Máy bay giấy

Editor: Tiên Sinh

—Pngtree—cartoon hand drawn doodle line_5468960

Chương 04:

Tiếng chuông cửa vang lên giục giã như thể đòi mạng nhưng hai người trong phòng lại chẳng ai có ý định nhấc cái mông lên cả. Đôi mắt cả hai nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt để tiến hành một cuộc đua không mấy phần sôi nổi.

Một người trong đó hùng hùng hổ hổ: “Đuma, mày dùng đạo cụ gì thế? Sao mới đây mà đã đuổi kịp rồi. Đệch đệch đệch, mẹ nó chứ cái tay cầm của tao hỏng rồi hả!”

Một giọng nói khác chẳng thèm để ý: “Đạo cụ méo gì, tại kỹ thuật vào cua của mày nát quá nên tao phải vượt thôi chứ sao.”

“Cái lùm mía… Mày đừng vượt tao, để tao thắng một lần đi Dương Huyên à!”

Dương Huyên như thể không nghe thấy, mắt cũng chẳng thèm chớp mà vượt qua luôn: “Chơi game thôi mà mày muốn phá banh cái sofa luôn hả, di động mày đang kêu kìa.”

“Tao… đệch…” Phùng Bác nghiến răng nghiến lợi mà phun ra hai chữ rồi thò người từ trên ghế sofa ra lấy cái di động đang đặt trên bàn, nói đầy vẻ cáu kỉnh: “Alo, ai đấy?” Giây tiếp theo giọng điệu đột nhiên quay ngoắt 180 độ: “Dạ dạ dạ, chú Dương ạ. Vâng vâng vâng, Dương Huyên đang ở nhà cháu ạ… À vừa rồi là chú gõ cửa ạ. Cháu đi mở cửa cho chú ngay đây, mở liền đây ạ!”

Phùng Bác xoay mặt làm một cái khẩu hình với Dương Huyên —— “Ông bô mày đấy!” Rồi cúi đầu đi tìm dép lê trên đất.

Một chân Dương Huyên đá một chiếc dép qua. Phùng Bác xỏ vào, nhưng trong nhất thời chưa tìm được chiếc còn lại nên đành phải nhón chân trái để đi mở cửa.

“Chú Dương ạ, ngại quá. Cháu với Dương Huyên vừa mới thảo luận về bài tập. Tranh luận hơi kịch liệt nên không nghe thấy tiếng chuông cửa ạ. Ngại với chú ghê á!”

Dương Thành Xuyên nhìn Phùng Bác cợt nhả trước mặt mình mà thở dài: “Ngày nào mà hai đứa bay thảo luận về bài tập thì điều đấy thành đại kỳ tích thứ tám của thế giới rồi —— Dương Huyên, đừng có chơi nữa, đi về với bố!”

Mí mắt Dương Huyên cũng không thèm nhấc lên, tự mình bắt đầu một ván game mới: “Nhà nào ạ?”

Dương Thành Xuyên bị mất mặt nên sắc mặt không tốt mà nói: “Mau ra đây, hôm nay là ngày đầu tiên dì với em trai con chuyển đến đấy. Con đừng có mà không hiểu chuyện như thế.”

Dương Huyên mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm màn hình: “Con không có dì mà cũng chẳng có em, chỗ kia không phải nhà con.”

“Mày ——” Dương Thành Xuyên tức muốn hộc máu mà đẩy cửa đi vào, lôi cánh tay Dương Huyên rồi kéo anh ra ngoài: “Cho mày tí mặt mũi là mày muốn trèo lên đầu bố luôn phải không, bố đến đón mày về chứ không phải muốn thương lượng với mày!”

Dương Huyên không nhịn được nữa mà dùng sức giằng ra khỏi cái tay Dương Thành Xuyên đang túm lấy mình, sau đó ném tay cầm sang một bên rồi đứng lên nhìn Dương Thành Xuyên. Anh cao hơn Dương Thành Xuyên nửa cái đầu, khung xương rắn chắc cao to. Tuy rằng hai năm qua đã cao vọt lên nhưng cũng do đó mà mớ cơ bắp trông lại không được rõ ràng như chiều cao của anh. Nhưng Dương Huyên chỉ cần vừa đứng lên một cái thì khí thế lại cao hơn bố anh cả một đoạn.

Dương Thành Xuyên gắng gượng để giữ lại cái uy nghiêm của một người cha, túm lấy cánh tay anh lần nữa rồi cau mày nói: “Thế nào đây, giờ mày còn muốn đánh cả bố mày cơ à? Về nhà, nhanh cái chân lên!”

Phùng Bác sợ đến độ không dám ho he gì nữa, sợ đông sợ tây mà đứng núp ở cạnh cửa, còn nháy mắt ra hiệu để Dương Huyên chịu thua.

Dương Huyên ngoảnh mặt làm ngơ, lại gạt tay của Dương Thành Xuyên ra thêm lần nữa rồi khom lưng cầm áo khoác để ở một bên. Anh bước ra ngoài trước: “Được, về thì về. Con có thể tự mình làm mẫu cho bố biết thế nào là trèo lên đầu lên cổ.”

Nhìn hai cha con không đội trời chung này đi ra cửa xong Phùng Bác mới rụt cổ lại, lắp bắp nói: “Chú, chú về ạ…”

Dương Huyên vừa đi vừa mặc áo khoác rồi đi thẳng tới chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ ở dưới lầu. Anh kéo cửa sau xe rồi cúi người ngồi xuống.

Dương Thành Xuyên lên xe, vừa cài đai an toàn vừa dạy anh: “Còn có nửa học kỳ nữa thôi là lên lớp 12 rồi, mỗi ngày còn lấy cái mác học sinh chuyên thể thao ra chạy nhông nhông ngoài đường. Mày không biết nhục nhưng bố mày còn ngại…”

“Vừa hay có đứa con khác cho bố nở mày nở mặt đấy còn gì.” Dương Huyên nói một câu chẹn họng gã rồi kéo mũ lên, nghiêng đầu tựa lưng vào ghế giả vờ ngủ.

Sắc mặt Dương Thành Xuyên không được tốt, cố gắng hết sức để nén cơn tức xuống rồi nói: “Huyên này, mẹ con không còn nữa, trong lòng bố cũng không dễ chịu hơn con là bao. Nhưng cũng đã qua hai năm rồi, con cũng nên hiểu chuyện đi chứ. Con người không thể sống mãi trong quá khứ được, con phải học cách trưởng thành…”

“Lớn lên giống như bố ấy hả?” Dương Huyên nhắm mắt lại cười cười, khóe miệng mang theo giễu cợt mà nói: “Đừng có gửi gắm thứ kỳ vọng cao cả đấy cho con, con không gánh nổi đâu.”

***

Thang Quân Hách ngồi ở trước bàn cơm, hơi ngạc nhiên mà đánh giá căn phòng này. Đây không phải căn phòng mà mười năm trước cậu từng đến, nơi này thoạt nhìn rất xa lạ. Một căn nhà gồm bốn phòng và hai sảnh, cũng không được tính là sạch sẽ ngăn nắp mấy, có thể nhìn ra được là tạm thời dọn dẹp ra để giữ thể diện mà thôi.

Hơn một giờ trước, Dương Thành Xuyên dẫn cậu và Thang Tiểu Niên tham quan từng gian phòng một —— chỉ trừ căn phòng khóa kín của Dương Huyên thì không có ai vào được.

Người mẹ Thang Tiểu Niên của cậu đã nhanh chóng thích nghi với thân phận mới của mình trong khoảng thời gian hơn một giờ ngắn ngủi này, bà ở nhà bếp bận bịu đủ thứ, phong thái y hệt như nữ chủ nhân của ngôi nhà vậy.

Thang Quân Hách không biết rốt cuộc Dương Thành Xuyên đã rót bùa mê thuốc lú gì cho mẹ mình mà có thể làm cho Thang Tiểu Niên đột nhiên hồi tâm chuyển ý, đồng ý gả cho cái gã mà mình chửi thầm suốt mười mấy năm trời.

“Mẹ phải kết hôn rồi.” Trên bàn cơm tối hôm đó, Thang Tiểu Niên bình tĩnh mà tuyên bố cho Thang Quân Hách biết tin tức này. Nghe giọng điệu thì bà chỉ kể lại sự thật thôi chứ không phải là đang trưng cầu ý kiến với Thang Quân Hách.

Thang Quân Hách sửng sốt một lát, lập tức hỏi: “Với ai ạ?”

“Bố ruột của con.” Thang Tiểu Niên nói: “Dương Thành Xuyên.”

Tuy “Bố ruột của Thang Quân Hách là Dương Thành Xuyên” là sự thật mà hai mẹ con ngầm hiểu với nhau. Nhưng mười mấy năm qua Thang Tiểu Niên chưa nói thẳng ra trước mặt Thang Quân Hách bao giờ, đây là lần đầu tiên.

“Tại sao ạ?” Thang Quân Hách lại hỏi, cậu thật sự không hiểu.

“Chẳng tại sao cả, hai năm trước thì vợ ông ta mất rồi. Hai tháng nay ông ta đến cầu hôn mẹ nên mẹ đồng ý thôi.” Thang Tiểu Niên vén đám tóc rũ xuống ra sau tai: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều.”

“Con không đồng ý.” Thang Quân Hách nhìn mẹ mình.

“Không khiến con phải đồng ý.” Thang Tiểu Niên lấy đũa gõ gõ bên cạnh mâm, nói: “Ăn cơm đi.”

Xưa giờ Thang Tiểu Niên đều rất bướng, bướng theo cái kiểu nói một không hai ấy. Mười năm trước bà tự ý sinh ra Thang Quân Hách cũng chẳng thương lượng với ai cả. Lúc mà bụng vẫn còn to, bà xách theo đồ bổ mới mua trong thành phố về lại thôn thăm mẹ thì bị mẹ của bà tống cả người cả đồ đi. Thang Tiểu Niên lại vất vả cong lưng nhặt hết đồ rơi trên đất cho vào trong túi rồi đặt trước cửa nhà mẹ mình. Sau đó thì ôm cái bụng bầu đi về.

Mười mấy năm sau, bà lại tự ý gả cho cái gã Dương Thành Xuyên năm đó đã ruồng bỏ bà. Bà vẫn chẳng hề muốn thương lượng với bất cứ ai, ngay cả ý kiến của đứa con trai cưng được bà nâng trong lòng bàn tay cũng chẳng chịu nghe lấy dù chỉ là một câu.

Ai ai cũng bảo Thang Quân Hách giống Thang Tiểu Niên. Bề ngoài giống, tính cách cũng giống, ngay cả cái tính bướng bỉnh cũng giống nhau như đúc.

Bởi vì cái tin này nên quan hệ giữa hai mẹ con bỗng nhiên trở nên hơi kỳ quái, như thể có một cái vách ngăn đột ngột chen vào giữa hai người vậy. Nhưng cũng chẳng ai muốn thử chọc vỡ lớp vách ngăn này ra.

Thang Quân Hách nhìn bóng dáng đang tất bật ở trong bếp. Thậm chí còn hơi u ám mà nghĩ rằng có lẽ mẹ cậu đã ảo tưởng cái cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần rồi. Chờ đợi mười mấy năm để được gả đi, bây giờ ước muốn đã thành sự thật, thành ra quen tay quen chân đảm nhiệm được cũng là điều đương nhiên.

Thang Quân Hách không thích nơi này, không thích ông Dương Thành Xuyên kia, cũng không thích một Thang Tiểu Niên khi có thân phận mới này.

Cậu chỉ hơi tò mò với Dương Huyên, không biết người anh từ nhỏ đã giống với người mẫu ấy khi đã trưởng thành sẽ có dáng vẻ ra sao. Nhưng cũng hơi đau đầu vì hẳn là Dương Huyên cũng không hoan nghênh việc mình và Thang Tiểu Niên ở đây đâu nhỉ…

Thang Tiểu Niên phát huy tài nấu ăn cao siêu của mình, trong vòng một tiếng ngắn ngủi mà đã hoàn thành bốn món một canh đủ cả sắc và hương.

“Qua đây bưng thức ăn đi!” Thang Tiểu Niên nghiêng người gọi trong bếp, chờ Thang Quân Hách vào phòng bếp rồi bà lại hỏi: “Còn chưa về nữa hả? Đón một người thôi mà tốn thời gian thế này. Bố con…”

Thang Quân Hách bê mâm rồi quay đi luôn, chỉ bỏ lại một câu: “Con không có bố.”

Thang Tiểu Niên chưa kịp chuẩn bị mà đã bị ngắt lời, bà chẳng những không nổi giận mà ngược lại còn hơi mỉm cười. Bà đứng ngẩn ra trong chốc lát rồi mới cầm đũa đi về phía phòng khách: “Thôi, con không thích gọi thì không gọi cũng được.” Bà ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường: “Sắp một giờ tới nơi rồi, con có đói chưa? Hay mẹ cho một ít đồ vào cái bát nhỏ xong con ăn trước nhé?”

“Con không đói.” Dù Thang Quân Hách có trả lời như vậy đi chăng nữa thì Thang Tiểu Niên vẫn vào bếp lấy bát ra. Vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Con lễ phép với hai người họ một chút là được ấy mà. Đặc biệt là đối với anh trai con ấy. Mẹ nghe Dương Thành Xuyên kể là thành tích của nó không tốt, lại còn suốt ngày đánh nhau. Lần trước còn vì đánh nhau mà bị bắt vào đồn cảnh sát, suýt chút nữa thì bị tạm giam… Hai mẹ con mình vào ở thế này chắc chắn trong lòng thằng bé cũng không vui vẻ gì. Mẹ định sẽ thương lượng với Dương Thành Xuyên thử xem có thể để nó học nội trú được không. Như thế thì mẹ con mình thoải mái mà nó cũng thoải mái hơn…”

“Đã bảo là con không đói rồi cơ mà.” Giọng Thang Quân Hách vẫn đều đều mà cắt ngang lời mẹ, hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Đây là nhà anh ấy, nếu phải ở trong trường thì cũng là con ở mới đúng.”

“Con còn tưởng rằng giờ vẫn giống như lúc hai đứa còn bé nữa chắc.” Thang Tiểu Niên thở dài một hơi: “Con đừng có mà chủ quan, trong lòng nó nghĩ mẹ con mình thế nào thì không ai nói hay được đâu.”

“Thế năm đó mẹ không nên đưa con qua đây, bây giờ cũng không nên gả tới đây.” Thang Quân Hách lạnh mặt nói.

“Năm đó mẹ làm như vậy còn không phải vì muốn tốt cho con à…” Giọng Thang Tiểu Niên nâng lên như một phản xạ có điều kiện, sau đó lại tự động tắt hoả: “Được được, mẹ không cãi nhau với con. Con nhớ kỹ cho mẹ, tất cả mọi thứ bây giờ vốn dĩ phải là của con, chẳng qua chúng nó tới chậm một chút thôi. Con ăn trước mấy thứ này đi, mẹ dọn dẹp lại phòng bếp tí đã.” Dứt lời đã đặt cái bát con kia xuống trước mặt Thang Quân Hách rồi xoay người đi vào bếp.

Cũng không biết là do cơn đói đã qua hay là do tâm tình không tốt mà Thang Quân Hách lại chẳng có chút thèm ăn nào đối với một bàn đồ ăn được xem là phong phú này.

Cậu chả hiểu sao Thang Tiểu Niên cứ nhất quyết phải gả tới đây mới được. Rõ ràng những tháng ngày trước của hai mẹ con trôi qua cũng không tệ lắm, giờ lại cố tình chuyển đến đây để nhìn sắc mặt người ta nữa chứ… Khỏi cần đoán cũng biết Dương Huyên sẽ nghĩ hai mẹ con bọn họ như thế nào. Con giáp thứ mười ba và thằng con của con mẻ. Trách ai bây giờ, đây cũng coi là danh xứng với thực còn gì nữa.

Thang Quân Hách cầm đũa, định ăn xong sớm là tẹo nữa có thể rời sân khấu trước rồi —— Vừa động não là biết ngay cái cảnh ngồi cùng bàn kế tiếp sẽ có bao nhiêu xấu hổ.

*

Cửa bị đá văng ra, tuy lực đá không mạnh nhưng một đá này đã bao hàm không ít cảm xúc.

Thang Quân Hách nghe tiếng rồi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người kia —— mà đúng ra phải gọi là người thiếu niên ấy mới đúng —— người đó đang dựa khung cửa đánh giá mình một cách đầy ẩn ý, cậu cũng không rụt rè chút nào mà nhìn trả lại.

Người nọ cao gầy, đánh mắt trông sang thì cũng được một mét tám mấy. Nhìn cũng không cường tráng là bao nhưng trời mùa đông rét căm căm mà chỉ mặc mỗi một cái áo khoác cotton màu đen hơi mỏng. Chiếc áo bao lấy khung xương đang phát triển mạnh mẽ bên dưới, hơi lạnh trên người đối phương như thể có thể truyền qua đây dù cho vẫn còn đứng cách mấy mét.

Hốc mắt anh hơi sâu, ánh mắt khi nhìn qua có vẻ lạnh lùng sắc bén, đánh giá chán chê rồi mới nói với thứ giọng điệu không cảm xúc: “Lâu rồi không gặp nhỉ.”

Thang Quân Hách chỉ nhìn anh với khuôn mặt vô cảm, cũng chẳng nói chẳng rằng.

Khoé miệng người nọ hơi cười cười —— một nụ cười cũng không phải là có thiện ý gì. Sau đó anh đứng thẳng từ khung cửa dậy rồi đi về phòng mình, mở khoá vào phòng rồi đóng cửa lại.

Dương Thành Xuyên đi vào sau, gã cởi áo khoác treo lên trên móc ở một bên rồi đánh tiếng với Thang Quân Hách: “Quân Hách đói bụng rồi phải không con? Nào, chúng ta ăn cơm thôi. Ơ, Dương Huyên đâu rồi? Không phải nó vào nhà trước à?”

Thang Quân Hách còn chưa kịp há miệng trả lời thì bên kia phòng đã truyền đến vài tiếng “loảng xà loảng xoảng”. Dương Thành Xuyên nhíu chặt mi rồi đi về phía phòng của Dương Huyên. Trước hết là vặn tay nắm cửa hai lần muốn mở cửa nhưng lại không mở được nên mới gõ hai cái, nói: “Dương Huyên, ra ngoài ăn cơm.”

Bên trong chẳng đáp lại, chỉ truyền đến các tiếng “loảng xoảng” liên hồi như thể muốn dỡ nhà vậy.

Thang Tiểu Niên nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, nhanh chóng rửa sạch cái xẻng cơm trong tay rồi lau khô tay đi ra, bà nói với Dương Thành Xuyên: “Về rồi đấy à? Nhóc Huyên đâu rồi?”

Dương Thành Xuyên không trả lời, bắt đầu quở trách Dương Huyên qua cánh cửa, nói đi nói lại cũng chỉ có mỗi mấy câu: “Dì với em trai con đều ở đây hết rồi, con hiểu chuyện tí đi. Gạt tạm những chuyện khác sang một bên, ra đây ăn một bữa cơm rồi lại nói.”

Nữ chủ nhân mới nhậm chức – Thang Tiểu Niên lúc này mới lộ rõ ra chút ngượng nghịu, bà đứng tại chỗ do dự trong chốc lát rồi mới đi lên phụ hoạ theo: “Huyên à, dì nấu món ngon cho con đấy. Con đi ra nếm thử nhé.”

Thang Quân Hách liếc bên kia một cái rồi cầm đũa bắt đầu ăn đồ trong chiếc bát nhỏ như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình cả.

Cánh cửa đóng chặt đột nhiên được kéo ra một chút, doạ cho Thang Tiểu Niên đang do dự muốn tiến tới gõ cửa lùi về phía sau một bước theo bản năng. Bà ngẩng đầu nhìn thằng nhóc cao hơn mình không chỉ một cái đầu đang có sắc mặt không mấy thân thiện này.

Ánh mắt Dương Huyên quét vội vài vòng trên người của hai người rồi dừng lại trên mặt của Dương Thành Xuyên: “Đã dọn chỗ cho bố rồi, muốn sắp xếp thế nào thì tuỳ bố.” Dứt lời đã kéo tay nắm vali rồi đi về phía cửa.

Dương Thành Xuyên đi theo đằng sau muốn túm anh quay lại, nhưng bắt hụt nên đành phải chạy đuổi theo xuống lầu.

Thang Tiểu Niên đi tới trước bàn cơm rồi ngồi xuống, như thể nghĩ mà sợ nên thở phào một tiếng, nói: “Thấy chưa, mẹ có nợ nần gì nó đâu mà nó như có thù với mẹ ấy. Thói đời gì mà vừa ăn cướp vừa la làng.”

Lời này là nói cho Thang Quân Hách nghe, nhưng Thang Quân Hách nghe như nước đổ đầu vịt, chẳng nhớ cái gì cả. Cậu còn chưa thể tìm ra được bất cứ sự liên quan nào giữa Dương Huyên với chàng thiếu niên kiêu căng khó bảo mới nãy. Rõ ràng Dương Huyên phải là đứa bé tóc dựng đứng nghịch ngợm trông như người mẫu nhí, luôn mồm gọi cậu là “em trai ơi”, thích trêu cậu nhưng cũng thích che chở cậu mới đúng.

Thang Tiểu Niên thấy cậu lơ đễnh nên lại dặn dò thêm một câu: “Bảo con cách nó xa ra một chút đấy, có nghe thấy không hả?”

Qua mấy phút, Dương Thành Xuyên trở về một mình. Vẻ mặt nhìn qua có chút tức giận, gã cau mày ngồi vào bên bàn ăn rồi nói: “Mặc kệ nó, chúng ta ăn thôi.” Nói rồi gắp thức ăn vào trong bát của Quân Hách: “Nào Quân Hách, con ăn nhiều một chút nhé.”

Thang Quân Hách buông đũa, nói năng rất lễ phép: “Cảm ơn chú Dương ạ, nhưng cháu ăn no rồi. Cháu đi dọn phòng trước đây ạ.”

Cánh tay Dương Thành Xuyên còn chưa kịp thu về đã cứng đờ lại giữa không trung một cách xấu hổ.

Thang Tiểu Niên duỗi tay kéo kéo cánh tay Thang Quân Hách rồi giải vây: “Con mới ăn mỗi một tí thì no gì, ăn nhiều thêm chút nữa đi.”

Thang Quân Hách đã đứng lên rồi, cậu nói: “Con no lắm rồi ạ.” Sau đó cậu xoay người đi thẳng về phòng mình rồi cũng khoá cửa từ bên trong.

“Nó từ nhỏ đã không hiểu chuyện thế rồi, là bị em chiều hư.” Thang Tiểu Niên cười cười với Dương Thành Xuyên, trên mặt cũng chẳng có vẻ trách cứ gì cả.

“Đừng trách con nó, trách anh thôi.” Dương Thành Xuyên gắp đồ ăn vào bát Thang Tiểu Niên: “Đều là báo ứng mà anh nên chịu.”

Thang Tiểu Niên chỉ cắn đũa mà không nói năng gì.

Vừa vào cửa, Thang Quân Hách đã nằm ngửa đầu ngã vào trên giường, duỗi tay lấy một chiếc gối che mặt mình lại.

Muốn rời khỏi chỗ này, ngay lập tức.

Bực bội, là cái kiểu đụng một tí đã khó chịu ấy. Cậu không muốn nghe Dương Thành Xuyên nói, cũng chẳng muốn nghe Thang Tiểu Niên nói chuyện.

Cậu bò dậy mở cửa sổ, gió bắc bên ngoài đột nhiên thét gào rồi ập tới, thoáng chốc đã thổi tan hết sự ấm áp trong căn phòng. Bấy giờ cậu mới cảm giác cái hơi nghẹn ở ngực mới được thông thuận.

Thang Quân Hách cứ nằm im như vậy, mặc cho cơn gió bắc lạnh âm tám độ ấy thổi cho bản thân lạnh thấu cả tim gan.

Thật ra cậu không hề có chút lưu luyến nào với căn nhà trước kia cả. Hành lang thì tối om om, cái cửa sổ bằng hợp kim nhôm thì gió lùa tứ phía. Hàng xóm suốt ngày đâm chọt, lại còn cả cái tiếng rên mây mưa cách ba tầng lầu vẫn còn nghe thấy kia nữa. Cậu chán ghét tất cả những thứ đó, nhưng mấy thứ ấy chẳng cản trở gì việc cậu cũng chán ghét cái chỗ này.

***

Phùng Bác đang ở nhà khổ luyện kỹ thuật vào cua đối với cái máy chơi game thì đột nhiên ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ. Vừa nghe đã biết là Dương Huyên rồi, chỉ có Dương Huyên mới không thích bấm chuông cửa thôi. Cậu ta thả chiếc điều khiển từ xa xuống rồi đi mở cửa, kinh ngạc nói: “Sao quay lại nhanh thế?”

“Về lấy hành lý ấy mà, đoán chừng là phải ở nhà mày thêm mấy ngày nữa rồi.” Dương Huyên kéo mũ xuống rồi tiện tay vuốt tóc một cái: “Có chứa chấp không để tao biết còn đi thuê phòng.”

“Chứa chứa chứa!” Phùng Bác nói liên mồm: “Vừa hay tao cũng bị cha không đau mẹ không yêu, có mỗi một mình trông nhà đây này.” Cậu chàng nhận lấy vali trong tay Dương Huyên, lúc này mới phát hiện trên tay anh còn mang theo bữa trưa nên vui vẻ kêu ầm lên: “Trời quơi, vằn thắn gạch cua! Anh Huyên ạ, anh chính là anh ruột của thằng em đây!”

“Lượn đi, đừng có nhắc hai chữ anh ruột với tao.” Dương Huyên đặt mông ngồi trên ghế sa lông, vừa cầm lấy tay cầm để chơi vừa nói: “Muốn làm tao ức chế hử.”

“Không nhắc không nhắc nữa. Ớ sao mày mua mỗi một phần vậy? Mày không ăn à?”

“Tao ăn ở quán rồi.”

“Ò.” Phùng Bác ngồi xuống rồi mở hộp thức ăn ra, hỏi: “Ông bô mày tốn bao công sức mới đón được mày về mà chưa gì đã thả mày dễ thế à?”

Trên màn hình vừa bắt đầu một ván game mới, Dương Huyên điều khiển núm tay cầm rồi “Ừ” một tiếng.

“Ôi cái khúc cua này tao luyện mãi chẳng được.” Phùng Bác giơ hộp tới gần: “Sao mày qua được nhẹ tênh thế hả?”

“Giảm tốc độ lại một tí là được.” Chiếc xe đua trên màn ảnh vượt qua khúc cua một cách trơn tru, Dương Huyên nhìn chằm chằm màn hình nói: “Với lại phải khống chế được góc của núm tay cầm nữa…”

“Rõ ràng tao cũng làm như thế mà!” Phùng Bác nghĩ mãi vẫn không thông: “Này, tẹo nữa tao với mày đổi chỗ thử xem.”

“Ừm.” Dương Huyên rất nhanh đã chơi xong một ván rồi đặt cái tay cầm xuống. Anh cầm hộp thuốc lá trên khay trà lên rồi rút một điếu, sau đó lấy bật lửa để châm thuốc, hút một hơi.

“Vừa nãy mày đã gặp em trai mày chưa? Thế nào rồi, không phải hồi bé hai đứa mày chơi thân lắm à?” Phùng Bác ôm hộp vằn thắn húp một hớp canh rồi hỏi.

“Còn thế nào nữa?” Dương Huyên ngửa đầu dựa vào thành ghế sa lông, thở ra một ngụm khói nói: “Chẳng lẽ xông lên ôm xong gọi em ơi như khi còn bé à?”

“Ông bô mày cũng xịn thật đấy, đã tới cái tuổi như thế rồi mà vẫn còn lấy vợ. Mà tìm cô nào trẻ trẻ thì không tìm.” Phùng Bác là một gã công tử bột chính hiệu, trước giờ ăn nói chẳng biết giữ mồm giữ miệng: “Dù sao ông bô mày cũng được coi như cánh tay thứ ba của chính quyền thành phố cơ mà.”

*Chú thích: Cánh tay thứ ba của chính quyền: là chức phó thị trưởng.

Dương Huyên không để tâm tới lời cậu ta nói, chỉ đáp: “Ông già tao là tên chẳng ra gì mà, cưới một bà xong ở ngoài chẳng biết còn mấy bà nữa. Tao đoán chắc là ông ấy cũng hưởng thụ cái kiểu cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ màu phấp phới ngoài đường* đấy.”

cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ màu phấp phới ngoài đường

Phùng Bác nghe thấy lời anh nói mà cười mấy tiếng, nói: “Này, mụ kia ấy.” Cậu ta ý chỉ Thang Tiểu Niên: “Cũng coi như là con giáp thứ mười ba mày nhỉ?”

“Con trai của bà ta nhỏ hơn tao mười tháng, nói cách khác, tao vừa ra đời thì bà ta mới mang thai. Lúc mẹ tao đang bụng mang dạ chửa thì bà ta đã dụ dỗ bố tao rồi. Cái này phải gọi là…” Dương Huyên ngồi dậy kéo cái gạt tàn thuốc trên bàn, gõ gõ tàn thuốc rồi nói: “Như lìn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play