Chương 2 Vậy mà xuyên đến tương lai

Ở một tương lai rất xa, xa tới mức con người đã có thể du hành đến các hành tinh, khám phá vũ trụ, khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, nhưng mà cái gì cũng phải có cái giá của nó.

Khoa học phát triển kéo theo những hệ lụy không thể tưởng tượng, tạo ra những sinh vật đột biến, khí hậu dần thay đổi, và những sự tấn công đến từ bên ngoài vũ trụ.

Còn người trải qua những điều đó để dần thích nghi và tiếp tục tồn tại đấu tranh cho sự sống của mình, khoa học phát triển là một chuyện tốt nhưng mà còn người đã không còn tin vào những chuyện tâm linh, thần tiên, ma quỷ, nhưng không phải không tin nghĩa là không có, chỉ là họ đã quên mất điều này mà thôi.

Trong một căn phòng giám sát hiện đại tối tân có những chiếc hình chiếu lớn đang chiếu những địa hình từ trên cao, có những người mặc quân phục đen đang chăm chú quan sát báo cáo lại tình hình.

- Báo cáo chỉ huy nhận được yêu cầu trợ giúp từ đội tân binh, bọn họ gặp phải những sinh vật biến dị SV129 biệt hiệu tê tê ở địa điểm M387

Một người mặc quân phục có hơi khác biệt với những người khác là chỉ huy ở phòng giám sát ra lệnh

- Cử các giáo quan đến đó

- Rõ

Người vừa báo cáo lập tức nghe lệnh chuẩn bị gọi trợ giúp thì chuông cảnh báo vang lên

- Báo cáo khẩn cấp, khu vực M387 xuất hiện dị tượng, có một lỗ hổng không gian và có hai vật thể sống xuất hiện từ lỗ hổng.

Chỉ huy nghe vậy thì giật mình gấp rút ra lệnh

- Cử thêm quân phòng vệ tới đó nếu là sinh vật nguy hiểm lập tức tiêu diệt

_______________

Ở khu vực M387 đây là nơi có địa hình giống như rừng rậm

Một nhóm thiếu niên mặc quân phục trắng của tân binh bị báo vây bởi một đàn tê tê đột biến to gấp mấy lần so với tê tê bình thường, những thiếu niên đó sợ hãi chĩa súng vào bầy tê tê, nhưng súng đạn không thể làm gì được trước lớp vảy cứng của chúng.

Một thiên niên sợ hãi nói những lời quạ đen

- Chúng ta còn trẻ mà phải bỏ mạng ở đây sao ? tôi còn chưa muốn chết đâu

Một người trung niên nhìn giống như thầy giáo của họ nghe vậy liền quát

- Em câm miệng cho tôi, là quân nhân đều có thể chết bất cứ nào em biết chưa

Một thiếu khác nhìn rất nhỏ con số với những người còn lại, khóc thút thít mà nhẹ giọng nói

- Em không muốn chết đâu, thần linh ơi xin hãy cứu chúng con

- Giờ này cầu thần linh gì chứ thứ đó tồn tại sao, còn không bằng tự bản thân tự lực đi

Một thiếu niên trong nhóm tức giận nói, còn đang định chửi rửa thì trên đầu họ bầu trời xuất hiện biến dị, sấm chớp nổ ra giữ trời quang, một lỗ hổng xuất hiện, một thứ gì đó rơi từ lỗ hổng rơi xuống

Một chiếc ba lô to bự giống như một tấm đệm tròn rơi trúng người thiều niên cầu thần linh kia, sau đó là một chàng trai rơi xuống đáp án toàn trên chiếc ba lô, cùng với một con mèo đen.

- Đáp đất an toàn, không biết đây là nơi nào nhỉ ?

Hạ Thành Lăng nhìn xung quanh thấy có vào thiếu niên mặc quân phục kỳ lạ không giống quân phục y thấy trước kia. Những người kia cũng sững sờ trước người lạ mặt từ trên trời rơi xuống này vừa cảnh giác giơ súng hướng về phía y vừa cảnh giác với bầy tê tê đột biến

Hạ Thành Lăng nở một nụ cười thân thiện với những người kia, họ nhìn y đầy cảnh giác súng vẫn không hạ xuống, lúc này thiếu niên bị đè kêu lên

- Nặng quá đi làm ơn xuống giùm cái

Bây giờ Hạ Thành Lăng mới để ý đồ đạc và bản thân đang đè lên người khác, y vội đi xuống xách ba lô của mình ra khỏi người đó

- Cậu không sao chứ, xin lỗi tôi không cố ý

Hạ Thành Lăng nâng thiếu niên suýt bị y đè chết kia, phủi bụi trên người cậu ta, thiếu niên kia nhìn y có chút phát ngốc, đây là thần linh mà cậu gọi đến sao, cư nhiên lại đẹp như vậy, thầy giáo kia chĩa thẳng súng vào y giọng âm trầm nói

- Cậu là ai? tránh xa học sinh của tôi ra

Hạ Thành Lăng nhìn người chĩa súng vào mình lịch sự đáp lại

- Tôi là Hạ Thành Lăng, tôi không có ác ý gì, đừng chĩa súng vào tôi như vậy.

Hạ Thành Lăng nhìn bắt đầu đánh giá những người này, những người này tuy mặc quân phục nhưng lại không chỉnh tề có chút trầy xước trên người, khi y để ý xung quanh bao vây họ là một đám tê tê to bất thường hai mắt sáng lên.

- Xuyên Sơn Giáp, không ngờ ở đây lại có nhiều như vậy, cứ tưởng là tuyệt chủng hết rồi chứ

Mọi người nhìn nhau không hiểu người này bị gì mấy con kia gọi là Xuyên Sơn Giáp sao, sao nghe tên giống bảo vật quốc gia vậy, người này là lần đầu thấy sao mà phấn khích quá vậy.

Một con tê tê đột nhiên cuộn tròn giống như bánh xe tốc độ cao phóng đến chỗ mọi người, các thiếu niên thấy mà sợ vội vàng tránh qua một bên, nhưng thiếu niên nhỏ nhắn kia thì vẫn chưa hoàng hồn nên không biết nguy hiểm đang đến, Hạ Thành Lăng thấy thế chắn trước mặt cậu dùng chân đá con tê tê kia bay thật xa không còn thấy bóng dáng, thiếu niên kia giật mình trở lại kinh ngạc không thôi

Mọi người nhìn Hạ Thành Lăng như nhìn một thứ kỳ lạ, con vật kia vừa to vừa nặng lại có vảy cứng bị chúng tung phải thì chỉ có dẹp lép, vậy mà y lại nhẹ nhàng sút nó bay xa như quả bóng, có còn là con người không vậy.

Đau quá đi, trong lòng Hạ Thành Lăng có chút hối hận bản thân làm hành động dại dột vừa rồi, đau chết chân của y rồi. Những con còn lại thấy đồng loại của mình liền xông tới tấn công, mọi người vội tụm lại liên tục nổ súng về phía những con tê tê, Hạ Thành Lăng thầm chửi những người này làm như vậy càng khiến chúng thêm tức giận, chứ không được gì, y liền lục tìm trong chiếc ba lô của mình lấy ra những quả cầu nhỏ bằng lòng bàn tay thứ này có thể đối phó với đám tê tê kia.

Hạ Thành Lăng bảo mọi người bịt mũi lại, mọi người không hiểu vì sao nhưng cũng làm theo, y ném những quả cầu trong tay về phía đám tê tê.
Tê tê là loài có thị lực kém nhưng thính giác và khứu giác lại rất nhạy bén, khi quả cầu kia chạm đất thì lập tức nổ, toả ra những làn khói màu vàng mang theo 1 mùi không mấy dễ chịu

Những con tê tê ngửi thấy một mùi hương vô cùng kinh khủng, như muốn bào mòn thính giác của chúng vậy, vài con không chịu được sùi bọt mép lăn ra ngất xỉu, những con còn lại thì nhanh chóng tháo chạy.

Mọi người thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, liền quay sang cảm ơn Hạ Thành Lăng, y vội xua tay bảo đây chỉ là chuyện thường tình. Y thấy mọi người không còn cảnh giác với mình nữa liên tránh thủ hỏi thăm

- Mọi người không biết nên xưng hô như thế nào ?

- Tôi là Tinh An Nhã, gọi tôi An Nhã là được

Thiếu niên miệng quạ giới thiệu bản thân, những người còn lại cũng lần lượt giới thiệu mình, thiếu niên vừa nãy muốn mắng người là Thập Thất Tu, thiếu niên nhỏ con là Chu Diễn, còn người giống thầy giáo kia là Tùng Quan Trứ. Bọn họ đây là đi thực tập địa hình nhưng mà Tinh An Nhã và Thập Thất Từ kéo theo Chu Diễn trốn tập thế là Tùng Quan Trứ phải đi tìm ai ngờ đâu bà người kia lại vô tình chọc giận đám tê tê nên mới có cảnh như lúc nãy.

- Hạ Thành Lăng cậu là ai tại sao lại rơi từ trên trời rơi xuống?

Hạ Thành Lăng ôn hoà mà trả lời

- Tôi là Huyễn Sư, vô tình bị dị tượng cuốn lấy đưa đến đây

Họ lần đầu là nghe đến có nghề tên Huyễn Sư, nhìn trang phục kỳ lạ cùng với giọng điệu của y càng khiến họ thêm nghi vấn, Hạ Thành Lăng cũng không quan tâm họ thắc mắc họ có biết huyễn sư hay không, liền chuyển chủ đề

- Không phiền thì mọi người có thể cho tôi biêt đây là nơi nào không?

- Khu vực M387 mà không biết cậu từ nơi nào tới vậy?

Tùng Quan Trứ nói, Hạ Thành Lăng nghe mà mơ hồ nơi này không có cái tên đàng hoàng hay sao mà lại đi gọi hiệu số, nghe cứ giống như đang ở tương lai xa vậy, nghĩ đến đây y chợt loé lên liền hỏi

- Có thể cho tôi hỏi bây giờ đã là ngày tháng năm nào không ?

Mọi người nhìn nhau một hồi, Chu Diễn trả lời

- hôm nay là ngày 12 tháng 6 năm xxxxx

Hạ Thành Lăng nghe mà chấn kinh, y vậy mà xuyên đến tương lai mấy ngàn năm sau đúng là không thể ngờ mà, y liền có chút ủ rũ.

- Cậu sao vậy thấy không khỏe trong người sao?

Mọi người lo lắng nhìn Hạ Thành Lăng, y suy xét một hồi vẫn là nên nói ra thân phận của bản thân

- Nói mọi người có thể không tin, tôi là người đến từ quá khứ là người từ năm 20xx đến đây

Mọi người nghe xong thì kinh ngạc bạn đầu không tin nhưng khi y lấy những món đồ trong ba lô của mình ra thì họ mới tin trước mặt họ là người cổ đại. Ba thiếu niên thắc mắc nháo nhác mà hỏi Hạ Thành Lăng về cổ đại, người có biểu tình lớn nhất chính là Tùng Quan Trứ, nền văn minh của loài người có một quãng thời gian bị xoá đi chính là năm 20xx, không biết chuyện gì đã xảy ra tại sao dòng thời gian này lại bị xoá đi, dù có tìm kiếm như thế nào thì vẫn là vô vọng. Hắn đang định hỏi thì từ xa có một chiếc xe quân sự chạy tới, xe vừa tới trước mặt họ thì một nhóm người mặc quân phục chỉnh tề hướng bên này, một người đi đến trước mặt Tùng Quan Trứ

- Tùng giáo quan, mọi người không sao chứ ?

- Không sao, mọi người tới là có chuyện gì?

Tùng Quan Trứ thắc mắc hỏi, người kia nói cho y biết có người gọi cứu viện, đồng thời ở chỗ họ đứng phát hiện biến dị, chỉ huy ra lệnh đảm bảo an toàn cho mọi người, đồng thời tuần tra bắt giữ vật thể xuất hiện từ biến dị. Vô tình tầm mắt của Tùng Quan Trứ rơi trên người Hạ Thành Lăng, người kia cũng hướng về tầm mắt của ông, phát hiện ra y.

Tùng Quan Trứ tùy không muốn nhưng quân lệnh như núi không thể trái, ông đem chuyện vừa rồi cùng với chuyện của Hạ Thành Lăng nói với người kia mong người kia sẽ không làm khó dễ Hạ Thành Lăng. Người kia nghe xong thì chấn kinh, nhưng mà đây là lệnh cấp trên đưa xuống không thể kháng lệnh nhưng ít nhất hắn cũng sẽ chiếu cố tốt người này.

Người kia ra lệnh cho những người khác bắt Hạ Thành Lăng, nhóm Chu Diễn liền đứng trước mặt y ngăn họ bắt người.

- Mấy người không được mang cậu ấy đi, cậu ấy không phải người xấu, Tùng giáo quan thầy nói gì đi chứ.

- Mấy em đây là lệnh không được làm càn

- Nhưng mà

Hạ Thành Lăng ngăn nhóm Chu Diễn cũng không muốn mọi người khó xử, liền đi ra trước nói với họ

- Đã là quân lệnh không làm trái được, bọn họ chỉ là nghe theo mà làm đừng làm khó họ, rất cảm kích mọi người đối tốt với tôi như vậy

Hạ Thành Lăng nói xong liền lấy từ trong người ra một miếng bạch ngọc hình tròn, y khẽ động một phần ngọc rời ra tạo thành một ngọc bội nhỏ, y đưa cho ba người, nở một nụ cười ôn hoà nói.

- Chúng ta gặp nhau là duyên, bạch ngọc này chỗ tôi gọi là ngọc kết, mỗi người giữ một mảnh hy vọng sau này còn gặp lại.

Ba người Chu Diễn nghe xong mà cảm động muốn rơi lệ không ngờ người cổ đại lại trọng tình như vậy, tuy mới gặp lần đầu nhưng lại giống như đã quen từ rất lâu.

Hạ Thành Lăng là người hiểu đạo lý liền đi đến trước mặt người bên cạnh Tùng Quan Trứ, đưa hai tay ra như nói bắt người. Người kia cũng không ngờ là y còn trẻ lại hiểu chuyện như vậy, liền không có còng tay y như tội phạm còn giúp y xách theo chiếc ba lô

Hạ Thành Lăng gọi mèo đen một tiếng đem vật ôm vào lòng rồi cùng đám người rời đi, lên xe y chỉ an tĩnh ngồi tựa vào cửa sổ như có chút buồn bã, người kia ngồi cùng với y ở phía sau thấy y như vậy có chút đáng thương thay cho y, đang yên lành an ổn mà bị dịch chuyển đến nơi xa lạ còn không thuộc thời đại của mình, không người thân bạn bè chẳng quen một ai cảm thấy tủi thân là chuyện thường tình.

Người kia không biết rằng Hạ Thành Lăng buồn không phải là gì chuyện này, mà là y hối hận hồi nãy không xử mấy con Xuyên Sơn Giáp kia lấy vảy của chúng, nếu được thì cũng muốn bắt một con sau này để dùng, Xuyên Sơn Giáp là vật hiếm có nếu bán chúng chắc phải lấy khối tiền ít nhất y cũng không lo việc thiếu tiền khi ở tương lai xa này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play