Bạch Băng Lam trên đường đi đến phòng giam của Hạ Thành Lăng, đang nghĩ phải nói như thế nào với y, từ quá khứ xuyên đến tương lai mấy thập niên mấy ngàn năm sau chắc hẳn sẽ tủi thân lắm, sẽ tuyệt thực không muốn ăn tinh thần chán nản đến nỗi sức khoẻ sa sút vừa nghĩ đến cậu lại càng thêm quan tâm lo lắng hơn cho y.
Nhưng Bạch Băng Lam lại không ngờ răng vừa mới mở cửa thì thấy một người một mèo đang nằm trên giường cười đùa vui vẻ, không có chút gì là bộ dáng buồn chán, đau khổ như cậu tưởng. Thấy có tiếng động cả hai nhìn ra cửa thì thấy có một thiếu niên tóc trắng mặc quân phục trông rất phức tạp đang đứng ở đó.
- Cậu là ai ?
Hạ Thành Lăng hỏi, Bạch Băng Lam tự giới thiệu bản thân
- Tôi là Bạch Băng Lam là người phụ trách giám sát, rất vui được gặp cậu
Hạ Thành Lăng ngồi dậy đánh giá người này tuy mặc quân phục nhưng khí chất lại tôn quý giống như quý tộc, y thừa biết cậu đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần muốn xem thử cậu muốn làm gì
- Tôi là Hạ Thành Lăng rất vui được gặp còn đây là lão hắc cộng sự của tôi
- Meo~
Hạ Thành Lăng bế mèo đen hướng về phía Bạch Băng Lam dùng chân vẫy vẫy, mèo đen cũng phụ họa kêu lên một tiếng, Bạch Băng Lam có chút thất vọng cứ nghĩ là sẽ gây được ấn tượng tối với y, ai dè đâu mọi chuyện không như bản thân nghĩ.
Mèo đen đi đến trước mặt cậu cọ cọ mấy cái dùng ánh mắt long lanh mà nhìn, Bạch Băng Lam thấy con vật dễ thương như vậy liền cúi người bế mèo đen lên, bộ lông dày đen nhánh sờ rất mềm mại, đôi mắt mắt vàng kim lấp lánh đáng yêu khiến người ta tan chảy.
- có vẻ lão hắc rất thích cậu, chỉ tội cho nó đến đây chẳng ăn được bao nhiêu càng lúc càng ôm
Bạch Băng Lam nghe mà đau lòng ôm mèo đen đi tới trước mặt Hạ Thành Lăng.
- Chẳng phải luôn có người đưa cơm đến sao, tại sao lại ốm như vậy.
Meo~
Mèo đen tỏ ra ủy khuất kêu một tiếng, Hạ Thành Lăng cũng ủ rũ mà nói
- Nó đã ăn không quen đồ ở đây, đã vậy lại còn luôn bị nhốt trong phòng không thể ra ngoài, tâm tình ngày càng chán nản muốn sinh bệnh.
Trong lời nói của Hạ Thành Lăng ý tứ rất rõ ràng rằng là muốn ra ngoài, Bạch Băng Lam cũng có thể nghe ra cũng hiểu được ý đồ của y, mỉm cười nói
- Nếu vậy thì tôi có thể giúp các cậu ra ngoài, nhưng mà với điều kiện
- Điều kiện gì cậu nói đi?
Hạ Thành Lăng tỏ vẻ chờ mong mà vờ hỏi, Bạch Băng Lam vui vẻ nói
- Thứ nhất cậu phải cùng cấp thông tin cho bọn tôi về thời đại mà cậu đang sống và không được tiết lộ thân phận bản thân, thứ hai cậu phải luôn mang thiết bị giám sát bên người, thứ ba không được làm hại người khác
Hạ Thành Lăng nghe ba điều kiện trên cũng không tồi nhưng về điều kiện thứ ba thì lão hắc chắc chắn sẽ không đồng ý.
- tôi đồng ý nhưng mà điều kiện thứ ba cho tôi hỏi rõ được không ?
- Cậu cứ tự nhiên hỏi đi
Bạch Băng Lam bày ra bộ dáng ôn hoà như thầy giáo sẽ giải đáp thắc mắc cho học sinh.
- Nếu có người bắt nạt tôi và lão hắc, hoặc có người xấu, thì tôi có được phép phản kháng không ?
- Cái đó thì được, nếu là tự vệ thì cậu được phép làm
- Tội phạm thì sao?
- Có thể
- Dị thú thì sao?
"....."
Hạ Thành Lăng phì cười nhìn Bạch Băng Lam bị mình trêu chọc, Bạch Băng Lam có chút cạn lời bắt đầu nghĩ người cổ đại nào cũng trẻ con như vậy sao.
Hạ Thành Lam cười xong, nhưng rồi cũng tỏ có chút chuyện khó nói, Bạch Băng Lam biết đối phương cũng muốn ra điều kiện công bằng liền nói.
- Cậu muốn nói gì thì nói đi, nếu có thể làm được thì tôi sẽ làm
Hạ Thành Lăng hớn hở nói liếc nhìn sang chiếc ba lô to bự ở cuối giường
Y biết điều này có hơi quá đáng nhưng mà y và lão hắc muốn có một nơi ở thật sự, nếu được thì một căn nhà không cần quá rộng, một là để có thể thích với thế giới này, hai là những thứ trong ba lô kia nếu không nhanh chóng phân loại chúng thì sẽ có rắc rối rất lớn.
Bạch Băng Lam cũng có chút hiếu kỳ về những thứ trong chiếc ba lô kia, nhưng cũng ngầm hiểu đối phương không chỉ đơn giản là chỉ có một điều kiện như vậy, Hạ Thành Lăng biết cậu sẽ rõ y liền nói đến điều kiện tiếp theo.
Thứ hai là y muốn được tiếp nhận giáo dục ở đây để biết thêm về thời đại công nghệ tương lai này, sẽ rất khó khăn nếu y không hiểu rõ nơi này việc đó có thể gây ra trở ngại việc y cung cấp thông tin.
Bạch Băng Lam sau khi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với hai điều kiện trên, còn một điều kiện nữa nhưng cậu cảm giác được điều kiện thứ ba này sẽ có vấn đề. Và đúng như cậu nghĩ điều kiện thứ ba này liên quan đến công việc của Hạ Thành Lăng, tuy ở tương lai vẫn còn khái niệm ma quỷ và những thứ huyền học, nhưng lại không hiểu biết bằng một huyễn sư như y.
Hạ Thành Lăng đề nghị được tiếp tục công việc của một huyễn sư, và nếu bắt gặp vật gì liên quan thì y sẽ được thu hồi và bảo quản, bởi vì những vật này đa số đều không tốt đẹp gì.
Bạch Băng Lam không chắc về điều kiện này, vì lĩnh vực huyền học vẫn còn quá mơ hồ không ai biết rõ thứ này, Hạ Thành Lăng cũng không vội, cho cậu thêm thời gian để suy nghĩ.
Cả hai lái sang chuyện khác Bạch Băng Lam có nhiều điều thắc mắc luôn không ngừng hỏi ríu rít, cả hai trò chuyện vui vẻ cho tới khi hết giờ thăm. Sau khi Bạch Băng Lam ra khỏi phòng giam thì nụ cười trên môi cũng trở nên đầy ẩn ý hơn, còn Hạ Thành Lăng cũng không còn tươi cười lấy từ hư không một tẩu thuốc châm lửa rít một hơi.
- Ngươi cũng có ngày gặp đồng loại nhỉ
Mèo đen nằm lăn trên giường nở một nụ cười đầy khiêu khích, Hạ Thành Lăng nhả khói nhìn nó nở một nụ cười ma mị
- Nói đồng loại là không đúng rồi, nên nhớ tôi lớn tuổi hơn nhiều đấy, nói về diễn không ai bằng tôi đâu.
- Ngươi chính là lão yêu quái giỏi diễn mình thành thiếu nữ
- Quá khen
____________
Vài ngày sau đó Hạ Thành Lăng cùng với mèo đen được chuyển ra khỏi phòng giam, trước khi đến một ngôi nhà cách cung điện không xa để tiện cho việc giám sát. Y còn phải đeo một thiết bị nhìn giống như một chiếc vòng tay, nó sẽ biểu thị tình trạng sức khỏe, cũng như quan sát vị trí của y.
Ngôi nhà mà Hạ Thành Lăng chuyển đến có hình vòm màu sắc đơn giản, đi vào bên trong cũng khá rộng và đầy đủ tiện nghi, có các robot nhỏ nhìn giống như chuột phụ trách dọn dẹp nhà cửa, Căn nhà có nhiều phòng phù hợp cho việc y cất những món đồ kỳ lạ của mình.
Hạ Thành Lăng chọn bốn căn phòng ít có ánh nắng chiếu tới bắt đầu xách ba lô, đi vào từng phòng để những món đồ kỳ quái ra ngoài.
Mèo đen vừa đùa nghịch với robot chuột vừa nhìn ra ngoài, có vài người lạ mặt đang lởn vởn xung quanh nhà, mèo đen cũng thừa biết là những người đó là được cửa đến giám sát, nó tức giận dẫm nát con chuột máy dưới chân. Bỗng nhiên Hạ Thành Lăng nói vang vọng ra từ trong phòng
- Đừng có manh động, ở đây chúng ta không thể tùy tiện giết người được đâu
Mèo đen như muốn bốc hoả nhảy lên sô pha điên cuồng mà cào
- Ngươi bảo ta phải làm sao đây, máy theo dõi, người giám sát, xem chúng ta là động vật quý hiếm sao
Mèo đen có thể nghe thấy được tiếng cười khúc khích của Hạ Thành Lăng, nó bắt đầu cào mạnh hơn như muốn xé nát sô pha
- Nếu có thời gian để phá hoại thì giúp tôi một tay đi, mấy thứ này từ khi đến đây đã bắt đầu không an phận rồi
- Tốt thôi cuối cùng cũng có chỗ cho ta trút giận
Cả hai cùng nhau xếp những món đồ lên kệ, hì hục cả ngày mãi đến tối mới xong việc, vừa nằm xuống sô pha mèo đen bắt đầu than thở
- Mấy món đồ đó chúng ta có nhiều đến vậy sao, đến bốn phòng mà vẫn không chứa hết được
Hạ Thành Lăng cũng bất đắc dĩ thông thường ở nhà cũ cậu thường vứt xó chúng vào một góc rồi niêm phong, bây giờ cậu mới biết rằng bản thân lại có nhiều đồ như vậy. Tiếng biểu tình đói bụng vang lên cả hai nhìn nhau, cuối cùng chịu không nỗi phải đi xuống bếp nấu gì đó để lót dạ, nhưng mà lại có một vấn đề là cả hai lại không biết dùng bếp ở tương lai, không có nồi niêu xoong chảo, cũng không thấy bếp đâu chỉ thấy một cái tủ lạnh nhưng Hạ Thành Lăng lại không biết cách mở nó.
Đang chán nản không biết nên làm gì thì một tiếng giống như còi báo động vàng lên khắp thành phố, Hạ Thành Lăng và mèo đen hiếu kỳ chạy ra ngoài xem thử, thì thấy trên bầu trời đang có những chiếc phi cơ đang chiến đấu với nhau trên trời. Đã có một hai chiếc bị bắn hạ lao xuống nhưng bị màn chắn bảo vệ ngăn lại
- Lần đầu tiên ta thấy ngoài đời đấy còn chân thật hơn cả phim
- Đúng ha
Mèo đen và Hạ Thành Lăng cảm thấy rất hứng thú, đang xem đến hào hứng thù bị mấy người giám sát chạy lại nhắc nhở
- Đang lúc nguy hiểm cậu mau vào nhà đi.
- Cho tôi hỏi có chuyện gì đang xảy ra không?
Hạ Thành Lăng quay sang hỏi, những người kia muốn kéo y vào nhà nhưng y nhất quyết không chịu cuối cùng cũng có một người đứng ra giải thích
Vì ở tương lai công nghệ phát triển nên việc du hành qua các hành tinh là một chuyện như cơm bữa, ngoài vũ trụ rộng lớn không chỉ có còn người mà còn nhiều sinh vật khác, bọn chúng phát hiện ra trái đất và luôn tìm cách xâm lược, thứ tấn công hiện tại chính là phi cơ đến từ hành tinh M_117.
Một mèo một người nghe mà phấn khích không thôi, có người thấy y dễ gần nên cũng chỉ cho y phi cơ nào là của mình, phi cơ nào là của định. Quả thật thì phi cơ của con người có chút nhỏ so với của địch.
Hạ Thành Lăng sau khi nghe giải thích xong thì bị cưỡng chế kéo vào nhà, lần y không phản kháng không chỉ vậy mà còn nhờ người ta nấu ăn dùm mình tiện thể mời họ ở lại ăn cơm.
Mọi người ban đầu từ chối nhưng sau khi bị y thuyết phục bằng một đống lý do, những người giám sát ở đây cũng biết thân phận của y và cũng đã được cấp trên ra chỉ thị giúp đỡ y khi cần.
Mọi người đều tất bật hướng dẫn cho y quen với cuộc sống ở đây, mà không hề biết rằng thứ bên cạnh họ là con rối mà y dùng để lừa họ, còn người thật thì đang ở trên nóc nhà quan sát trận không chiến. Hạ Thành Lăng mỉm cười rút cây trâm trên đầu xuống mái tóc y buông xõa, uốn lượn theo gió.
Cây trâm biến thành một cây cung, y vào thế bắn tên, gió bắt đầu tụ họp tạo thành một mũi tên vô hình, y kéo thả dây cung mũi tên vô hình xé gió bay thẳng đến một chiếc phi cơ của người ngoài hành tinh, khiến nó nỏ tung vỡ thành trăm mảnh, những phi cơ khác đang không hiểu chuyện gì thì lần lượt từng chiếc phi cơ của địch bất ngờ nổ tung, mọi người đều đang rất hoang mang.
Các phi cơ địch sau khi không còn cái nào thì Hạ Thành Lăng gật đầu hài lòng, thu cung thành trâm búi lại tóc của mình cười đầy bí ẩn, đây chính là quá gặp mặt, cũng như lời cảm ơn đã cho y một nơi ở mới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT