Chương 7 câu chuyện kỳ bí ở dãy phòng học bỏ hoang 2
Bạch Băng Lam hào hứng mà nhìn Hạ Thành Lăng tất bật nấu ăn trong bếp, vốn dĩ y không cần phiền phức như vậy, chủ cần nhấn nút là bếp có thể tự động nấu. Những y nói không thích như vậy bởi vì không phải chỉ có một mình y ăn, tự tay nấu như vậy sẽ tốt hơn nhiều
Bạch Băng Lam ban đầu không hiểu cậu nói đó cho đến khi Hạ Thành Lăng nấu xong, y bày một phần thức ăn vào một cái mâm, sau đó bưng vào một phòng được y dán kín bùa ở cửa.
Khi Hạ Thành Lăng cầm theo cái mâm không đi ra, thì Bạch Băng Lam nghe được trong căn phòng đó phát ra những tiếng ăn ngấu nghiến, không chỉ vậy còn có tiếng đập cửa như ai đó muốn thoát ra ngoài.
Sau một lúc mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, Hạ Thành Lăng bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn, Bạch Băng Lam không giấu được tò mò vẫn nhìn chằm chằm vào căn phòng kia.
- Đừng nhìn nữa, thứ ở trong đó không phải con người đâu
Hạ Thành Lăng bình thản nói, mắt thấy mèo đen chưa về liền lấy ra một hình nhân giấy, mở cửa sổ để nó theo chiều gió bay đi. Vừa mới ngoảnh lại thì đã thấy Bạch Băng Lam đã đứng trước căn phòng dán đầy bùa kia, y lắc đầu phiền muộn, lấy cái muôi trên bàn không nói nhiều trực tiếp lao đến chỗ cậu như một cơn gió.
Giơ cái muôi trong tay gõ một cái thật mạnh vào đầu Bạch Băng Lam, trước khi cậu mở cửa căn phòng đó. Bạch Băng Lam bị đánh bất ngờ, cơn đau từ đầu ập đến, cậu đau đớn ôm lấy đầu kêu đau.
- Đã tỉnh chưa?
Hạ Thành Lăng hỏi trong tay cầm cái muôi gõ gõ vào tay kia, nhìn Bạch Băng Lam như muốn cho cậu thêm một gõ nữa. Bạch Băng Lam một tay ôm đầu một tay chắn cho mình suýt xoa mà nói
- Đừng đánh tôi tỉnh rồi, có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?
- Chẳng phải tôi đã bảo đừng nhìn rồi sao, những thứ ở trong đó đang muốn dụ cậu mở cửa để chúng thoát ra ngoài
Bạch Băng Lam lúc nãy vì quá nhìn chăm chú vào cửa phòng đó, bất giác có một giọng nói gọi cậu, cậu không tự chủ được như có cái gì hấp dẫn cậu, khi cậu định vặn tay nắm cửa thì đã bị Hạ Thành Lăng gõ cho một cái thật đau mới tỉnh trở lại.
Hạ Thành Lăng thấy Bạch Băng Lam không có vấn đề gì nữa, mặc kệ cậu bị mình đánh đau đến choáng váng, bản thân thong thả mà ngồi vào bàn ăn cơm. Sau khi đinh thần lại Bạch Băng Lam cũng đã ngồi vào bàn, Hạ Thành Lăng chu đáo mà cho cậu một chén đầy ắp.
Bạch Băng Lam miễn cưỡng cầm thìa lên ăn, không ngờ mới miếng đầu tiên mà ngon đến mức không dừng được lại phải ăn thêm miếng nữa.
- Cậu nấu ngon thật đấy
- Cậu quá khen rồi
Hạ Thành Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ tự hỏi không biết mèo đen có gặp chuyện gì không, tại sao giờ này vẫn chưa về
___________
Ở một nơi khác mèo đen đang vô cùng cảnh giác trước Sở Tiệp Phong, cả hai hiện giờ đang ở trong phòng làm việc của hắn. Sở Tiệp Phong đưa tay ra trước mặt mèo đen, nó không thèm liếc hắn lạnh lùng hỏi
- Tại sao ngươi vẫn chưa chết, lúc đó ta và Thành Lăng đã thấy ngươi tan biến rồi mà
Sở Tiệp Phong chống cằm đưa ngón tay gõ bàn, bộ dáng giống như đang suy tư điều gì đó
- Ta cũng không biết, khi tỉnh lại ta đã trở về nhà rồi, vậy còn ngươi làm sao lại ở đây?
Mèo đen phe phẩy cái đuôi một ngũ khí cao ngạo mà nói
- Ta đi du lịch không được hả, dù sao ở quá khứ cũng chẳng có gì vui
- Y vẫn khoẻ chứ?
Mèo đen liếc xéo Sở Tiệp Phong, chỉ hận không thể cào nát cái gương mặt lạnh như băng kia
- Khoẻ hay không thì liên quan gì đến ngươi, đối với y bây giờ ngươi chỉ là người đã chết, được y thờ phụng hương khói mà thôi.
Sở Tiệp Phong nghe vậy mặt vẫn không đổi sắc, mà nhìn mèo đen trước mặt mình
- Giờ các ngươi đang ở đâu ?
- Ở đâu còn lâu ta mới nói ?
Mèo đen hừ lạnh, nhìn ra hướng cửa sổ nó thấy một người giấy đang bay phấp phới bên ngoài, liền nhảy đến bên khung cửa sổ, trước khi đi cũng không quên nói với Sở Tiệp Phong
- Ta cảnh cáo ngươi đừng có xuất hiện trước mặt y, giờ y không thể chịu thêm đả kích nào nữa đâu, ngươi bây giờ là tư lệnh Sở Tiệp Phong. Chứ không phải phu quân đã chết Sở Yến Phong của y
Mèo đen gằn giọng nhấn mạnh câu cuối coi như là lời cảnh báo cho Sở Tiệp Phong, sau đó xoay người nhảy ra bên ngoài bỏ lại Sở Tiệp Phong đang ngồi lặng trong phòng. Hắn gục đầu xuống bàn mệt mỏi, lấy từ trên cổ xuống Sở Tiệp Phong lấy ra một chiếc nhẫn bạch ngọc tinh xảo, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Mèo đen vừa mới chạy ra khỏi dinh thự thì các máy bay giám sát đã bày đến, mèo đen đang bực bội không có gì trút giận, liền cho đám máy kia thành sắt vụn hết. Nó nghĩ như thế nào cũng không ngờ Sở Tiệp Phong vẫn còn sống, nếu ban đầu hắn không xuất hiện Hạ Thành Lăng đã không hại bản thân, đến mức muốn chết cũng không xong.
Với tính khí của mèo đen chỉ cần nó chướng mắt thứ gì, thì thứ đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nó, mèo đen không giết Sở Tiệp Phong là vì nó nể tình Hạ Thành Lăng, giết hắn cũng chẳng được gì, chi bằng dày vò hắn vẫn tốt hơn.
Mèo đen theo người giấy trở về nhà, vừa về đến nhà nó đã ngửi được mùi của Bạch Băng Lam, nó đang cảm thấy không vui bây giờ lại càng thêm âm trầm. Hạ Thành Lăng thấy mèo đen về liền gọi nó ăn cơm, nhưng mèo đen chẳng đáp lại biến thành khói đen bay vào phòng nhập vào tượng mèo.
Hạ Thành Lăng thấy mèo đen có vẻ như không vui liền mang theo ít đồ ăn đi vào phòng, đến bên cạnh bàn y hỏi bức tượng mèo
- Lão hắc, ông sao vậy gặp chuyện gì không vui sao?
Bức tượng bất động không trả lời, Hạ Thành Lăng biết nó sẽ không nói, nên cũng không hỏi nữa để lại phần cơm tối cho nó.
- Đồ ăn tôi để đó, đói nhớ ăn giờ tôi bây giờ sắp phải ra ngoài, nhớ trông nhà cẩn thận
Sau đó Hạ Thành Lăng mang quần áo để theo quần áo để thay lặng lẽ rời khỏi phòng. Cửa phòng đóng chỉ còn lại một mảng đen ảm đạm, mang theo đó chính sự bi thương của một sự hiện diện ở trong phòng.
________________
- Thành Lăng ở bên này
Chu Diễn thấy Hạ Thành Lăng ở phía xa liền vẫy vẫy tay, cậu nheo mắt nhìn còn nhìn thấy hình như sau lưng y còn một người nữa. Hạ Thành Lăng đến trước mặt Chu Diễn, thấy cậu đang chăm chú tò mò mà nhìn người sau lưng mình liền nói
- Đây là Bạch Băng Lam, là người giám sát của tớ, còn đây là Chu Diễn bạn cùng lớp của tôi
Chu Diễn nghe đến người giám sát thì liền không vui, như một con mèo xù lông mà gầm gừ với Bạch Băng Lam
- Vậy ra tên này chính là người đem cậu đi giải phẫu, làm thì nghiệm sao
Bạch Băng Lam cười cười, nghe lời đó cùng với bộ dạng của Chu Diễn, cũng hiểu đại khái Hạ Thành Lăng đã nói gì, liền nảy ra ý xấu hù doạ
- Phải, bọn tôi không chỉ bắt cậu ấy đâu mà còn bắt cậu về làm thí nghiệm đấy
Bạch Băng Lam bày ra bộ dạng hắc ám, khiến Chu Diễn giật mình núp sau Hạ Thành Lăng. Hạ Thành Lăng dùng tẩu thuốc gõ đầu Bạch Băng Lam
- Đừng có doạ cậu ấy, nếu không đừng có đi theo
- Rồi rồi, tôi không chọc cậu ấy nữa
Chu Diễn nhìn Hạ Thành Lăng từ trên xuống trong lòng cảm khái, y mặc một thân cổ phục kiểu dáng giống với bộ khi y ngày đầu tới đây, nhưng màu sắc và hoạ tiết đều thay đổi, cổ phục có màu xanh dương với hoạ tiết hoa cẩm tú cầu cùng màu.
Khiến Hạ Thành Lăng mang một phong thái tao nhã lễ độ, y vốn đã đẹp cho dù là mặc đồ nào thì chỉ làm tô điểm thêm vẻ đẹp của y. Hạ Thành Lăng thấy Chu Diễn nhìn mình chằm chằm thắc mắc hỏi
- Mặt tớ dính gì sao?
- Hả, không có gì đâu chúng ta mau đi thôi
Chu Diễn hoàn hồn, liền kéo hai người Hạ Thành Lăng và Bạch Băng Lam đi vào trường. Trong trường vẫn còn sáng đèn điều này cũng không có gì lạ, vì bạn đêm vẫn còn thầy cô hoặc các câu lạc bộ khác ở lại, vì thế rất thuận tiện cho bọn họ lẻn vào trường.
Xuyên qua rừng cây bao quanh trường cả ba đã đi đến trước dãy phòng học bị bỏ hoang, ba người đều có cảm giác khác nhau. Nếu Chu Diễn cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn khí thế ngút trời, thì Bạch Băng Lam lại cảm thấy rất thú về việc đi bắt ma, còn Hạ Thành Lăng khỏi phải nói điềm tĩnh đến đáng sợ.
Dãy phòng này thoạt nhìn có vẻ như là đã xây dựng từ rất lâu rồi, một số nơi đã sụp xuống, dây leo đã chiếm hơn một nửa dãy phòng, lớp sơn bên ngoài đã phải màu khiến dãy phòng càng trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết.
- Tiếc là hai người Thất Từ, và An Nhã không tới, mà thôi dù sao hai người đó cũng nhát gan lắm, chắc đến đây đã run như cầy sấy rồi
Bạch Băng Lam và Hạ Thành Lăng nhìn nhau cười ẩn ý, Hạ Thành Lăng nói
- Vậy cậu có muốn tớ gọi họ đến đây không ?
Chu Diễn hai mắt tròn xoe mang vẻ ngạc nhiên nhưng lại có chút gì đó không tin, Hạ Thành Lăng rít một hơi từ tẩu thuốc trong tay, hướng về phía rừng cây sau lưng thổi ra một trận khói trắng bao trùm khắp một vùng.
Từ trong rừng cây có thể nghe thấy tiếng họ lụ khụ, có hai bóng người chạy ra không ai khác chính là Thập Thất Từ và Tinh An Nhã
- Sao hai cậu lại ở đây, không phải hai cậu bảo không đi sao?
Hai người vẫn tiếp tục ho bởi vì khói thuốc của Hạ Thành Lăng quá cay, khiến họ không dừng lại được. Còn tại sao cả hai người có mặt ở đây, thì là do họ lo lắng cho Hạ Thành Lăng và Chu Diễn sẽ gặp chuyện, nên tính là ở nơi kín đáo quan sát, nếu gặp chuyện cả hai sẽ lao ra giúp đỡ.
Không ngờ Hạ Thành Lăng không biết từ khi nào lại phát hiện ra, thế nên mới có cảnh như thế này. Chu Diễn nghe xong thì tỏ ý đã hiểu, vừa mới quay sang định nói gì với Hạ Thành Lăng, thì nhìn thấy y đang dùng bút lông thư pháp vẽ lên mắt của Bạch Băng Lam.
- Thấy sao?
Hạ Thành Lăng hỏi Bạch Băng Lam, cậu mở mắt ra, nhìn mọi thứ xung quanh đều rất bình thường cho đến khi nhìn dãy phòng học bỏ hoang, ban nãy Bạch Băng Lam chỉ thấy nó cũ kĩ và tiêu điều thì bây giờ nó đã được bao trùm bởi một nguồn năng lượng màu đen, đang cuồn cuộn chảy khiến cho người ta có cảm giác không mấy dễ chịu.
- Cậu làm gì với mắt tôi vậy ? dãy phòng này sao lại
Bạch Băng Lam kinh ngạc không thôi, Hạ Thành Lăng khẽ mỉm cười nói
- Tôi chỉ giúp cậu thấy được thứ không thể thấy, đi vào những nơi như thế này mà không thấy những thứ đó thì phiền lắm, yên tâm đi nó chỉ có tác dụng trong 6 tiếng nên mọi người không cần lo đâu
Nói xong y đi đến những người còn lại làm điều tương tự, mọi người sửng sốt giống như Bạch Băng Lam khi mắt nhìn bị thay đổi. Hạ Thành Lăng mỉm cười rạng rỡ mà nói
- Chào mừng đến với ma quỷ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT