Chương 3 bị tạm giam

Suốt cả quãng đường Hạ Thành Lăng không nói lời nào khiến cho bầu không khí trong xe có chút trầm mặc, mọi người cũng không hiểu vì sao lại có chút không thoải mái, người nói chuyện với Tùng Quan Trứ khi nãy nhìn sang Hạ Thành Lăng nở một nụ cười lân la bắt chuyện với y

- Không cần phải căng thẳng như vậy đâu, cậu tên Hạ Thành Lăng phải không, ta tên Uông Hải Dương, có thể kể cho ta nghe về nơi cậu sống được không.

Hạ Thành Lăng thấy người này hướng y hỏi, liền trả lời.

- Nơi tôi sống không có gì đặc biệt, rất nhàm chán

Không khí rơi vào trầm mặc một lần nữa, Uông Hải Dương cố gắng thân thiện nhất có thể, lại hỏi y

- Tôi nghe cậu nói với Tùng Quan Trứ cậu là cái gì Huyễn sư, đó là nghề gì vậy?

- Bắt mà, diệt quỷ, đuổi yêu, xem tướng, chiêm tinh, và nhiều thứ liên quan đến huyền học

Mọi người nghe xong thì cười rộ lên, đây là lần đầu tiên họ nghe đến có cái nghề kỳ lạ như vậy, mà quỷ thật sự tồn tại sao

- Này chàng trai, cậu nói cậu làm nghề bắt ma thứ đó có thật sao, cậu gặp chưa kể nghe thử đi

Hạ Thành Lăng không để ý họ chế nhạo mình khẽ vuốt mèo đen trên đùi mình, từ từ nói

- ma quỷ như người, chấp niệm không nguôi người làm huyễn sư bọn tôi phải giúp họ được an nghỉ tránh để họ đi hại người, đôi lúc lực bất tòng tâm mà phải giết chết họ một lần nữa, trước đây tôi có gặp một ma nữ ở một con sông, cô ta bị giết bởi chính người chồng của mình, hắn ta vì tiền mà dìm chết cô ta còn tỏ ra đáng thương để mọi người thương hại.

- Sau đó tôi dụ hắn đến con sông đã giết vợ mình, đẩy hắn xuống sông, tên chồng tệ bạc đó bị linh hồn vợ mình dìm chết, bộ dạng của hắn lúc đó không khác nào một con súc sinh giãy dụa tìm đường sống thảm hại đến mức tôi chỉ muốn giết hắn thêm lần nữa.

Sau khi Hạ Thành Lăng kể xong mọi người không rét thì run, đây là quá mức tàn bạo đi, sao chẳng giống như chàng trai lúc nãy lịch sự nho nhã chứ. Một lúc sau xe của họ chạy đến một thành phố tráng lệ, sau khi qua kiểm tra của lính gác xe của họ từ chạy trong thành phố. Hạ Thành Lăng nhìn có hơi bất ngờ tùy y có tượng tượng về thành phố tương lai, nhưng mà thành phố này còn muốn lớn hơn so với những gì y nghĩ.

Thành phố mang một màu công nghê rõ rệt, mang theo sự phát triển hiện đại của khoa học kĩ thuật, trên những toà nhà cao phát ra những hình chiếu quảng cáo sản phẩm, tuyên truyền chủ nghĩa khoa học, đi đâu cũng có thể thấy người dân sử dụng những món đồ công nghệ hiện đại để liên lạc, gửi tin, không khí cũng rất trong lành vì không còn những xe cộ chạy bằng xăng hay nhiên liệu dầu mỏ. Thay vào đó là những chiếc xe bay, và xe đạp được cải tiến, y còn thấy thấy thấp thoáng trên bầu trời có vài chiếc phi cơ và cơ giáp chiến đấu giống như trong mấy bộ phim viễn tưởng.

Nhưng mà hiện đại đến mấy thì vẫn không thể che đậy bản chất thật của nó, qua đôi mắt của Hạ Thành Lăng thì nơi này có rất nhiều linh hồn lang thang, có vài linh hồn đã nhiễm đen. Những điều đó làm y liên tưởng đến hai từ ' chiến tranh ', y không biết là chiến tranh giữa các nước hay tránh chấp bạo loạn gì, nhưng mà nếu đã có chiến tranh thì hẳn sẽ liên quan đến lợi ích, con người dù đã qua mấy ngàn năm thì bản chất vẫn không thay đổi.

Chạy một đoạn chiếc xe của họ dừng lại ở một cũng điện nguy ngã nằm giữa thành phố, Hạ Thành Lăng bước xuống xe trong lòng cảm khái, này cũng quá xa hoa quá đi. Trao đổi lính gác xong Uông Hải Dương dẫn y đi vào bên trong, qua những hành lang dài mọi người đều nhìn y với ánh mắt hiếu kỳ, Uông Hải Dương thấy biểu cảm không chút biểu cảm của y, cảm khái y là thiếu niên lại có thể bình tĩnh ở nơi lạ lẫm này.

Uông Hải Dương dẫn Hạ Thành Lăng đến trước một căn phòng.

- Đây là nhà giam tạm thời, hi vọng cậu hiểu cho tôi

- Tôi hiểu mà, nhưng các người đừng có động tay đến ba lô của tôi

Hạ Thành Lăng liếc nhìn những người mặc quân phục mới tới đang muốn động tay chân đến đồ của mình, lạnh giọng nói khiến họ có chút chột dạ. Uông Hải Dương tỏ vẻ mình chỉ làm theo lệnh của cấp trên không thể làm trái được, Hạ Thành Lăng hừ lạnh sau đó nhắc nhở họ.

- Muốn lục soát cũng được đến khi có người chết vậy các người tự chịu đi, đừng trách tôi không nhắc trước.

Mọi người nhìn nhau trong lòng cười nhạo trong cái ba lô này thì có cái gì nguy hiểm chứ, liền không nghe lời y, trực tiếp mở ba lô ra lấy ra kiểm tra. Mèo đen dụi dụi vào chân Hạ Thành Lăng ngáp dài cho đám người kia một ánh mắt coi thường, bọn họ không biết cái ba lô này làm từ gì nhưng lại chứa rất nhiều đồ, họ lấy ra chất thành một núi nhỏ nhưng vẫn không thể hết được, đến khi lấy ra một cái chuông đồng hình dáng cổ quái nhìn đã rất cũ, bọn họ hiếu kỳ liền lắc lên vài cái, tiếng chuông định tai nhức óc vang lên, làm tai của người lắc chuông kia chịu dày vò đau đớn, khiến người đó rơi vào ảo giác kinh hoàng, trực tiếp đem người đó rơi vào trạng thái hoảng loạn, thảm thiết kêu gào mà lăn lộn trên đất.

Những người khác nhìn thấy liền kinh hãi vội giữ lấy người kia lại, lúc này họ mới nhận thức được sự nguy hiểm chết người mà Hạ Thành Lăng đã cảnh báo, Hạ Thành Lăng chỉ lẳng lặng nhìn vờ như không thấy, Uông Hải Dương tự thấy vậy liền hốt hoảng vội cầu xin y.

Hạ Thành Lăng cũng chẳng muốn sở đo gì với đám người này, y đi đến trước mặt người đang hoảng loạn kia, bọn họ không biết y định làm gì nhưng rất nhanh họ đã hoảng sợ.

Hạ Thành Lăng trực tiếp hướng thẳng bụng người kia lên gối, khiến người đó đau đớn cảm thấy như ruột gan của mình muốn lộng ra ngoài, không nhịn được liền nôn ra máu, ý thức dần thoát khỏi áo giác kinh hoàng kia. Vừa nãy khi hắn lắc chuông hắn thấy vô vàn xương khô và xác chết quấn lấy, thậm chí là hướng mũi lao đâm vào người hắn, khiến hắn đau đơn hơn cả cái chết.

Hạ Thành Lăng vứt người kia sáng một bên bản thân dọn đồ trở lại ba lô, xách đồ đi vào phòng giam của mình, mèo đen cũng không quên cào hắn một cái kiêu ngạo đi theo sau y.

Trong phòng giam vô cùng đơn giản nhìn giống như một phòng bình thường, có giường, bàn ghế, nhà vệ sinh, coi như là đầy đủ. Hạ Thành Lăng để chiếc ba lô đặt ở cuối giường bản thân thì ngã sấp lên giường bộ dáng vô cùng mệt mỏi, mèo đen nhìn hắn đầy ghét bỏ

- Mau thay đồ ra đi ngươi biết trên người ngươi mùi máu tanh lắm không hả, ghê chết đi được

Hạ Thành Lăng cười cười vươn tay nhéo nhéo mặt mèo đen đứng ở dưới sàn

- Đừng có khó khăn như vậy, tắm trong máu ông cũng đã tắm rồi còn ra vẻ gì hả, lão hắc

Mèo đen dùng chân trước hất tay tay y ra khỏi mặt mình, y bây giờ vẫn là mặc bộ cổ phục thiêu xích long, từ khi đến đây tuy là có chút rắc rối nhưng ít nhất bây giờ cũng có một nơi tạm thời để ở, y cũng muốn làm sạch bản thân một chút.

Hạ Thành Lăng đứng dậy lấy từ trong ba lô một bộ đồ rồi đi vào nhà tắm, mèo đen cũng không rảnh rỗi nó đi vài vòng quanh căn phòng tìm thấy vài thiết bị theo dõi, lập tức biến chúng thành sắt vụn còn có vài cái ở trên 4 góc tường, nó bật nhảy vài lần lấy xuống chỉ chừa đúng một cái ở góc cửa.

Ba máy theo dõi ở sát gần quầy được cận cảnh mặt mèo đen, nó giơ ngón giữ với đám người ở đầu bên kia, sau đó trực tiếp đập nát hết tất cả. Người ở đầu bên kia đang ở phòng giám sát vô ngữ không nói gì.

Hạ Thành Lăng cũng vừa tắm mặc quần đùi cùng với áo ba lỗ, nhìn đống sắt vụn trên sàn vui vẻ xoa đầu mèo đen.

Những ngày sau đó Hạ Thành Lăng coi nơi này là nhà của mình tự nhiên mà sinh hoạt, mỗi ngày ba bữa đều có người tới đưa cơm, cuộc sống không có chút nào là ưu phiền

Rảnh rỗi thì chơi với mèo đen, lấy sách ra đọc, luyện chữ,....tóm lại là không bị thứ kia làm phiền.

______________
Nơi xa hoa nhất cung điện là nơi ở của các quý tộc thượng lưu cùng với hoàng tộc, trong một căn phòng giống như phòng làm việc, trông rất cổ điển và mang phong cách châu âu một thiếu niên với mái tóc trắng bạc dài đến cổ, gương mặt tuấn lãng, đôi mắt lấp lạnh tựa như lam ngọc, mặc trên mình một thân phục trang hoàng gia trắng thuần toát lên khí chất tao nhã và cao quý.

Trang phục hoàng gia*



Người đó ngồi sau bàn làm việc nhìn tập hồ sơ về Hạ Thành Lăng, trong tay mình vừa nghe Uông Hải Dương báo cáo.

- Hiện tại chúng thần đang tích cực theo dõi, vẫn còn nhiều thứ vẫn chưa rõ ràng

Uông Hải Dương thấy người kia nở một nụ cười ẩn ý, người ngay lập tức đổ mồ hôi dự cảm sắp có chuyện xảy ra, người ngồi trước mặt ông chính là nhị hoàng tử, Bạch Băng Lam

Bạch Băng Lam để hồ sơ trong tay xuống, hỏi Uông Hải Dương

- Hiện tại người này đang ở đâu ?

- Cậu ấy hiện đang tạm giam ở nhà giam 673

Uông Hải Dương cảm giác hình như nhị hoàng tử rất hứng thú với người này, cũng phải thôi khi Hạ Thành Lăng tới đây đã nháo một trận ai mà ko biết, chỉ là thân phận của cậu ta bây giờ vẫn là bí mật chỉ có vài người biết.

Bạch Băng Lam cười vui vẻ đứng dậy nói.

- Dẫn ta gặp cậu ấy đi

Uông Hải Dương nghe xong thì liền ngăn cản

- Không được đâu hoàng tử, cậu ta là phạm nhân đặc biệt, chưa kể cậu ta rất nguy hiểm.

- Chẳng phải đó là do các ngươi chọc người trước sao

Bạch Băng Lam hớn hở đi ra khỏi phòng, vừa mới ra ngoài thì lại gặp một người quen thuộc, người này thân hình thẳng tắp gương mặt tuấn mỹ mang nét lãnh đạm, mặc trang phục tư lệnh màu đen khiến người mang một vẻ uy nghiêm khó tả.

Trang phục tư lệnh*



Bạch Băng Lam thấy người này thì càng thêm vui vẻ liền gọi

- Sở Tiệp Phong

Sở Tiệp Phong thấy là nhị hoàng tử liền cúi đầu hành lễ, Bạch Băng Lam vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn không cần hành lễ rồi liền choàng vai hắn thân thiết mà nói.

- Tiệp Phong có rảnh không theo ta đi xem dị thể

Sở Tiệp Phong gạt tay Bạch Băng Lam lịch sử tỏ ra mình là một cấp dưới, không muốn thân cận quá nhiều

- Xin thứ lỗi, thần còn phải đi yết kiến bệ hạ

- Hứ, ngươi vẫn chán ngắt như ngày nào, đi đi

Bạch Băng Lam tỏ vẻ không vui xua tay bảo hắn đi làm việc của mình, Sở Tiệp Phong cúi chào lần nữa rồi bước đi. Hắn lúc nhỏ là thư đồng của Bạch Băng Lam rồi cùng nhau lớn lên học cùng một trường, sau khi trưởng thành hắn lại đi giả nhập quân sự,

Nhị hoàng tử đối với hắn rất thân nhưng đôi khi quá thân thiết với người hoàng tộc chính là một sự chết người.

Ở một nơi khác Hạ Thành Lăng và mèo đen vẫn đang tận hưởng cuộc sống trong tù, cả hai vẫn ung dung vui vẻ mà chơi cờ cá ngựa

- 4,5,6 tôi thắng rồi chịu phạt đê

- Ngươi chơi ăn gian, không chơi nữa

Mèo đen hất văng bàn cờ, trên gương mặt đen nhánh của nó đã được vẽ rất nhiều hình thù kỳ lạ trông rất buồn cười bằng mực trắng, Hạ Thành Lăng nhìn mà cười không khép được miệng.

- Đừng có cười, còn cười nữa ta cào chết ngươi

- Rồi rồi không cười nữa, muốn đổi trò khác không

Mèo đen liếc mắt nhìn y đầy khinh bỉ, kiểu như đổi trò khác nó vẫn sẽ thua thôi, con mèo nhìn đến máy giám sát ở góc cửa liền hỏi

- Ngươi định ở đây đến chừng nào khi nào cũng có kẻ nhìn chằm chằm không thấy khó chịu sao?

Hạ Thành Lăng đi lấy khăn ướt ngồi xuống cạnh mèo đen, bế nó vào lòng dùng khăn lau mặt cho nó

- Không vội, qua vài ngày nữa là có thể ra ngoài rồi

- Ngươi thấy gì rồi ?

- Bí mật:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play