Lục Tiếu phát hiện kể từ khi cô và Hoắc Cửu Ngôn ở bên nhau, những lời mà Hạ Thừa Dịch nói với cô cứ luôn kỳ lạ quái gở, nhưng rõ ràng anh ta là người đã tác hợp cho hai người bọn cô mà.
Nghĩ đến Hoắc Cửu Ngôn, Lục Tiếu ngay lập tức chống chân đứng dậy: “Nếu không có việc gì nữa thì anh đi về đi.”
Cô vừa nhấc chân lên định đi thì Hạ Thừa Dịch đột ngột gạt điếu thuốc ra rồi bước tới, bắt lấy cổ tay của cô kéo mạnh, Lục Tiếu không kịp phòng bị bị anh ta kéo thẳng vào lòng.
Khi Hạ Thừa Dịch muốn hôn cô, Lục Tiếu đã né mặt sang nơi khác theo bản năng và vùng vẫy dữ dội. Sự phản kháng của cô đã chọc giận Hạ Thừa Dịch, anh ta trực tiếp đè cô xuống ghế sofa và dùng tay giữ chặt cằm cô lại, đôi mắt anh ta đỏ bừng.
“Lục Tiếu, chẳng phải em thích anh sao? Sao em lại có thể thích người khác nhanh đến vậy? Hoắc Cửu Ngôn có biết em đã thích anh từ những năm cấp ba rồi không? Em không hề yêu cậu ta đúng không? Em ở bên cậu ta chỉ để trả thù anh thôi đúng không em?”
Giọng của anh ta lớn tới nỗi cánh cửa phòng khách gần như kêu lên lạch cạch.
Lục Tiếu đột nhiên cảm thấy Hạ Thừa Dịch trước mặt cô bây giờ thật xa lạ, lần đầu tiên tận sâu dưới đáy lòng của cô sinh ra sự phản cảm với Hạ Thừa Dịch.
Nhìn đi, anh ta biết cô thích anh ta, anh ta vẫn luôn biết rõ điều đó, ấy vậy mà anh ta lại giả vờ như không biết.
Sự tức giận và nhục nhã vô tận đã tiếp thêm sức mạnh cho Lục Tiếu, Hạ Thừa Dịch bị cô hung hăng đẩy ra, sau đó lại bị cô kéo tay tống ra khỏi cửa.
Trước khi đóng cửa lại, Lục Tiếu đã nói: “Hạ Thừa Dịch, tự dưng tôi lại không muốn làm bạn với anh nữa, sau này chúng ta cũng đừng liên lạc gì với nhau nữa hết. Chúc anh hạnh phúc.”
Đến lúc cô quay trở lại phòng dành cho khách, Hoắc Cửu Ngôn đã ngủ rồi. Lục Tiếu ngồi bên cạnh giường một hồi, vừa mới đứng dậy chuẩn bị quay về phòng mình thì một bàn tay đã nắm lấy cánh tay của cô lại.
Hoắc Cửu Ngôn không mở mắt ra, anh chỉ bắt lấy cánh tay của cô kéo đến trên giường, giống như cái lần mà anh phát sốt, anh ôm chặt cô vào lòng rồi khàn giọng thủ thỉ: “Tiếu Tiếu, cho anh ôm em một cái đi.”
Lục Tiếu không nhúc nhích, cô chầm chậm ôm ngược lại đối phương, lặng lẽ nép vào lồng ngực của anh, cô muốn hỏi anh rằng liệu anh có nghe được chuyện xảy ra ở phòng khách không.
Nhưng chưa đợi cô cất tiếng hỏi thì tiếng hít thở đều đều của Hoắc Cửu Ngôn đã vang lên bên tai, anh lại ngủ tiếp rồi.
Lục Tiếu cũng nhắm mắt lại rồi tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, cô nghĩ… để ngày mai hỏi cũng không muộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT