần mẹ thôi.

Dương Thành Xuyên bó tay với cậu, đành phải ngoảnh đầu nói với Dương Huyên: “Đây là em trai Thang Quân Hách của con, là con trai của bạn bố. Quân Hách tới nhà chúng ta chơi mấy ngày, buổi sáng lúc bố làm việc thì con trông em nhé, đừng để em nó đi lạc mất đấy.”

Dương Huyên luôn miệng đồng ý, lại ngẩng đầu hỏi bố anh: “Sao mà em nó cứ khóc vậy bố?”

Dương Thành Xuyên nói: “Em nó sợ người lạ với lại cũng là lần đầu tiên tới đây, con dỗ nó tí là được ngay ấy mà. Để bố đi làm chút đồ ăn cho hai đứa.” Dương Thành Xuyên giao Thang Quân Hách cho Dương Xuyên rồi xoay người đi vào phòng bếp. Gã bị đứa con út này khóc cho váng cả đầu, so với việc dỗ trẻ con thì gã thà đi nấu cơm còn hơn.

Dương Huyên đi quanh người em trai xinh như búp bê hết vòng này tới vòng khác. Anh như thể coi cậu thành món đồ chơi, hết xoa xoa tóc cậu lại đến chọt chọt mặt cậu. Tiếp đó đem hết thức ăn ngon, đồ chơi vui tới nhưng vẫn không dỗ được nhóc mít ướt này.

Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy nản lòng, ngửa đầu mà hô to với trần nhà: “Trời ơi, sao em cứ khóc mãi vậy!” Sau đó ngã bẹp xuống ở trên ghế sô pha rồi ngủ khò luôn.

Dương Huyên ngủ rồi nên không ai để ý tới Thang Quân Hách nữa. Chính cậu khóc cũng mệt, khóc rồi lại khóc, xong cũng ngả vào trên sô pha ngủ mất, đầu chụm vào với đầu của Dương Huyên.

Chờ khi Dương Thành Xuyên đi từ phòng bếp ra thì nhìn thấy cảnh cả hai cùng ngủ. Dương Thành Xuyên vỗ đứa này, gọi đứa kia nhưng chẳng đứa nào chịu dậy. Đành phải ôm cả hai đứa vào phòng ngủ rồi kệ cho chúng ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play