Năm năm sau, Hạ Thừa Dịch gặp lại Lục Tiếu, cô và Hoắc Cửu Ngôn đã kết hôn, hai người còn có một cậu con trai bốn tuổi. Cậu nhóc rất mềm mại và đáng yêu, trông cứ như là bản sao của Hoắc Cửu Ngôn vậy.

Bọn họ gặp nhau trong đám cưới của một người bạn. Khi nhìn thấy đối phương, Lục Tiếu mang theo vẻ mặt thoải mái tiến tới chào hỏi anh ta một cách hào phóng và lịch sự.

“Hạ Thừa Dịch, đã lâu không gặp.”



Hạ Thừa Dịch biết rõ Lục Tiếu đã không còn yêu anh nữa, bởi vì ánh mắt khi cô nhìn anh rất bình tĩnh, chẳng còn độ ấm nóng bỏng giống như trước đây.

Hoắc Cửu Ngôn đi tới, bế lấy cậu con trai đang say ngủ trong vòng tay của Lục Tiếu đi, sau đó rất tự nhiên dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay của cô, một nhà ba người trông cực kì vui vẻ và hạnh phúc.

Ngược lại với một kẻ cô đơn như anh ta, đáng thương vô cùng.

Từ lúc Hoắc Cửu Ngôn xuất hiện, ánh mắt của Lục Tiếu cứ dán chặt vào anh không rời: “Chồng à, khi nào bọn mình mới có thể rời đi vậy? Em muốn về nhà.”

Hoắc Cửu Ngôn lên tiếng chào Hạ Thừa Dịch, sau đó dẫn Lục Tiếu đi về phía trước, trong không khí có thể lờ mờ nghe được đoạn đối thoại của hai người họ.

“Anh biết em đang mệt nên vừa nãy có đi vào chào mọi người rồi. Bây giờ chúng ta về nhà, tối nay em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn kem… À… không, không phải em muốn ăn mà là con trai nhỏ của anh muốn ăn.”

“Là con gái.”



“Mới có ba tháng thôi mà, sao anh biết đó là con gái chứ? Em cứ muốn sinh con trai đấy… khoan đã, vì sao anh lại thích con gái thế?”

“Bởi vì con gái giống em, anh thích em.”

“…”

Hạ Thừa Dịch đứng tại chỗ rít điếu thuốc một hơi thật mạnh, vẻ tự giễu lan tràn khắp khoé môi, nỗi hối hận vô hạn chợt trào dâng trong lòng như muốn nhấn chìm anh xuống vực sâu.

Giá như năm đó anh nhận ra tình cảm của mình sớm hơn một chút thì có lẽ người đứng bên cạnh Lục Tiếu lúc này sẽ là anh.

Đáng tiếc, trên đời không có giá như, Lục Tiếu đã không còn thuộc về anh nữa.

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play