Khi Lệ Uẩn Đan còn bé, thường tranh thủ thời gian nghe những cung nhân nói về một số sự kiện kì lạ bát quái.
Cái gì mà hồ ly hóa thành mỹ nhân, ủy thân cho thư sinh nghèo kiết hủ lậu; rồi là đại xà xuống núi thảo phong, làm tân khoa Trạng Nguyên kinh hãi đã chết; rồi lại bạch tiên muốn đi tìm truyền nhân, kết quả chính mình trao thân cho hoàng tử… v..v……
Tựa hồ ở mỗi một chuyện xưa, yêu ma quỷ quái đều sẽ giả bộ làm phàm nhân để trà trộn vào thế gian, hoặc là báo thù hoặc báo ân, hoặc là gây ra sóng gió, cuối cùng tránh không khỏi bị thanh quan chính nghĩa một kiếm trảm đầu, hoặc là bị hòa thượng có đạo hạnh cao thâm siêu độ và thu phục.
Cá biệt có một số truyền thuyết càng là kinh khủng và quái dị hơn, nàng từng nghe đến mức rất thích thú, cũng từng cảm thấy sợ hãi run rẩy. Nhưng theo tuổi tác lớn dần lên, nàng cuối cùng đối với những chuyện quái lạ hay đồ vật thần kì gì cũng dần mất đi hứng thú.
Rốt cuộc, tất cả những điều này có thể biến thành thủ đoạn chính trị để chèn ép những người bất đồng ý kiến.
Thế gia dùng lời đồn “Yêu nữ giáng thế, chú định họa quốc” để hãm hại nàng, nàng liền lấy cớ dùng câu “Tai sát ở triều, khắc sát xã tắc” để lưu đày bọn họ.
Bởi vì dùng nhiều, cho nên trừ bỏ lê dân bá tánh ra, các bậc thượng vị giả có thực lực cao từ lâu đối với quỷ thần đã mất đi sự kính sợ.
Chỉ là Lệ Uẩn Đan không nghĩ tới, một ngày kia thế nhưng có thể chính mắt chứng kiến được sự tồn tại của yêu ma, còn có thể thờ ơ xem quá trình nó lột xác như thế nào nữa chứ ——
Cô nhìn những nơi u ám bên trong khoang tàu, những ngọn núi toàn xác sống và máu chảy thành sông.
Có một con dị chủng đang ghé vào chỗ trung tâm đống xác ăn uống thỏa thích, nếu đánh giá về ngoại hình, nó cùng mấy con thú dị chủng lớn lên không sai chút nào cùng nhau đi ra ngoài săn mồi. Nhưng từ đãi ngộ nhìn xem, người khác săn thú nó ăn cơm, hẳn cũng được tính là tính một “Nhân vật” có cấp bậc.
Sức ăn của nó cực lớn, cơ hồ có thể đem một khoang tàu đầy thân xác người này này ăn đến xương cốt cũng không còn một mảnh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, trên mặt đất tràn đầy vết máu kéo lê. Có dị chủng ra ngoài mang theo đồ ăn trở về, nhưng chỉ ở ngoài cửa sổ ném vào bên trong, sau khi xong việc lại bay nhanh xuống, lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đồ ăn mới mẻ đã có, nhưng con dị chủng lại không hề ăn mồi trong khoang.
Dường như nó đang phải chịu một sự đau đớn không hề nhẹ, tứ chi lưỡi hái hung hăng cắm vào sàn gạch, rồi đột ngột đứng thẳng lên.
Cái đuôi như con rắn dựng thẳng, cả người run rẩy, dưới da xương cốt kia điên cuồng rung lắc lên, dường như là có trăm ngàn con sâu đang bò lúc nhúc dưới lớp da toàn thân, tạo ra từng vết nứt như những khe hở trên lớp da.
Nó chợt bùng nổ rồi thét chói tai một tiếng, ngắn ngủi và chát chúa.
Khi không khí chấn động, trong cơ thể nó lại mọc ra một số bộ phận hoàn toàn mới, chậm rãi phác họa ra hình thức ban đầu của con người. Ngay cả tiếng kêu cũng thay đổi, thay da đổi thịt, cùng với con người tương tự tám phần: “A, a a ——”
Một lúc sau, da nó đã khô hoàn toàn, nhanh chóng bị vỡ và bong ra trong chớp mắt. Thân thể giống rắn bắt đầu tiến hóa, cấu trúc hình thành khung xương, cơ bắp, làn da cùng lông tóc, nhanh chóng lột xác thành một khối cơ thể của nam nhân to cao cường tráng.
Nó có năm ngũ quan cảm giác, hai tay hai chân, nhưng vẫn lưu lại đặc điểm của dị chủng lưỡi là hái tứ chi cùng với răng nhọn.
Hai thanh lưỡi hái kia cộng sinh ở trên khuỷu tay của nó, nhìn càng sắc bén thêm đôi phần. Mà khi nó kích thích cái mũi của mình, chính xác bắt được vị trí của Lệ Uẩn Đan, con ngươi màu đồng chợt lóe rồi dựng thẳng lên, toát ra ý muốn săn mồi mãnh liệt.
Vận sức chờ đối phương có hành động, hai bên rơi vào thế giằng co.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, Lệ Uẩn Đan nửa điểm cũng không hoảng hốt.
“Thì ra trên thế gian này thực sự có yêu quái.”
Khi lướt qua những kí ức thời thơ ấu, có một chút cảm khái xúc động.
Hiếm khi, nàng ném xuống ý niệm dư thừa, ngay lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị đối chiến. Tuy rằng dị chủng trước mắt nhìn qua đặc biệt có chút khó giải quyết, nhưng cũng chỉ là “Nhìn qua” mà thôi.
Nàng làm người đã 23 năm, nó làm nhân tài mới được bao lâu? Mọc ra được thêm tay chân thì lại như thế nào, sẽ chạy sẽ nhảy được sao? Hiểu được công pháp quyền cước, còn hiểu được sách lược binh pháp sao?
Sau khi dùng thân hình giống một con rắn dán xuống đất mà bơi lâu như vậy, Một con “Xà” là nó nhất thời chưa thích ứng được thân xác mới. Đột nhiên có thể biến thân thành người, nhưng thật sự có thể kiểm soát linh hoạt được giống như con người sao? Nhưng đừng đem những gì chính mình am hiểu ném đi, ít ra còn chọn lưu lại những ưu điểm đặc biệt.
Nắm chặt Vẫn đao trong tay, cô cố gắng đè thấp thân mình xuống, chờ đợi đối phương ra chiêu.
Sự thật đã chứng minh, Lệ Uẩn Đan dự liệu không lầm, làm người còn khó hơn nhiều so với làm côn trùng.
Con dị chủng còn chưa quen được việc có tay chân mới, cho nên lúc sử dụng cảm thấy rất mới lạ. Việc này làm hạn chế não nó như một người mới vừa lớn lên, nhưng nó không chậm trễ mà bắt đầu trước trong việc công kích hướng về phía Lệ Uẩn Đan.
Việc hai chân vừa giẫm này vốn là một việc nhỏ, nhưng cố tình ký ức nói cho cơ bắp của nó rằng “Ngươi nên bơi”.
Vì thế, nó lấy một tư thế rất là buồn cười bò trườn trên mặt đất, với vẻ mặt hung tàn nhất, chụp vài cái mặt đất như muối bỏ bể, còn ra uốn éo thật mạnh.
Lệ Uẩn Đan:……
Trực tiếp xuất đao!
Đầu con Dị chủng bay lên cao, “Bang” một tiếng dừng ở bên ngoài cửa sổ.
【 Đinh! Thành công đánh chết “Tiền sử dị chủng · thể tiến hóa” lên cấp 1, hoàn thành khó khăn cấp bậc “Canh”, được khen thưởng 200 điểm. 】
Thể tiến hóa?
Ý là chỉ việc ăn người, biến thành người dị chủng?
Lệ Uẩn Đan hấp thu những từ ngữ mới, không thể không ngẫm lại tin tức thu hoạch được ở trong đầu.
Ân, tuy rằng cấp bậc như cũ vẫn là “Canh”, nhưng đánh chết dị chủng hình người có thể nhiều hơn một trăm lượng…… Không phải, là một trăm điểm. Bất quá, cái từ “Điểm” này lại là thứ gì đây? Cùng với vàng bạc châu báu giống nhau sao?
Chỉnh lại Vẫn đao, cô tiếp tục đi về phía trước.
Theo những gì cô biết trước mắt, đám dị chủng này được chia làm hai phái. Một loại tiếp thu cung cấp nuôi dưỡng, một loại đi ra ngoài săn thức ăn. Thí dụ như thế gia quý tộc ở Đại Lệ bọn họ dưới sự cai trị với những bình dân bá tánh, người trước được ăn no, người sau phải làm lụng vất vả.
Thế gia đời đời được hưởng sự cung phụng, cho nên càng thêm cường thế; còn bá tánh bình dân thì sinh ra đã bị bóc lột, cho nên càng thêm khổ cực. Mà thế gia sẽ không chỉ có một, chắc chắn có kẻ mạnh kẻ yếu, cho nên chắc chắn sẽ quyết ra một con được gọi là “Vương”.
Nếu không có tầng giai cấp này áp chế, đám dã thú thuần túy ngốc nghếch cấu thành tộc đàn không có não này tuyệt đối sẽ không tồn tại được lâu dài, sẽ chỉ biết giết hại lẫn nhau rồi diệt vong.
Cho nên ——
“Đây là kiểu như một ‘ vương triều thu nhỏ ’ sao?”
【 Đinh! Nhiệm vụ phụ ẩn dấu đã được mở ra, tỉ lệ tử vong tăng lên đến 80%, xin bạn hãy đề cao cảnh giác, và xin hãy chú ý an toàn của tính mạng mình. 】
Lệ Uẩn Đan:……
Có thể nghe hiểu đôi chút nhưng không phải là hiểu được hoàn toàn, cụ thể “80%” là có ý tứ gì?
……
A Tạp Khắc Thác bị sụp đổ, nhanh chóng đến mức làm cho người ta khó có thể tin được.
Từ con quái vật thứ nhất bò ra khỏi trạm tàu điện ngầm, tiến vào khu vực bắt đầu săn mồi, tòa đại thành này tự xưng là có hệ thống phòng ngự cao cấp liền liên tiếp thất bại.
Ngoài ra, A Tạp Khắc Thác đã trải qua vài thập niên an nhàn thoải mái, cuộc sống sinh hoạt vô tư thoải mái đã sớm ăn mòn cảm giác đối với nguy hiểm của nhân loại. Cho nên mới dẫn tới việc bọn họ ở trong lúc nhất thời một khắc phát sinh tai nạn kia, đã không có quyết đoán phong tỏa trạm tàu điện ngầm, cũng không kịp thời cho sơ tán đám người, chỉ biết tầng tầng đăng báo đài tivi, đem an nguy giao cho mấy nhà tư bản định đoạt.
Như thế rất tốt, một bước sai thua hết cả bàn cờ. Các quán bar quán ăn, công viên biệt thự, dị chủng bắt đầu khai sát, những nơi nó đi qua không có người còn may mắn thoát khỏi.
Lần này thì hay rồi, đây là việc buồn cười cỡ nào, tin tức đầu được phê đến quan chức cấp cao căn bản không tính toán thông báo ra cho dân chúng, lại còn chuẩn bị ngồi trực thăng rời đi. Hơn nữa còn yên tâm thoải mái mà lưu lại dân chúng làm “Đồ ăn” cho mấy con quái vật, để kéo tiến độ tàn sát của đám quái vật.
“Đáng thương cho A Tạp Khắc Thác, cầu nguyện Chúa phù hộ cho ngươi.”
Trên tầng cao nhất của một cao ốc.
Một tên phú thương lạnh nhạt mà ra lệnh: “Rời khỏi A Tạp Khắc Thác, trước tiên đi đến thủ đô Liên Bang. Để cho công ty Uy Khâu liên hệ quốc hội và tổng thống, nói cho bọn họ ‘ Bảo Khố ’ đào ra ma quỷ, không thể khống chế được thế cục nữa. Tốt nhất hãy phát mấy cái tên lửa xuyên lục địa lại đây, ở trước hừng đông đem cả tòa quặng thành phá hủy đi.”
Còn về việc những người sống sót sống chết ra sao…… Theo chân bọn họ có quan hệ gì đâu? Một đám người hạ đẳng mà thôi.
Cánh quạt quay tạo ra tiếng gió mạnh, phi cơ trực thăng bay lên trời.
Nhưng người đàn ông ngàn tính vạn tính đều tính không được, khi chiếc phi cơ trực thăng bay qua ở gần sát một đống tòa nhà cao tầng, có một cây trường mâu thình lình mà bắn ra. Cũng không biết đến tột cùng lực đạo ném mạnh là bao nhiêu, cư nhiên nó có thể phá vỡ của kính của trực thăng, rồi xuyên qua thân thể người điều khiển trực thăng.
Tên doanh nhân giàu có kinh hoảng, phi cơ trực thăng ngay lập tức khắc mất khống chế mà đâm về một chiếc máy bay khác.
Lúc này, trên tòa nhà cao tầng lại truyền đến tiếng hô của đám người.
Trước khi chết, phú thương cuối cùng thấy rõ người ra tay ——
Đó là một người đàn ông cao lớn có cơ bắp cường tráng, thân hình vạm vỡ, trên đầu tóc thắt bím dây thừng, làn da bánh mật bóng loáng như bôi dầu. Hắn đứng ở bên cửa sổ của tòa nhà cao tầng, bên hông chỉ buộc lại chiếc váy bằng da thú. Sau khi ở đó xác nhận trường mâu đã xuyên thủng chiếc phi cơ trực thăng, hắn ta đấm một quyền thật mạnh vào ngực mình, phát ra tiếng hô hưng phấn.
“Oa lộ lý, oa lộ lý!” Đồ ăn! Đồ ăn!
Chỉ là này tiếng hô tiếng hô ở lúc chiếc phi cơ trực thăng rơi tan nát đột nhiên im bặt.
“Bùm!” Một ngọn lửa bùng lên.
Người đàn ông hung hãn bị ngọn lửa làm cho hoảng sợ, nhưng tất cả lại cảm thấy khó hiểu với tình huống trước mắt.
Đồ ăn của hắn đâu? Một con chim lớn như vậy, làm sao mà đùng một cái nói không thấy liền không thấy đâu vậy?
Vì thu hồi lại trường mâu, người đàn ông dũng mãnh dứt khoát từ bên cửa sổ nhảy xuống dưới. Hắn nửa điểm cũng không sợ độ cao, nhẹ nhàng bắt lấy bệ cửa sổ tầng lầu bên dưới, không sợ gì cả mà một tầng lại một tầng đi xuống phía dưới, thẳng đến lúc dừng ở đỉnh một chiếc xe hơi.
Đột ngột, một cơn gió tanh tưởi từ sau lưng đánh úp lại.
Hắn ngã nhào ở trên nóc xe, tránh đi công kích trí mạng. Ước chừng là nhận thấy được nguy hiểm, tay chân của hắn ghì xuống giống như một con sói, đề phòng mà nhìn chăm chú vào diện mạo đáng sợ của con dị chủng.
Đây là cái gì thế, có thể ăn sao?
Cùng lúc đó, những người thành công sống sót thoát khỏi khoang tàu có dị chủng đuổi giết bắt đầu chia ra chạy tán loạn.
Trong số đó, chỉ còn lại ba người cuối cùng sống sót trong một nhóm nhỏ bảy người, còn bốn người khác đã bị quái vật lần lượt kéo đi trong lúc chạy trốn, chỉ còn bọn họ ở lúc trời xui đất khiến thế nào mà tìm được phòng bảng điều khiển của trạm tàu điện ngầm.
May mắn thay, nơi này tạm thời còn “An toàn”.
Vì thế bọn họ co ro nín thở mà rúc ở trong phòng điều khiển, đến mức mồ hôi lạnh tẩm ướt hết cả quần áo.
Bên ngoài thỉnh thoảng có mấy con quái vật đi ngang qua, rất nhiều lần suýt nữa đã phát hiện bọn họ. Nếu không phải vận khí tốt, luôn có ngoại vật hấp dẫn lực chú ý của chúng nó, có lẽ bọn họ sớm không trụ được rồi.
Nhưng vận khí tốt sẽ không tồn tại lâu, điều này bọn họ hiểu rõ. Thoát được qua mùng một, nhưng mà làm sao trốn được qua mười lăm.
Suy nghĩ, chóp mũi thanh niên áo trắng đau xót: “Sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ bị phát hiện.”
“Khóc lóc cái gì! Đem hai hàng nước mắt mèo của ngươi thu hồi lại đi!” Thiếu niên ngôn ngữ ác liệt gào lên, sắc mặt lại rất tái nhợt: “Còn chưa tới một bước cuối cùng, ngươi làm sao biết sẽ không có bước ngoặt hả.”
“Vừa nghe liền biết ngươi còn chưa gặp qua những nguy hiểm trong xã hội.” Nước mắt thanh niên áo trắng lăn dài mà nói: “Ta đi một chuyến tới chỗ này là để dạo chơi, ta còn chưa có nhà chưa có xe chưa cả có lão bà, số ta đúng là mệnh khổ, ta là đang khó chịu, ô ô ô..!”
Tiếp viên hàng không:……
Nàng đúng lúc mở miệng: “Trước khi ta tới nơi này, chuyến bay tôi đi gặp phải gió lốc, vào lúc sắp gặp tình huống rủi ro, ta bị dọa đến mức đã khẩn cầu thần tiên cứu giúp ta, sau đó đi tới A Tạp Khắc Thác, tốt xấu vẫn còn sống lâu hơn được vài phút.”
“Các ngươi trải qua hẳn là so với ta còn may mắn hơn, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, chúng ta gặp được tức là duyên.” Nàng cười rồi nói sang chuyện khác, trấn an cảm xúc hai người kia: “Đúng rồi, ta tên là ‘ Tuyên U Nghi ’, còn không biết hai người các ngươi xưng hô như thế nào?”
Thiếu niên: “Ứng Thế Uông.”
Thanh niên áo trắng: “Tư Vọng Đông.”
Tuyên U Nghi đang muốn nói nói mấy câu để hòa hoãn không khí, đã có thể vào lúc này, bọn họ rõ ràng nghe thấy được một trận âm thanh của kim loại vang lên chát chúa.
Leng keng hữu lực, tiếng vang lớn vọng lại trong không gian trống trải, dẫn tới không ít đám dị chủng theo đó phương hướng chạy đi, hoàn toàn làm lơ hơi thở của bọn họ.
Ba người hai mặt quay qua nhìn nhau, lại cảm thấy có thể là đội cứu viện tới rồi. Ôm một tia hi vọng chờ mong, bọn họ thật cẩn thận mà bò ra chỗ đangẩn núp, nôn nóng bất an chờ đợi xem tình huống.
Nhưng không có người tới.
Cũng không có tiếng súng nổ, không có tiếng kêu gọi, cái gì cũng đều không có.
Cảm giác chờ mong thất bại không hề dễ chịu, thẳng đến lúc Tư Vọng Đông chỉ vào màn hình theo dõi kinh hô ra tiếng, bọn họ mới phát hiện ra chỗ phát ra âm thanh, cùng với nguyên nhân mà đám quái vật rời đi.
Tàu điện ngầm đã bị hỏng rồi, nhưng chỗ trạm theo dõi không bị hư. Chỉ cần thông điện, nó sẽ trung thực mà phát sóng trực tiếp hiện trường tình huống hiện giờ.
Có thể thấy cố định trên màn hình, một người cô gái áo đỏ trong tay cầm đao đang cùng một con người quái hình vật đối chiến. Tốc độ bọn họ cực nhanh mà xẹt qua từng đoạn của khoang tàu, lại từ bên trong tàu điện ngầm đánh ra tới bên ngoài.
Đám quái vật dị chủng chen chúc mà tiến lên quấy nhiễu hành động của cô gái, lại bị nàng một đao đao chém giết. Mà quái vật hình người nhân cơ hội để làm quen với tay chân mới của mình, ở trong cuộc đối chiến nhanh chóng trưởng thành.
Nó học được thật nhanh, chiêu thức cũng bắt đầu ra dáng ra hình, còn bắt chước cách dùng hoành đao mà chém!
Cô gái thuần thục chống đỡ.
“Keng ——” tiếng động của kim loại va chạm chậm hơn so với hình ảnh trong video một bước, từ bên ngoài truyền đến.
Mỹ nhân cổ trang, hoành đao, đồ trang sức,…… Ba người ngơ ngác mà nhìn một hồi, không biết nên phản ứng như nào.
Thật lâu sau, Tư Vọng Đông mới từ kẽ răng nói ra một câu: “Thời buổi này, Hán phục đã được cuốn vòng lại như vậy sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT