Một cánh cửa đơn bạc mỏng làm sao có thể ngăn lại cuộc tấn công của đám quái vật, sau một lúc liền bị đạp tan đến thành mảnh nhỏ.
Những mảnh vỡ thủy tinh đan xen, bay tán loạn với những tấm gỗ mộc thứ tiết, làm bị thương quẹt vào da thịt người đàn ông đang chạy trốn, và găm vào mắt những ai xui xẻo.Trận chiến vẫn chưa bắt đầu, mà bên ta đã nằm yên hơn phân nửa.
Những con quái vật phá cửa mà vào, theo tiếng âm thanh đập ván trượt của người thiếu niên.
Tứ chi nó vừa giẫm vừa lao tới phía hắn, thân hình rắn uốn éo giữa không trung bay vút lên. Thân thể kia kéo ra một đường thật dài, cô gái tiếp viên sợ tới mức thật vất vả mới rút được vũ khí ra rồi bóp cò “Phanh” một cái mà đánh vào đỉnh chóp của tàu điện ngầm, làm nổ ra nửa tấm sắt.
Thật là trùng hợp, tấm sắt nghiêng xuống bắn ra phía dưới, chính xác đập vào chỗ ngón chân đeo dép xăng đan của một người đàn ông, làm cho hắn đau đến mức nhảy lên tại chỗ. Đột nhiên không kịp phòng ngừa bên dưới, hắn cùng một vị xông lên cứu người đàn ông to lớn bị vướng ở bên nhau, liền bị quăng ngã về hướng chỗ đuôi của quái vật.
Trọng lượng của hai người đàn ông trưởng thành quá nặng ép tới quái vật chết dí trên không, nhưng rất nhanh thân rắn liền duỗi ra, rồi lại “Đông” một tiếng mà rơi xuống sàn tàu.
Đừng nói đến mấy người xem choáng váng, ngay cả con quái vật bị quăng ngã cũng ngốc luôn.
Chỉ có tiếp viên tàu phản ứng nhanh chóng kịp thời, quát lên: “Đánh nó!”
Rốt cuộc là ở làm việc nhân viên thừa vụ cấp cao, tình huống khẩn cấp đã thấy qua nhiều, nên hoàn hồn cũng nhanh. Nàng cầm lên một cái ba lô nhét vào trong miệng quái vật, quái vật lại nhào đi, cố gắn hết sức dốc toàn lực bẻ trụ điều khiển tứ chi.
“Mau lên!” Tiếng kêu thất thanh quát lên.
Trong lúc nhất thời, mọi người xôn xao, dồn ép, liều mạng vây khốn con quái vật. Nhưng ngặt nỗi sức lực của nó quá lớn, đến mức mười mấy người trưởng thành cư nhiên không khóa được nó.
“Nổ súng!” Bạch Lĩnh rít gào: “Bắn nhanh!”
Cô gái muốn hỏng mất: “Nhưng các ngươi đè ở phía trên nó, ta nổ súng thế nào được? Lùi lại đi!”
“Không lui được, một khi rút lui nó là có thể thoát ra! Dùng đao chém đi!”
“Ngươi bị ngốc sao? Có ai ra cửa mà mang theo dao phay chứ?”
Lệ Uẩn Đan:……
Tuy rằng một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng hiện trường giống như binh hoang mã loạn, nên nàng cũng không ngại mà hạ sát chiêu.
Phần đầu của quái vật bị khóa, tứ chi bị đè ép, phần đuôi toàn bộ bị khống chế, còn sót lại trung đoạn lộ ra ở bên ngoài. Nàng không có chần chờ, một phát nhất đao lưỡng đoạn cắt làm đôi.
Lúc sau, nàng hoàn toàn ẩn vào bóng tối, vượt qua những người bị thương đang ngã trái ngã phải, đi đến khoang tàu phía trước chỗ đám quái vật đang tiến vào.
Dần dần, lực giãy dụa của con quái vật giảm dần, còn sót lại chút sức lực hồi quang phản chiếu mà ném vài người ra, sau đó nằm im không nhúc nhích được nữa. Chỉ là mọi người cũng không dám thả lỏng, vẫn đè nó thật lâu mới dần dần thả lỏng.
