Chương 8 cậu chuyện kỳ bí ở dãy phòng học bỏ hoang 3
Mọi người bước vào dãy phòng học bỏ hoang, không khí hoàn toàn thay đổi khác xa so với bên ngoài. Bên trong hoàn toàn tối đen, giơ tay không thấy ngón, kèm theo đó chính là một mùi ẩm mốc lâu ngày.
Chu Diễn vì để chuẩn bị đi thám hiểm, mà mang theo không ít đồ cậu lấy ra một quả cầu nhỏ bằng lòng bàn tay, nhấn nút quả cầu bay lơ lửng toả ra ánh sáng ấm áp như mặt trời soi sáng mọi thứ xung quanh.
Bên trong là một đống hỗn độn với bàn ghế điện tử đã hư hỏng, sơn tường đã phai đi đến mức lộ ra vật liệu ở bên trong, nguồn năng lượng màu đen lúc đậm lúc nhạt, hư ảo lượn lờ trong không gian.
- Nguồn năng lượng màu đen này là gì tại sao ở đây lại có nhiều như vậy ?
Bạch Băng Lam nhìn mà cảm thấy rất khó chịu, dù bây giờ đã là gần tháng 8 rồi mà ở đây lại cảm giác lạnh lẽo và bức bối đến lạ thường, không chỉ có mình Bạch Băng Lam mà ba người còn lại cũng vậy, Hạ Thành Lăng vỗ trán mình trách bản thân đãng trí, liền lấy từ trong ống tay áo ra một lọ thuốc rồi bảo họ uống.
Sau khi uống thuốc xong bọn họ mới thấy tốt hơn nhiều Hạ Thành Lăng giải thích về nguồn năng lượng này
Đây là âm khí, là năng lượng của những thứ đã chết, và nó cũng không tốt cho con người, một người mang nặng âm khí thì sức khỏe suy yếu, dễ thu hút mà quỷ, và không thể sống thọ. Những nơi như mộ phần, nhà bỏ hoang, tầng hầm, các tòa nhà công sở hay trường học về đêm, lò giết mổ, bệnh viện… đều là những nơi âm khí nặng. Âm khí là thứ thực sự tồn tại, nó là một dạng trường năng lượng mang tính âm. Dù là các công trình xây dựng, cơ thể con người, động vật hay máy móc… vì một lý do nào đấy cũng đều có mang âm khí trong mình.
Mọi người nghe xong thì kinh ngạc hèn gì, Hạ Thành Lăng lại đưa họ bình thuốc, hoá ra thứ thuốc kia là để kháng lại nguồn năng lượng này. Mọi người tiếp tục đi vào, mục tiêu của mọi người hãy nói đúng hơn là của Hạ Thành Lăng là đi lên sân thượng vì ở đó chứa nhiều âm khí nhất. Hạ Thành Lăng phổ cập những kiến thức căn bản khi đi đến những nơi như thế này
Một mình y đi thì có thể giải quyết dễ dàng hơn nhiều nhưng như vậy sẽ không có gì thú vị, nếu có thêm người như vậy sẽ đỡ nhàm chán hơn và cũng sẽ dụ được không ít ' thứ đó '.
Đúng như cậu nghĩ chuyện kỳ quái đang bắt đầu xảy ra, mọi người đi lên cầu thang dẫn lên tầng trên, tiếng kẽo kẹt cũ kĩ của cầu thang khiến người nghe phải sởn tóc gáy. Tinh An Nhã đang đi thì một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn, ban đầu hắn có hơi giật mình một chút sau đó vùng bàn tay đó ra, Tinh An Nhã nhìn Thập Thất Từ ở sau lưng mình, nghĩ cậu ta thường ngày gan lắm sao hôm nay lại nắm tay mình chứ.
Thập Thất Từ bị nhìn không hiểu chuyện gì, Tinh An Nhã lại quay đầu đi tiếp bàn tay kia lại nắm lấy tay hắn, hắn lại cứ vùng ra không để ý, cứ như vậy lặp lại khiến Tinh An Nhã phát bực. Hắn lần này nắm bàn tay đó siết chặt như muốn bóp gãy nó vậy dừng lại quay người nói với Thập Thất Từ
- Cậu hôm nay sao vậy sao cứ nắm tay tớ quài vậy
Mọi người nghe thấy ồn ào liền dừng lại, Thập Thất Từ gương mặt hiện lên dấu chấm hỏi, hoang mang mà nhìn Tinh An Nhã
- Tớ nắm tay cậu hồi nào, tay của tớ đây này
Thập Thất Từ đưa hai tay ra trước mặt Tinh An Nhã, lúc này không khí trở nên trầm mặc, mọi người chầm chậm nhìn bàn tay mà Tinh An Nhã đang nắm. Bàn tay đen xì bị nắm đến biến dạng còn có vuốt, không những thế dưới chủ của bàn tay đó đang ở dưới chân Tinh An Nhã. Gương mặt gớm ghiếc dị dạng, không thể phân biệt được ngũ quan, cả ngươi khô như một bộ xương, nhưng lại đang chảy ra những dịch nhầy màu đen.
- AAAAAAAAAAAA... CỨU MẠNG
Tiếng hét chói tai của Tinh An Nhã và Chu Diễn vang lên, khiến mọi người giật mình, vì quá hoảng nên mọi người bắt đầu chạy loạn, lúc này nguồn năng lượng màu đen cuộn lại tạo thành một cơn gió lốc thổi đến bụi bay mịt mù khiến mọi người không thể thấy được gì.
Hạ Thành Lăng mở mắt ra vẫn thấy mình đứng ở cầu thang nhưng tất cả mọi người lại không thấy đâu nữa, có vẻ như y đánh giá sai nơi này rồi. Ban đầu Hạ Thành Lăng chỉ nghĩ nơi này để hoang lâu ngày mới tụ âm, hấp dẫn ma quỷ nhưng xem ra là ngược lại
Nơi này còn có thể có chiều không gian khác, vả lại bây giờ không chỉ còn là âm khí, mà còn có những làn sương màu đỏ tượng trưng cho oán niệm, chứng tỏ ma quỷ ở đây gặp phải chuyện gì đó nên mới không siêu thoát được.
Lúc này vòng tay giám sát của Hạ Thành Lăng vang lên, mất một lúc y mới mày mò ra được, một hình chiếu hiện lên, trên màn hình chính là Bạch Băng Lam.
- Cậu không sao chứ? khi vừa mới mở mắt ra thì tôi không nhìn thấy các cậu nữa ?
Bạch Băng Lam lo lắng nói, Hạ Thành Lăng nhìn thấy cậu không sao thì thở ra
- Tôi không sao, hiện tại cậu đang ở đâu?
- Tôi vẫn đang ở chỗ cầu thang, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Hạ Thành Lăng đã đoán đúng bọn họ đã dịch chuyển đến một không gian khác nhau, bây giờ quan trọng nhất là phải liên lạc với ba người còn lại.
- Chuyện này tôi sẽ giải thích sau, bây giờ cậu có thể liên lạc với những người còn lại không ?
- Để tôi thử nhưng cũng không chắc là được hay không
Bạch Băng Lam nói như vậy nhưng vẫn thử, mất một lúc sau trên hình chiếu có thêm một khung hình nữa, đó là nhóm ba người Chu Diễn. Thật may bây giờ có thể liên lạc được với họ, xem ra ma quỷ ở lai không thể tác động được đến đồ công nghệ.
- Các cậu không sao chứ ?
Chu Diễn hỏi Hạ Thành Lăng và Bạch Băng Lam đều nói không sao, theo y thấy thì chỉ có y và Bạch Băng Lam đều bị tách ra ở một không gian khác, còn nhóm ba người Chu Diễn thì lại không như vậy, bọn họ đều ở chung với nhau điểm này có chút kỳ lạ.
Mọi người đều rất hoang mang không biết chuyện gì xảy ra, chỉ chờ Hạ Thành Lăng giải đáp. Hạ Thành Lăng hút tẩu thuốc trong tay, thong thả nói
- Xem ra chúng ta đang rơi vào trong ' Vực ' của ma quỷ rồi
Mọi người đều không hiệu như thế nào, Hạ Thành Lăng giải thích đơn giản cho họ. ' Vực ' là chiều không gian đó các thực thể tâm linh tạo ra, nó giống như một lãnh địa các thực thể giống như vị vua, toàn quyền kiểm soát ' Vực ' do mình tạo ra.
Những cái gì cũng có nhược điểm của nó, ' Vực ' càng rộng sự kiểm soát cũng sẽ giảm đi, nếu tìm được điểm yếu hoặc những thứ còn sót lại sau khi chết của thứ tạo ra ' Vực ' thì có thể thoát khỏi những điều đó không phải dễ dàng gì khi những thứ đó đều được giấu rất kĩ.
Mọi người nghe xong thì có chút tuyệt vọng, vậy thì họ làm sao có thể thoát ra dược, Hạ Thành Lăng hướng dẫn cho họ vài biện pháp khi ở trong ' Vực ' bảo họ tìm chỗ trốn, cho đến khi y đến cứu.
- Giờ thì nói cho tớ biết, ở dãy phòng học này có chuyện gì đã xảy ra, biết gì thì nói đó
Nhóm Chu Diễn lần lượt từng người kể cho Hạ Thành Lăng nghe, dãy phòng này đã có ba án mạng diễn ra, đầu tiên là của một giáo viên bị vu oan xâm phạm học sinh nên bị đuổi việc, dự không còn thế là tới đây tự sát.
Chuyện thứ hai là của một đứa trẻ nghe nói là con của một giáo viên, vì ham chơi nên đến dãy phòng này, đi lên sân thượng không cẩn thận mà ngã chết.
Gần đây nhất là của một nữ sinh vì bị bắt nạt trong trường, mà người bắt nạt nữ sinh đó nhiều nhất chính là nữ hoàng hiện giờ, không chịu được nên đến đây tự tử.
Hạ Thành Lăng nghe xong trong lòng có chút phiền muộn, giáo viên thì dễ xử lý rồi, nhưng khó nhất là một hồn ma trẻ con và một ma nữ là dạng khó giải quyết nhất. Bỗng nhiên Chu Diễn nói
- Có điều kỳ lạ này, mà mọi người không biết, thật ra bọn họ đều chết chung một ngày
Mọi người thoáng chốc sững sờ, đúng là họ không để ý quả thật là chết cùng một ngày. Hạ Thành Lăng cảm thấy ba vụ án mạng này chắc chắn có liên quan đến nhau, y dặn dò mọi người cẩn thận rồi cúp hình chiếu.
Giờ thì đến lúc y tìm ra sự thật đen tối sau những cái chết kia, các linh hồn nơi này đã phải chịu những oan khuất gì, nếu vậy những linh hồn đó sẽ trả cái giá như thế nào để giải nỗi oan của mình đây, thật đáng để mong chờ.
____________
Sau khi cúp máy Bạch Băng Lam trong lòng suy tư, những gì điều tra được đến hiện tại về Hạ Thành Lăng thật sự quá ít, thậm chí là điều bí ẩn về y còn tăng nhiều hơn. Y thần bí khó tả, giữ trên mình lúc nào cũng là nụ cười thân thiện, nhưng ở đằng sau đó chẳng ai biết y rốt cuộc là gì.
Một âm thanh kỳ lạ vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, đang lại gần phía Bạch Băng Lam, thấy vậy cậu liền nhanh chóng chạy đến một phòng học gần nhất, núp sau bàn ghế đổ nát bịt kín miệng mình mà nín thở. Sự hiểu biết của Bạch Băng Lam đối với huyền học gần như bằng không, cậu có thể đánh tay đôi với mấy chục người, nhưng với một thực thể không thể xác định cậu không dám mạo hiểm.
Với lại Hạ Thành Lăng cũng đã nói ở trong chiều không gian này, thì những thứ kia có thể thoải mái thao túng, ngoài việc phải chạy trốn, căn bản không có cách nào để chống lại. Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng cửa sổ xoạch một tiếng, một thân hình giống như của một người đàn ông đứng đó nhưng lại không hề có đầu.
Bạch Băng Lam cố hết sức mà nín thở, Hạ Thành Lăng đã dặn nếu gặp thứ gì bất thường, phải lập tức nín thở như vậy những thứ đó mới không thấy được mình. Sau khi cái thân không đầu vừa đi xa, Bạch Băng Lam cũng không nhịn được nữa mà thở ra, nhưng vừa thở ra thì nghe được một âm thanh làm Bạch Băng Lam rét buốt
- Tìm thấy rồi, trả đầu cho tôi
Quay đầu nhìn thì thấy một cái đầu lơ lửng giữ không trung, gương mặt khô và nheo lại như mất nước máu chảy đầm đìa che hết ngũ quan. Bạch Băng Lam theo phản xạ rút ra cây súng luôn mang bên người, rồi nổ súng bắn về phía cái đầu kia
Cái đầu kia bị bắn thì liền tan biến cứ tưởng sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng đột nhiên có rất nhiều cái đầu khác xuất hiện lao đến Bạch Băng Lam. Bạch Băng Lam bắn từng cái một nhưng số lượng quá nhiều, cậu chỉ đành mở đường tìm nơi khác để chạy. Đáng tiếc rằng khi đang chạy trên hành lang, thì phần thân không đầu không biết từ đâu xuất hiện.
Nó vồ lấy Bạch Băng Lam hất văng cây súng, định nắm lấy đầu cậu, nhưng Bạch Băng Lam nhanh chóng cúi người, lăn một vòng trên đất rồi tiếp tục cắm đầu chạy. Cậu không còn cách nào khác là chạy trốn chỉ có thể chờ cho đến khi Hạ Thành Lăng đến.
Bên phía nhóm Chu Diễn, ba người đi trên hành lang tối tăm dài vô tận, quả cầu chiếu sáng bị trận gió khi nãy làm cho hỏng, ngoài thứ đó ra chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại nhỏ, mỏng như tờ giấy nhưng chẳng sáng hơn là bao nhiêu.
Bọn họ đã định vào đại một lớp học để trốn nhưng các cánh cửa ở đây đều đã đóng chặt không thể mở ra được.
- Ở đây tối quá, nhà trường sao lại không sửa chữa nơi này chứ
Chu Diễn than phiền, Thập Thất Từ nói với giọng đầy khinh thường
- Còn phải hỏi sao, thay vì từ sửa nơi rách nát này thì số tiền đó đủ để xây thêm hai nơi tốt hơn thế này, mà cũng có khi cũng bị người nào đó ăn mất rồi cũng nên.
Tinh An Nhã từ nãy đến giờ tích cực lau tay, nhưng cái mùi kỳ quái vẫn bám trên tay hắn không phai, chỉ đành bất lực để như vậy. Nghe hai người kia nói về nơi này thì cũng tham gia
- Thật ra không tu sử nơi này là có nguyên nhân, tớ nghe nói vì không muốn người khác biết nên nhiều tài liệu của nhà trường được giấu đi, dù sao thì nơi này xảy ra án mạng tự nhiên sẽ không có ai tới nơi này quá thích hợp để giấu đồ.
- Trường chúng ta có tài liệu gì để giấu chứ, đề thi sao
Thập Thất Từ nghe vậy thì choàng lấy cổ Chu Diễn vò đầu cậu ta thành ổ gà nói
- Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy, đề thi để chỗ này làm gì, chắc chắn là có gì đó đen tối rồi hay chúng ta đi tìm thử
Tinh An Nhã vội ngăn hai người nghiêm túc nói
- Hai cậu không nhớ Thành Lăng đã nói gì sao, chúng ta đang kẹt ở một không gian khác, chứ không phải là không gian thực, cậu ấy cũng đã cảnh báo nơi này nguy hiểm như thế nào rồi các cậu quên rồi hả.
Hai người bỗng chóc như quả bóng xì hơi, đang buồn rầu thì bất ngờ một quả bóng màu đỏ không biết từ đâu lăn đến dưới chân Chu Diễn.
Quả bóng đột nhiên hiện nguyên hình là những cái xúc tu sắc bén hoà lẫn với thứ chất dịch nhờn, hướng thẳng về phía người định nhặt nó, Thập Thất Từ và Tinh An Nhã mỗi người một bên kéo Chu Diễn lùi ra sau, vừa kịp xúc tu đó sượt qua cắt đi vài sợi tóc của cậu.
Chu Diễn ngã bệt xuống đất sợ hãi mà nhìn, toàn thân nổi hết da gà
- Ghê quá đi, cái thứ đó là gì vậy?
Không đợi cậu kịp phản ứng thì cái xúc kia lại lao đến, hai ngươi kia nắm lấy tay cậu cứ vậy mà kéo cậu trên đất.
- Này hai cậu đỡ tớ dậy đã chứ
Thập Thất Từ : Không kịp đâu thứ kia đuổi sắp tới rồi
Tinh An Nhã : đúng đó cậu chịu khó chút đi
Hai người cứ vậy mà kéo Chu Diễn cả đoạn dài nhưng thứ xúc tu kia vẫn bám dai như đỉa, vẫn cứ đuổi theo khoảng cách càng ngày càng gần. Bỗng nhiên tiếng lạch cạch vang lên, miếng ngọc bội mà Hạ Thành Lăng tặng cho Chu Diễn khi mới lần đầu gặp rơi trên đất
- Ngọc bội của tớ
Chu Diễn giằng ra khỏi hai người chạy đến nhặt lại ngọc bội, Thập Thất Từ và Tinh An Nhã kinh hoàng cái xúc tu kia lao đến Chu Diễn, há to cái miệng với những chiếc răng nhọn nham nhở.
- Chu Diễn
Hai người đồng thanh gào to, lao đến chỗ cậu nhưng lại không nhanh bằng thứ kia, mắt thấy thứ kia tới Chu Diễn biết nhắm mắt nắm chặt lấy ngọc bội, trong lòng cậu không muốn chết cậu muốn sống, cậu vẫn có việc vẫn chưa hoàn thành, cậu chưa thể chết được. Chu Diễn hết sức siết chặt lấy ngọc bội, khao khát hơn bao giờ hết.
Nhưng đợi mãi mà không có chuyện gì Chu Diễn mở hé mắt ra nhìn thì thấy một bóng dáng nhỏ màu đỏ đang chắn trước mặt mình, sau lưng đeo một lưỡi hái dài gấp đôi cơ thể nhỏ bé đó, trên đó khắc những chữ cổ kỳ lạ, một giọng trẻ con pha chút mờ ảo cất tiếng.
- Tránh xa ra một chút đồ quái vật gớm ghiếc kia
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT