Hạ Thành Lăng vừa mới nhập học với vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành, khiến không ít học sinh phải nhìn đã thích muốn làm quen. Y nở một nụ cười ôn hoà làm quen với mọi người, sau đó lấy lý do muốn làm quen trường mà đi với nhóm Chu Diễn.

- Không ngờ lại có thể gặp lại cậu, sau khi bị đưa đi cậu có làm sao không?

Chu Diễn như sắp đến nơi, cậu ta nghe nói bất kỳ dị vật gì nào mà rơi vào tay chính phủ đều không có kết cục tốt, nhìn y vẫn bình an nhưng cậu ta vẫn lo lắng. Hạ Thành Lăng cười cười đáp lại

- Không sao đâu, cùng lắm là bị mổ xẻ đem đi thi nghiệm thôi

Chu Diễn nghe xong thì khóc bù lu bù loa, lầu bầu đủ thứ điều đáng thương thay cho y. Hạ Thành Lăng muốn cười ra tiếng cậu bạn Chu Diễn này thật không khác gì đứa trẻ, làm người ta muốn trêu chọc, Thập Thất Từ lẫn Tinh An Nhã có chút cạn lời, một người dám nói một kẻ dám tin, hai người đã chú ý đến vòng tay của y, biết y được giám sát đặc biệt, chắc chắn chính phủ sẽ không làm tổn hại gì đến y.

Ba người dẫn Hạ Thành Lăng đi khắp trường, giới thiệu cho y từng phòng học ký túc xá, sân thể dục, nhà thì đấu, nhưng trường lại quá rộng không thể nào trong một ngày có thể đi hết được. Trên đường đi qua những nơi này Hạ Thành Lăng lén treo một chiếc chuông bạc nhỏ, ở nơi mà những người khác không thể thấy được, để thuận tiện cho y hành động sau này.

Đi một lúc ai cũng thấy mệt nên đến nhà ăn tập thể ba người đi mua đồ, còn Hạ Thành Lăng đi tìm chỗ ngồi, thấy mọi bạn đều đã có người khó khăn lắm mới tìm bàn trống, nhưng y thấy một điều kỳ lạ mọi người đều né bàn này, không dám ngồi

Hạ Thành Lăng cảm thấy nếu ngày đầu đi học mà không có chuyện gì thì thật nhàm chán, thế nên tới chỗ bàn trống đó. Vừa mới ngồi xuống thì Hạ Thành Lăng cảm nhận được mọi ánh mắt đều đang nhìn mình, y chỉ nhếch môi cười đợi chuyện tới, ba người vừa thấy y ngồi ở bàn này thì hoảng hốt

- Thành Lăng không thể ngồi ở đây đâu

Tinh An Nhã vội thúc giục Hạ Thành Lăng đứng dậy, nhưng y giả vờ không hiểu hỏi

- Sao không thể ngồi, chỉ còn chỗ này trống mà

- Cậu mau đứng dậy đi đây là chỗ của vua và nữ hoàng đấy

- Trễ rồi, bọn họ tới đây rồi

Thập Thất Từ nói xong hai người kia kinh hãi mà nhìn ra hướng cửa, Hạ Thành Lăng tỏ vẻ không hiểu cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, trong lòng vui sướng vì sắp có chuyện để y giải sầu rồi.

Ở lối vào tất cả các học sinh đều nhường đường cho một nhóm người, trông họ có vẻ rất kính nể họ. Người nữ và người nam đi trước nhan sắc không tệ, có phần nổi trội so với những học sinh khác, khí chất ngời ngợi, tuy mặc đồng phục nhưng kiểu dáng có phần tôn quý hơn chắc hẳn là nhà vua và nữ hoàng rồi, những người ở sau thì trông có phần giống như là hộ vệ hoặc người hầu.

Các học sinh khác người vội về lớp, người thì ở lại hóng chuyện. Rất nhanh bọn họ đã đi tới, người nữ nheo mắt nhìn nhóm Hạ Thành Lăng vẻ mặt không vừa lòng

- Tại sao lại có thứ rác rưởi ở bàn của chúng ta vậy?

Chu Diễn cúi đầu xin lỗi vội lôi kéo Hạ Thành Lăng đi, nhưng y không có vẻ gì là tức giận vẫn ngồi ở đó nhẹ nhàng đáp một câu

- Lạ thật đấy, sao tôi nghe có mùi hôi thối của lũ chuột cống đâu ra vậy ta?

Tất cả mọi người ở đó lặng ngắt như tờ, lần đầu tiên có người dám nói vậy trước mặt nhà vua và nữ hoàng như vậy, tên học sinh này chán sống rồi sao. Rất nhanh một cú đấm đã hướng về Hạ Thành Lăng, y chỉ nhẹ nghiêng đầu nắm đất đó sượt qua mặt sau đó bị y nhanh chóng nắm được cánh tay, đạp một cước khiến người đánh khụy xuống, rồi lại tung một cước đá người đó lăn trên sàn. Hạ Thành Lăng phủi phủi tay đứng dậy nói với đám Chu Diễn

- Đi thôi, ngồi ăn với đám chuột cống này chẳng sạch sẽ chút nào

Đám Chu Diễn nói không nên lời, chưa kịp đi thì đã bị bao vây lại, người nam mà mọi người nói xem như nhà vua kia ngạo nghễ nói

- Gây sự xong còn muốn đi sao, dọn dẹp đám rác rưởi đó đi.

Đám người bao vây xông lên Hạ Thành Lăng cười cười lắc đầu, chẳng qua chỉ là một đám nhóc chưa lớn, quỷ, ma, thần quái y đã từng đánh qua rồi còn sợ đám nhóc này sao. Hạ Thành Lăng lả lướt như gió, nhanh gọn mà giải quyết đám thuộc hạ, không để chúng động một ngón tay vào nhóm Chu Diễn

Ba người Chu Diễn, Thập Thất Từ, Tinh An Nhã trong lòng bội phục một mình đánh nhiều người mà không hề tốn một chút sức lực nào, đã vậy còn gây chuyện với hai người quyền lực nhất trong đám học sinh. Hạ Thành Lăng chỉnh lại những nếp nhăn trên áo của mình nhã nhặn mà nở một nụ cười ôn hoà, làm không ít học sinh ở đó yêu thích, trong lòng ngưỡng mộ y.

- Đừng có đắc ý sớm gọi bộ tứ kị sĩ tới đây

Một học sinh nghe lệnh liền chạy đi, Hạ Thành Lăng ban đầu cứ nghĩ chỉ có mấy tên này, nên chỉ giỡn cho vui ai ngờ lại có thêm phiền phức, biết vậy y đã không chọc chi cho mệt người. Nếu có thêm người một mình y đánh cũng chưa đã tay, nhưng mà còn có ba người sau lưng nữa nếu bị bắt thành con tin thì phiền phức lắm.

- Mấy cậu đi trước đi chuyện đó tớ gây ra tớ tự chịu

Hạ Thành Lăng lo lắng mà nói, ba người kia nghe vậy liền không vui, nói với y

- Sao bọn tớ có thể làm vậy được chứ bọn họ người đông thế mạnh, một mình cậu sao đánh lại

Chu Diễn mình đầy chính nghĩa mà nói, Thập Thất Từ và Tinh An Nhã cũng phụ hoạ theo

Thập Thất Từ: " Đúng vậy chúng ta là bạn bè mà, với lại bọn tớ cũng ngứa mắt đám kia lâu rồi "

Tinh An Nhã: " Không cần cậu gây sự đâu, đám người kia cũng sẽ ỷ thế hiếp người thôi "

Hạ Thành Lăng có chút hoài niệm trước kia cũng có những người nói với y những lời này, đáng tiếc là rất lâu y chẳng còn nghe thấy họ nữa

Lúc này AI 002 xuất hiện ngăn chặn ẩu đả có thể xảy ra, hai người kia thấy 002 thì có chút lo lắng, nhưng 002 chỉ giải quyết chuyện này cho êm đẹp, cảnh cáo sẽ không có chuyện như thế này tái phạm nữa, sau đó giải tán mọi người.

Nhóm Hạ Thành Lăng nhìn gương mặt khó coi của vua và nữ hoàng thì vui vẻ, hi hi ha ha mà đi về lớp. Trên đường đi y vô thức nhìn về phía dãy phòng học cũ, bóng dáng nữ sinh thấp thoáng trên sân thượng lại xuất hiện, nhưng cũng nhanh chóng biến mất khi y chớp mắt.

Ba người thấy y nhìn về dãy phòng học kia, Tinh An Nhã liền hỏi

- Cậu nhìn gì vậy, có gì ở đó sao?

Hạ Thành Lăng nhanh chóng hỏi

- Dãy phòng học ở đó, đã có người tự sát rồi đúng không ?

Ba người nghe y nói vậy hốt hoảng vội bịt miệng y, kéo y đến nơi không có người. Hạ Thành Lăng nhìn biểu hiện của họ cũng biết chuyện này không bình thường.

Sau khi kéo Hạ Thành Lăng đến một góc khuất không người Thập Thất Từ liền cảnh báo với y

- Cậu đừng có nói gì về dãy phòng đó, cũng như là tới chỗ đó

- Có phải ở đó có điều gì đen tối mà nhà trường muốn giấu, nên cấm học sinh đến đó đúng ko

Hạ Thành Lăng cũng không phải lần đầu gặp phải chuyện như thế này, đa số là đều không có gì tốt đẹp. Tinh An Nhã thấy y quá tinh ý liền thở dài

- Hạ Thành Lăng, cậu đừng có thông minh quá, coi chừng bị thông minh hại, tớ nghĩ cậu đừng có mơ tưởng đến đó

Hạ Thành Lăng cười như không cười trong lòng muốn đập Tinh An Nhã một trận, muối y ăn còn nhiều hơn cơm của hắn, Tinh An Nhã có ý tốt nhưng đừng có tỏ ra mình là người lớn như vậy

- Tớ biết các cậu sợ điều gì, nhưng nếu để lâu nơi đó sẽ tụ âm mọi chuyện sẽ còn phức tạp hơn nữa, với lại tớ không có ý định kéo mọi người vào chuyện này

Hai người Thập Thất Từ và Tinh An Nhã ra sức khuyên giải Hạ Thành Lăng đừng đến đó, nhưng bị y phản bác, Chu Diễn đứng một bên cạnh nghe càng thấy hứng thú bừng bừng, liền nhảy ra về một chiến tuyến với Hạ Thành Lăng.

- Nếu hai cậu không đi thì để tớ đi với cậu ấy, có được không Thành Lăng ?

- Tất nhiên là được, không còn sớm nữa mau vào lớp thôi

Hạ Thành Lăng đổi đề tài, y cũng không cần những người này phải theo mình, họ vốn dĩ không tin vào ma quỷ, nói trắng ra thì họ sợ nhà trường sẽ làm gì đó với y. Y đã sống rất lâu rồi còn sợ mấy điều này sao, còn Chu Diễn đi theo để xem trò vui hoặc thoả mãn tính tò mò của mình, vậy cũng tốt ít nhất cũng phải đẩy đám người tương lai thế nào là sự đáng sợ của mà quỷ.

__________

Hạ Thành Lăng hào hứng cả quãng đường về nhà, Uông Hải Dương thấy vậy cảm giác thấy sống lưng của mình có chút lạnh, ông có luôn có dự cảm không lành khi mà y có tâm trạng tốt.

Vừa về đến nơi Hạ Thành Lăng đã luôn gọi tên mèo đen, nhưng có vẻ như mèo đen vẫn chưa về nên không có lời đáp lại. Y bước vào nhà thì có người đã đứng sẵn ở trong, chào đón cậu về

- Cậu về rồi hả, hôm nay học ở trường có vui không?

Bạch Băng Lam đứng ở đó nở một nụ cười, chào đón y về như chào đón người thân của mình. Hạ Thành Lăng tâm tình đang tốt bỗng chốc biến mất, thay vào đó là sự khó chịu, không vui vì có người tự tiện vào nhà, tuy đây là nhà mà Bạch Băng Lam cấp nhưng không có nghĩa là cậu có thể tự tiện như vậy, nếu muốn chết sớm.

Bạch Băng Lam thấy Hạ Thành Lăng không vui liền, cười cười nói

- Tôi chỉ vừa mới tới thôi, chưa có động vào thứ gì đâu

- Ồ, đã tới thì là khách cậu đợi ở phòng khách, để tôi đi pha trà

Hạ Thành Lăng lạnh lùng nói, Bạch Băng Lam liên xua tay ý bảo không cần, bảo y vào phòng khách ngồi có chuyện muốn nói với y. Cả hai đi vào phòng khách ngồi đối diện nhau, Hạ Thành Lăng vẫn chưa nguôi giận, không biết từ khi nào mà lấy ra tẩu thuốc, châm lửa hút cho đỡ bực mình.

- Có chuyện gì cậu nói đi?

Bạch Băng Lam đưa ra một hợp đồng để ở trên bàn đẩy đến trước mặt Hạ Thành Lăng, y cầm lên xem trên đó là những điều kiện mà y đã thoả thuận với cậu khi còn tạm giam, cùng với một số đều khác, ví dụ như công nhận các quyền lợi của y giống như những người ở tương lai.

- Các khoản điều kiện đã được phía trên chấp nhận, nếu cậu có thắc mắc hoặc có thêm yêu cầu gì thì có thể điền thêm

Hạ Thành Lăng không thèm nhìn trực tiếp ký luôn, rồi đưa lại cho Bạch Băng Lam, bản thân lười nhác mà nằm dài trên ghế tiếp tục hút thuốc. Bạch Băng Lam cầm hợp đồng nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi nhìn Hạ Thành Lăng hỏi

- Cậu cứ vậy mà ký sao, không tôi làm gì với hợp đồng à?

Hạ Thành Lăng rít một hơi thuốc, nhìn làn khói trắng toả ra từ miệng mình, làm y có chút thư giãn hơn liền nói

- Nếu cậu muốn làm thì cứ làm đi, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ là một tờ giấy thôi mà

Bạch Băng Lam nhìn bộ dáng lười biếng của y trong lòng có chút rạo rực, trâm cài không còn giữ vững tóc khiến nó rối loạn, đầu tựa vào tay ghế, đồng phục có chút xốc xếch, cổ áo đã được y nới rộng lộ ra phần xương quai xanh, y đã mang một vẻ bí ẩn bây giờ khói trắng mờ ảo càng khiến y trở nên ma mị hơn.

- Còn chuyện gì nữa không, nếu không thì mời cậu về cho

Bạch Băng Lam tỏ ra tiếc nuối mà nhìn Hạ Thành Lăng, nũng nịu nói

- Tôi tới thăm cậu vậy mà cậu nỡ đuổi tôi vậy sao?

Hạ Thành Lăng thầm cho hắn một cái ngón giữ, tới thăm nói thì hay lắm thực chất là tới xem y có quá phận hay gây ra nguy hiểm hay không, cũng phải y là đến từ quá khứ lại còn là huyễn sư, cũng phải thôi con người luôn đề phòng và sợ hãi trước những thứ khác thường.

Hạ Thành Lăng thấy Bạch Băng Lam sẽ không chịu rời đi, không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mà nói

- Thôi vậy, đã tới là khách cậu ngồi đây đợi đi, tôi đi thay đồ rồi làm cơm tối, dù sao thì cậu cũng chẳng có ý định đi ngay mà đúng không?

Hạ Thành Lăng vừa nói vừa đứng dây bước đi đến phòng mình, Bạch Băng Lam cũng không khách khí nói

- Vậy thì làm phiền cậu rồi

Hạ Thành Lăng thở dài lắc đầu, mà thôi kệ đi ít nhất cũng có người ăn chung cũng tốt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play