Con quái vật rốt cuộc chết không kịp ngáp, bọn họ như cạn kiệt sứ lực mà nằm liệt trên mặt đất, há mồm thở dốc.
“Ta…… Chúng ta giết chết được quái vật?” Sống sót sau tai nạn liền cảm thấy vui sướng, có người thất thanh khóc rống lên: “Sống sót rồi! Tốt quá, thật tốt quá!”
“Đừng vui mừng quá sớm.”
Đại hán khiêng đoạn đuôi quái vật, đem phần eo như lưng rắn và đưa cho mọi người xem vết cắt trên đó: “Không phải chỉ dựa vào công lao của chúng ta đâu, có người đã cho nó một đòn trí mạng, chúng ta mới may mắn mà còn sống.”
Đám người ngẩn ra, nâng mắt lên nhìn.
Có thể thấy phần phía trên eo của quái vật bị một vệt cắt san bằng, không có một chút thịt và xương cốt dư nào, là do vết đao chặt dứt khoát tạo thành. Kĩ năng dùng đao như này công phu ít nhất phải luyện đến mười năm…… Người hạ đao người ít nhất là một đầu bếp cao cấp, bằng không làm sao có thể chém một phát thuận tay đến như vậy ?
“Cho nên, trong lúc cấp bách vừa rồi là ai đã giúp thế?”
Không có người trả lời.
Ở thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, ốc còn không mang nổi mình ốc nên mọi người căn bản không chú ý xem những người xung quanh đang làm gì. Hơn nữa trong khoang tàu tối tăm, hiện trường lại hỗn loạn, dù có chú ý tới Lệ Uẩn Đan ra tay, nhưng ở lúc cảm xúc thay đổi rất nhanh, khi trải qua cảm xúc quá vui hoặc quá kinh sợ cũng chỉ có thể nhớ được qua loa đại khái mà thôi.
“Ta nhớ rõ là một nữ nhân ăn mặc quần áo kỳ quái, là màu đỏ…… Cô ấy cầm một con dao, cô ấy……”
“Choang!”
Kính an toàn choang một tiếng vỡ nát, thiếu niên ván trượt gần như hỏng mất, đôi tay bị cọ xát đến trầy da. Hắn cũng hiểu rõ hai con quái vật bị chết kỳ quặc, nhưng hiện tại không có hơi sức đâu mà đi tìm tòi nghiên cứu chân tướng.
“Đừng có chần chừ ở đây nữa, mau bò đi ra ngoài mau lên! Trẻ nhỏ và người già đi trước, mau lên!” Hắn thúc giục nói.
Cùng lúc đó, dưới đáy tàu điện ngầm lại truyền đến tiếng va chạm khác, sắc mặt mọi người trắng bệch, tức khắc cái gì cũng không rảnh lo nữa.
“Nhưng, nhưng mà, bên ngoài cũng có quái vật.”
“Nhưng còn tốt hơn là so với việc lưu lại nơi này để chờ chết, ít nhất ra được bên ngoài cơ hội được cứu cơ hội còn cao hơn!” Thiếu niên ném xuống ván trượt, phát điên: “Đáng chết, sớm biết rằng ngồi tàu điện ngầm nguy hiểm như vậy, liền không nên tới đây. Xui xẻo không chịu được, ngay từ đầu đã bị phân đến ở trạm tàu điện ngầm, cái này còn không phải là hướng họng súng đến bên người để đâm sao?”
“Cái trời chơi chó má dành cho tân thủ này, chỉ mưu tài hại mệnh người ta!”
Con quái vật tiếp theo sắp chui ra khỏi khoang tàu, thời gian để oán giận cũng không có.
Bọn họ vội vã không ngừng nhanh chóng thoát ra khỏi tàu điện ngầm, hướng ra phía bên ngoài chạy như điên. Mà mấy quái vật thì chạy theo hướng hơi thở của người, sau khi tiến vào tàu điện ngầm cũng không hề lưu lại, đồng dạng cũng chui ra bên ngoài lao đi.
Vì thế, phần mở đầu của cuộc tàn sát trong đêm đẫm máu đã bắt đầu khởi động.
……
Mà nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất.
Lệ Uẩn Đan cũng không đi xa, chỉ là thay đổi sang chỗ một khoang tàu khác.
Nơi này thi thể đầy đất, mùi tanh của máu rất nồng, nhưng lại là nơi hoàn mỹ để che giấu hơi thở của nàng, làm cho nàng có cũng đủ thời gian nhảy ra khỏi vòng giết chóc, lấy tư thái của người ngoài cuộc để tìm hiểu khái quát về các loại tình huống khác.
Nên nàng lựa chọn cùng đám người kia tách ra.
Bọn họ thoát ra khỏi khoang tàu dài bằng sắt, mà nàng lại chọn lưu lại bên trong khoang tàu. Đường ai nấy đi, bọn họ là mồi nhử, nàng cũng là mồi nhử, vừa lúc dùng để dẫn dụ đám quái vật dị chủng, thấy bọn họ sẽ lựa chọn làm gì?
Tiếp theo, Lệ Uẩn Đan kiên nhẫn chờ đợi mấy con quái vật dị chủng tiếp theo từ dưới nền đất bò ra.
Đợi nó hoàn chỉnh tiến vào khoang tàu, nàng cố ý đi hướng lối đi nhỏ ở giữa, đem chính mình bại lộ ở trong “Mắt” đối phương.
Nó hẳn là đã phát hiện nàng, làm ra tư thế chuẩn bị tiến công. Đáng tiếc cuối cùng nó lại từ bỏ nàng, mà nhào thẳng đến hướng bên cửa sổ, mắt thấy liền phải chạy hướng khu vực săn bắn có nhiều con mồi hơn nữa ——
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, hoành đao dứt khoát đâm thẳng vào phần đầu của quái vật dị chủng, đột ngột đâm xuyên qua, “Keng” một tiếng đóng đinh ở trên mặt vách tường!
Con quái vật run rẩy vài cái, sau đó không động đậy được nữa.
Bỏ qua âm thanh kì lạ đang khen thưởng nhắc nhở mình, Lệ Uẩn Đan đi đến rút hoành đao ra.
Nàng bình tĩnh mà từ tay cầm chính đổi thành trở tay nắm, trong nháy mắt tiếp theo, nàng đột nhiên hướng ra phía sau đâm tới, một kích đâm vào thịt rồi xoay tròn chuôi đao, lưỡi dao cắt ngang một đường dứt khoát, chém bay nửa thân của dị chủng.
Nó ngã ầm ầm vào phía sau nàng, chết không kịp kêu tiếng nào.
Lệ Uẩn Đan đổi tay cầm đao, theo ánh sáng le lói ở bên ngoài nhìn lại.
Liền thấy từng con dị chủng từ cái lồng sắt dài bò ra các nơi xung quanh, hướng ra phía ngoài trườn đi như rắn, đi săn thú phiên bản bằng mạng người.
Ở trạm tàu.
Chỗ đại sảnh bắn đầy máu tươi, dấu chân rải rác, tiếng thét chói tai từ gần đến xa, thẳng đến khi rốt cuộc nghe không thấy nữa…… Bên trong hay bên ngoài, phảng phất như chỉ còn lại có một người sống là nàng vậy.
Cùng thi thể làm bạn, cùng nhảy múa với sự chết chóc tử vong, cảm giác này chưa nói tới mức sợ hãi.
Chẳng qua là đối phó với đám quái vật dị chủng kia thôi…… Chỉ là đám dã thú súc sinh ăn thịt người mà thôi, có thể làm cho người ta kinh sợ đến vậy sao?
Sống sót từ trong hoàng cung ăn thịt người kia, từ sa trường tàn khốc chém giết đi ra ngoài, trải qua càng nhiều, kinh nghiệm càng sâu sắc, cho nên không một tình cảnh tàn bạo nào cũng có thể lay chuyển được thâm tâm của nàng.
Nàng thậm chí còn có thể bình tĩnh mà sắp xếp thông tin thu thập được, đem những manh mối hữu hạn có được ra tận dụng triệt để.
Ở trong mắt Lệ Uẩn Đan, cái gọi là quái vật dị chủng tiền sử, trừ bỏ hai móng vuốt đằng trước còn có lực sát thương, ở ngoài sức lực rất lớn ra, còn lại cơ hồ toàn thân đều là sơ hở.
Bọn chúng lại không có trí khôn, thích ăn thịt người, ưa thích chạy đến chỗ nhiều địa phương có nhiều những vật còn sống, cũng sẽ đuổi theo phương hướng có âm thanh động tĩnh lớn. Sở dĩ chọn cái khoang lồng sắt dài này để xuống tay, phần nhiều là bởi vì có rất nhiều người mà cũng dễ phá vỡ phòng thủ, còn thực dễ để ẩn nấp……
Ẩn nấp?
Đối mặt một khoang tàu chất đầy thi thể, Lệ Uẩn Đan nheo mắt lại.
Không biết vì sao, nàng lại chợt nhớ tới một cây bạch quả hướng lên trời bên ngoài cung điện. Liên tưởng này thực lỗi thời, nhưng nàng chính là vừa mới nghĩ tới.
Nàng vẫn còn nhớ rõ cây bạch quả kia có tuổi đời ước chừng 600 tuổi, cao lớn tươi tốt, nhưng ở giữa thân cây lại trống rỗng. Thường hay có các loài chim khác nhau tới bên trong hốc cây cất giữ hạt dẻ và hạt sồi, để dành khi trải qua mùa đông thì dùng ăn.
Địa phương kia giống như một nơi ẩn nấp khá tốt, nó được đặt công khai ở trong thiên điện, nhưng lại hiếm khi khiến người khác chú ý tới. Đám chim chóc cứ như vậy đời đời tồn tại, tìm hạt sồi, tìm hạt dẻ, còn tránh được rắn và côn trùng, cùng chia sẻ cây bạch quả, phân công lao động rõ ràng, còn giống như một vương triều nhỏ.
Phân công lao động……
Lệ Uẩn Đan rũ mắt.
Một lát sau, nàng bắt đầu cẩn thận quan sát những xác chết.
Nhìn lại từng khối thi thể, so sánh từng người một, tuy là ánh sáng rất ít, nhưng cũng đủ để nàng thấy rõ trên người xác chết không có dấu vết bị gặm cắn, có chăng chỉ có miệng vết thương một kích mất mạng.
Nói cách khác, đám dị chủng này chỉ giết người, nhưng không có ăn thịt người?
Không giống.
Hay là nói chúng nó thích ăn thịt thối, tính toán để qua một thời gian rồi mới ăn?
Mang theo một chút nghi hoặc, Lệ Uẩn Đan đi đến chỗ càng sâu bên trong.
Quả thật, rất nhiều dị chủng đã rời đi khỏi khoang tàu bằng sắt dài, nàng chỉ cần đi ra bên ngoài chặn giết chúng nó là có thể đạt được càng nhiều mức “Canh” hơn.
Nhưng mà ánh mắt của một đế quân luôn là lâu dài, nàng không buồn để bụng những thứ bậc “Canh” đó, có được nó dễ như trở bàn tay, chỉ là ghi nhớ điểm “Lồng sắt dài lâu ngày là khởi nguồn của nguy cơ” này.
Bắt giặc thì phải bắt vua trước, chỉ có từ nhổ cỏ tận gốc của ngọn nguồn, mới có thể kết thúc hết thảy những cái chết không cần thiết này.
Cho dù con dân phiên bang không phải là con dân của nàng, nàng đại khái có thể không màng sống chết của bọn họ, nhưng nàng đã từng hứa với một vị tông sư: Nếu nàng may mắn có được vẫn thiết, nàng sẽ nguyện vì người mà sử dụng hoành đao.
Dù sao có một số việc, cũng phải có người đi làm. Để bảo đao lâu ngày không sử dụng, đem gác một xó, sớm hay muộn cũng sẽ bị rỉ sắt.
Bỗng nhiên, Lệ Uẩn Đan nghe được một trận âm thanh gặm nhấm.
Cách một khoang tàu sắt dài truyền đến, ở trong một không gian kín không ngừng phóng đại lên. Nàng thu liễm hơi thở tiến về phía trước, không ngờ chưa đi được vài bước, liền thấy một khối thi thể rất là quái dị.
Là người đàn ông bị chém thành hai nửa đang nằm nghiêng.
Mặt bị cắt từ đoạn đầu đến cổ tay, một đường ngang ngực đến cánh tay, vết chém thật sự gọn gàng, thậm chí một khối trang sức hắn đeo ở vạt áo trước cũng vẫn còn nguyên.
Đó là một khối bạch ngọc cốt nguyên chất cực đẹp, có tỉ lệ thượng phẩm, trong bóng đêm tản ra ánh sáng ôn nhuận. Kỳ lạ chính là, nó rõ ràng là một món đồ dễ vỡ, nhưng cố tình trong lúc đám dị chủng phá phách chém xuống lại có thể bảo tồn.
Thác khung bị nứt thành hai nửa, dây xích cũng bị chặt đứt. Lệ Uẩn Đan từ trong những mảnh vỡ nhặt nó lên, chỉ cảm thấy cảm xúc ấm áp, thậm chí nhìn qua thấy được một chút tỳ vết cũng không có.
Là noãn ngọc sao? Nhưng vì sao có thể hoàn hảo không bị tổn hao gì?
Đột ngột, âm thanh gặm nhấm ở nơi xa bỗng ngừng lại, con quái vật phát ra tiếng kêu thảm thiết bị đè nén, xen lẫn tiếng kêu tựa hồ như có người kêu đau. Bíp bíp ba ba, như là có thứ gì đó từ thân xác ở chui ra ngoài.
Theo bản năng, Lệ Uẩn Đan cảm thấy có con quái thú nguy hiểm nào đó muốn lao tới đây.
……
Ở nơi nào đó trên vùng A Tạp Khắc Thác, trong một quán cafe sách 24 giờ không có người buôn bán.
Bên cửa sổ, trên bàn nhỏ dành cho hai người, có một đống lớn sách vở tài liệu.
“Ta đã tra ra được tư liệu! Ở trong quyển sách《 đại thành quật khởi 》 này!” Người nam sinh đeo mắt kính nhanh chóng lật đến trang có mục tiêu, từng câu từng chữ mà bắt đầu xem, rồi phiên dịch ra nội dung đại khái.
Cô gái tóc đuôi ngựa lập tức thăm dò, cùng xem với hắn.
“Ở vào cuối thế kỷ trước, A Tạp Khắc Thác vẫn là một mảnh đất hoang không có người hỏi thăm. Thẳng đến khi công ty Uy Khâu thu mua nó, đem nó làm nơi thí nghiệm như vũ khí nóng uy lực, mới tạo ra khu mỏ khoáng sản nổi tiếng thế giới.”
“Cái này tên khoa học là…… Vẫn thạch nguồn năng lượng?”
“Là một loại hợp chất rất cứng, quặng đá quý có nhiệt lượng. Phi thường cứng rắn, chỉ có thể dùng tia laser và thủy đao mới cắt được.”
Tư liệu chưa kịp đọc xong, hai người liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu cứu, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng phanh gấp như âm thanh động đất. Không biết có phải ảo giác hay không, tựa hồ như còn có tiếng súng?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô gái duỗi dài cổ: “Để ta đi xem.”
Người nam sinh mắt kính một phen giữ chặt nàng: “Đừng có vọng động! Tò mò hại chết mèo, nghe nói nước ngoài có khủng bố và tập kích nhiều, nếu đi sẽ vong mạng không biết chừng. Đi thôi, trước tiên tìm một ẩn nấp rồi lại đi xem tình huống.”
“Ách…… Vậy được.”
Hai người học sinh trung học dứt khoát tiến vào phòng cất chứa, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Chỉ một giây sau đó, có ba con dị chủng dính đầy vết máu vừa lúc đi ngang qua quán sách.
Chúng nó nấn ná lại một lúc, nửa thân trên lắc lư, tựa như đang cảm giác hương vị trong không khí. Không bao lâu, chúng nó lại ưỡn ẹo về hình thù giống con một con rắn, theo khu biệt thự trườn đi.
Thực rõ ràng, so với lưu lượng khách thưa thớt trong quán sách, hương vị đồ ăn trong những khu biệt thự càng đậm hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT