Hoắc Cửu Ngôn đã rời đi.

Chưa chào hỏi gì mà đã đi rồi, thậm chí anh còn không giáp mặt chào tạm biệt trực tiếp với Lục Tiếu. Sáng hôm sau, khi Lục Tiếu thức dậy, chào đón cô là bốn tin nhắn mà anh đã gửi tới trong điện thoại.

“Tiếu Tiếu, xin lỗi em, tối qua là một đêm anh không ngủ. Sau khi do dự nhiều lần, anh quyết định sẽ dùng cách này để chào tạm biệt em, bởi vì anh sợ nghe được đáp án trực tiếp từ em.”



“Anh xin lỗi, thật ra đêm qua anh không say, chỉ là muốn mượn men rượu để hỏi em về vấn đề kia mà thôi. Anh muốn biết nếu Hạ Thừa Dịch quay lại tìm em thì em có chia tay với anh không, nhưng em không trả lời.”

“Anh đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người trong phòng khách tối hôm qua. Hạ Thừa Dịch cũng hỏi em một câu tương tự và em cũng không trả lời, vậy nên anh đã biết đáp án của em rồi.”

“Tiếu Tiếu, bây giờ em đang rất rối bời đúng không? Nếu như em vẫn còn thích cậu ta thì cứ đi tìm cậu ta đi, đừng cảm thấy áy náy với anh làm gì. Anh hy vọng lúc mà hai chúng ta gặp lại, em có thể được vui vẻ và hạnh phúc.”

Lục Tiếu đọc hết tất cả các tin nhắn, nước mắt rơi đầy mặt từ lúc nào không hay, cô không biết vì sao mình lại khóc, nhưng cô không muốn Hoắc Cửu Ngôn rời đi. Cô muốn giải thích và cũng đã gọi điện thoại cho Hoắc Cửu Ngôn rồi, nhưng điện thoại của anh tắt máy.

Lục Tiếu chưa kịp xỏ giày mà đã chạy chân trần ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì bị Hạ Thừa Dịch giữ lại.



Hình như Hạ Thừa Dịch đã chờ đợi rất lâu, điếu thuốc vẫn còn đang được kẹp ở đầu ngón tay, dưới chân thì toàn là tàn thuốc. Khi trông thấy Lục Tiếu đi chân trần bước ra, anh ta cau mày bế thẳng cô vào nhà mặc cho cô phản kháng rất dữ dội.

“Tiếu Tiếu, anh hối hận rồi.”

Thật ra, Hạ Thừa Dịch vẫn luôn biết Lục Tiếu thích mình, nhưng anh không thể đáp lại tình cảm của cô. Bởi vì khi đó, tâm tư của anh đều đổ dồn hết vào Lâm Tuyết.

Anh cho rằng Lâm Tuyết là tình yêu của đời mình, cho đến khi Lâm Tuyết chuyển tình cảm sang cho người khác, thích một đàn anh cùng trường.

Sau khi chia tay, anh đã suy sụp mất hai năm. Trong hai năm này, anh quả thật đã nghĩ đến việc chấp nhận Lục Tiếu. Đêm hôm đó, anh cũng biết người nằm dưới thân mình là Lục Tiếu, anh đúng là kìm lòng không được.

Nhưng vào thời khắc cuối cùng, anh nhìn ra được Lục Tiếu vừa lo lắng vừa sợ hãi, đột nhiên anh cảm thấy mình chẳng khác gì một thằng khốn nạn.

Bởi vì anh có cảm giác bản thân mình không hề yêu Lục Tiếu, chỉ coi cô như một niềm an ủi để lấp đầy khoảng trống cô đơn mà thôi, cho nên anh đã cố tình hô tên của Lâm Tuyết.

Ngày hôm sau, khi anh đang không biết phải đối mặt với Lục Tiếu như thế nào thì Lâm Tuyết trở lại. Anh cho là mình vẫn còn yêu Lâm Tuyết, vì vậy thời điểm Lâm Tuyết quay về tìm anh, anh đã chấp nhận cô ấy một lần nữa.

Lúc Hoắc Cửu Ngôn nói với anh rằng anh ta thích Lục Tiếu, ban đầu anh khó chịu vô cùng, nhưng sau đó anh thật sự cảm thấy rằng Hoắc Cửu Ngôn là một người đàn ông tốt, thế là anh cũng thuận theo để cho mọi chuyện diễn ra.

Thế nhưng càng về sau, Lục Tiếu và Hoắc Cửu Ngôn càng ngày càng thân thiết với nhau hơn, anh đã bắt đầu hối hận. Khi Lục Tiếu quan tâm đến Hoắc Cửu Ngôn hơn anh, anh lại càng thêm hoảng hốt.

“Tiếu Tiếu, thật ra anh đã không còn yêu Lâm Tuyết từ lâu lắm rồi, có chăng chỉ là không cam lòng mà thôi. Người mà anh yêu là em, Tiếu Tiếu, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh hứa, lần này anh sẽ không bỏ rơi em nữa đâu.”



Ngày đó, Hạ Thừa Dịch đã nói rất nhiều lời chân tình, Lục Tiếu cũng cẩn thận lắng nghe. Chờ anh ta nói xong, Lục Tiếu đã im lặng thật lâu, sau đó cô mới nói một câu.

“Hạ Thừa Dịch, bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng tôi đã từ bỏ anh được rồi. Tuy hiện tại tôi vẫn chưa yêu Hoắc Cửu Ngôn, nhưng tôi có thể xác định một điều… người mà tôi hy vọng sẽ ở bên tôi sau này chính là Hoắc Cửu Ngôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play