Tạ Thử Hằng không nói đồng ý với chuyện giả chết hay không, nhưng Lệ Uẩn Đan vẫn có thể nhìn ra được.
Rõ ràng là không muốn.
Mặc dù hắn không có thể hiện ra bao nhiêu biểu cảm, vẻ mặt luôn thờ ơ, nhưng Lệ Uẩn Đan nhận ra ẩn sâu bên dưới khuôn mặt hắn là sự kiêu ngạo nồng đậm, cùng với ý từ chối hiện rõ trên khóe mắt lông mày.
Đúng, hắn ta nên kiêu ngạo.
Tài năng trời cho, tuổi trẻ đã thành danh, mới hai mươi đã thành cao thủ, dù khiêm tốn thế nào cũng vẫn là người kiêu ngạo từ trong xương.
Một thiếu niên hiệp hăm hở như thế lại khéo đưa đẩy của người từng trải, thà chết cũng không chịu giả chết. có lẽ đề nghị của nàng đối với hắn mà nói càng giống sỉ nhục hơn nhỉ?
Chỉ là đứng trước tình thế nguy cấp, không còn cách nào hiệu quả hơn cách này.
Nàng đã trải qua rất nhiều, cũng biết rằng kiêu ngạo cũng không mài ra cơm mà ăn được, lúc cần thiết thì phải co được giãn được. Nhưng có lẽ là Tạ Thử Hằng không thể nào hiểu được, mà nàng lấy tư cách gì đi chỉ chỏ một cao thủ đây?
Tsk, chỉ có thể do hắn thôi.
Tại sao nàng phải so đo với một ‘thiếu hiệp’ nhỏ hơn nàng ba tuổi nhỉ?
Khả năng hắn cũng không sống được, cứ để cho hắn kiêu ngạo đến chết đi. Dẫu sao sau khi hắn chết thì thi thể cũng sẽ không biến mất, nàng có thể dùng thi thể làm mồi nhử mà xâm nhập vào sào huyệt dị chủng, hắn trên trời có linh cũng sẽ không trách tội… chứ nhỉ?
Vấn đề quan trọng là cô bồi thường cho hắn ta như thế nào, dành cho hắn quốc táng cao nhất Đại Lệ, ban thụy ‘Nhân liệt’, tưởng nhớ cho tấm lòng yêu thương chúng sanh trong thiên hạ của hắn, tưởng nhớ sự cương trực bất khuất của hắn. Như vậy hẳn là hắn đã lài lòng.
Kế hoạch thay đổi, Lệ Uẩn Đan đổi lời nói: "Mặc dù phương pháp giả chết khả thi nhưng cũng không an toàn. Chúng ta nên thảo luận kỹ càng hơn.”
Tạ Thử Hằng dè dặt gật đầu một cái.
Thế là cả hai tiếp tục đi bộ về phía trước, sau khi băng qua ba con phố, bốn ngã rẽ, năm sạp báo, họ… lạc đường.
Hệ thống cung cấp điện của thành phố mỏ vẫn chưa bị hư hại, biển quảng cáo ở các khu trung tâm thương mại và đường phố vẫn còn hoạt động. Khi cả hai tình cờ đi ngang qua, họ vô tình bắt được đúng khoảnh khắc rạng sáng trên màn hình LED ngoài trời.
Nếu là bình thường thì đây là thời điểm tộc dẩy đầm ‘tan ca’.
Trong số họ có người tìm bạn bè, có người hút thuốc đi lang thang, có người mượn rượu gây sự, cán trung tâm thương mại làm mọi cách để thu hút khách hàng, những điểm quảng cáo vào thời điểm này đều như vậy.
Âm thanh chợt nổi lên, màn ảnh lóe lên, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên màn ảnh lớn xuất hiện một đôi trai gái, họ thân mật ôm ấp, làm như không phát hiện ra người xung quanh đang nhìn, sau đó còn không hề e ngại mà dất tay nhau vào khách sạn.
Hình ảnh theo ống kính kéo xa mà mờ dần, dần trở nên mờ khi ống kính được thu nhỏ, nhưng sự mờ ảo luôn mang theo trí tưởng tượng của người xem bay cao, bay xa, làm cho mọi người càng muốn xem tiếp.
Lệ Uẩn Đan: …Tị hỏa đồ?
Tạ Thử Hằng: …Công pháp song tu?
Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát, mang theo cảm giác xấu hổ không nói nên lời.
Họ đã gặp đủ loại hộp sắt kỳ lạ, đến khi đụng phải thứ này thì trong lòng chỉ còn lại thờ ơ. Hóa ra trong cái hộp này cũng có người sống à.
Nếu chỉ là có người sống thôi thì không sao, chẳng phải mấy cái hộp sắt trước đó cũng dùng để chứa người à? Xấu ở chỗ là đôi trai gái này lại làm chuyện đó trước mắt bọn họ…
Một người là hoàng đế sống hai mươi ba năm, một người là kiếm tiên tử đã tu luyện ba nghìn năm, có cảnh đời nào chưa từng thấy qua?
Ái chà, cảnh này đúng là chưa bao giờ thấy.
Trong lúc nhất thời suy nghĩ bay bổng, Lệ Uẩn Đan nhớ lại vị đại thần nào đó ngày nào cũng giục cô thành thân, còn Tạ Thử Hằng thì lại nhớ đến công pháp song tu mà sư phụ đưa cho hắn.
Lệ Uẩn Đan nhớ, tả thừa tướng trong triều từng mạo hiểm nguy cơ mất đầu mà đường đường chính chính đưa cho nàng một rương tị hỏa đồ, còn kèm theo một bức thư viết rằng: “Lão thần cả đời thanh liêm, toàn bộ tị hỏa đồ trong nhà đều giao cho điện hạ xem.” Nghe đến là ngôn từ chính nghĩa.
Nàng xem qua rồi đặc biệt phê ‘Tả thừa thanh liêm’, thái độ vẫn thờ ơ như cũ, chọc cho lão giận đến nỗi xin nghỉ ba ngày không vào triều.
Tạ Thử Hằng nhớ, lúc trước khi sư phụ phi thăng, người còn cố kéo dài thời gian, cố chống đỡ một lần đạo quang rồi vòng về động phủ, lấy kiếm làm xẻng đào ra một rương bí tịch song tu, rớt hai hàng lệ giao cho hắn.
"Thử Hằng này, những bí tịch song tu này là sư tổ của sư tổ của sư tổ con… truyền lại, cũng có thể coi như là bảo điển từ thời thái cổ, đáng tiếc chúng ta muốn dùng cũng không dùng tới, ai bảo không cưới được vợ a!”
"Thử Hằng, con nhất định phải thay giới kiếm tu tranh thủ! Chớ có cả ngày chỉ lo tu luyện, tới tuổi thì nên yêu đương! Tối nay về nhìn xem, đừng có bế quan đấy!”
Hắn xem qua, cũng xem thường. Rốt cuộc là rương bí tich gì song tu kia quan trọng hay tu luyện quan trọng, trong lòng hắn tự hiểu được.
Nhưng không nghĩ tới, bọn họ không phải là không có hứng thú với tị hỏa đồ hay công pháp song tu, chẳng qua là ảnh tĩnh không có cảnh đẹp ý vui như ảnh động mà thôi. Nhìn ảnh động không cần hao phí đầu óc tưởng tượng, lúc này lòng hiếu kì dâng lên, hai người dừng lại quan sát.
Kết quả…
Tuyến thời gian trên màn ảnh đột ngột thay đổi, người đàn ông trên màn ảnh trước đó đang nằm trên ghế sô pha, trên tay ôm một đứa bé sơ sinh, một đứa bé lớn hơn nằm bên chân, một đứa bé khác nằm trên ghế dô pha khóc oa oa. Cô gái vốn thanh tân xinh đẹp nay đang bận rộn gấp quần áo, pha sữa bột, dọn rác rưởi…
Cuối cùng, trên màn ảnh xuất hiện một cái hộp màu xanh, gợi ý cho mọi người lớn: "Bao cao su Jackabon, miễn đi nỗi lo về sau cho bạn.”
Quảng cáo kết thúc tại đây.
Lệ Uẩn Đan và Tạ Thử Hằng:…
Xem hiểu lại như không hiểu, tóm lại chính là không được rõ lắm.
Bước chân đã dừng lại được tiếp tục, nhưng lúc này lại cảm thấy đi cũng được, mà ở lại cũng tốt, như thể ở lại chỉ để xem… ừm, không phải chỉ để xem sao?
Lá gan lớn, da mặt dày, bọn họ tự nhiên lên đường, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là ánh mắt vô tình chạm nhau, vẫn có chút xấu hổ.
Lệ Uẩn Đan: cao thủ đã đến hai mươi, hẳn là đã có gia thất. Trông dáng vẻ hắn nhìn tị hỏa đồ mà chả có xíu xiu ngại ngùng nào, một mình xem cái hình ảnh kia ngoài đường có phải là rất không lịch sự không?
Tạ Thử Hằng: cốt linh của phàm nữ này đã tưởng thành, hẳn là đã sớm có hôn phối. trông nàng không lúng túng mà nhìn công pháp song tu, ta lại cùng nhìn thì có phải là hơi cầm thud hay không?
Hai người họ biết bản thân chưa kết hôn, nhưng lại đều không nghĩ tới người kia cũng chưa kết hôn.
Vừa nghĩ tới đối phương là một ‘tay già đời’, còn mình ‘còn non và xanh’ khó tránh khỏi sinh ra chút tình cảm, lại có chút ngượng ngùng.
May mắn thay, dị chủng đến rất đúng lúc.
Khi bóng dáng con dị chủng hình người thứ nhất xuất hiện ở trên đường phố, hai người mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là vì cái gì.
Tuy nhiên lần này hai người ra tay cực kỳ hung ác. Toàn bộ đường phố bị kiếm khí và đao ý cày một lần, trên đất toàn là từng khúc tay chân bị cắt đứt, cực kỳ giống thịt xay trong cối xay.
Vừa chiến đấu vừa tiến lên, vô cùng cẩn thận. nhưng vào ngay lúc này, trong buồng điện thoại các hỗ hai người không xa vang lên từng hồi chuông điện thoại.
"Ding ding ding…" Đột ngột vang lên, nhắc nhở dị chủng vị trí của bọn họ.
- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Tạ Thử Hằng không có thời gian hỏi một câu “Đây là cái quỷ gì, sao lại kêu như chuông gọi hồn thế?’, Lệ Uẩn Đan đã quyết định rất nhanh, dứt khoát dùng một đao chém nát buồng điện thoại.
Một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng chuông dừng lại.
Nhìn thấy ánh sáng trên hoành đao dần dần mờ đi, Lệ Uẩn Đan kéo tay áo, nói với Tạ Thử Hằng: "Đi!"
Bất kể thứ kia là gì, sau này nhất định phải tránh xa.
Nàng không thích để lộ tung tích, phá hoại kế hoạch, đao khí trên hoành đao sắp cạn, trước khi tìm đến cửa hàng trang sức tiếp theo, nàng không muốn thu hút sự chú ý của đám dị chủng này.
Cùng lúc đó, trong tòa nhà tổng thống của liên bang Thác Bố Tư Tù, một tên tư bản đang bận văng tục.
"Này, Pháp Khắc! Ả đàn bà kia phá hủy bốt điện thoại, cô ta không có ý định trả lời điện thoại!"
Điện thoại bị nện ở trên bàn, người đàn ông mập mạp đùng đùng nổi giận: "Muốn nổ thì nổ, lấy được thông tin trước đi đã!"
Trong tòa nhà tổng thống, tất cả các vệ tinh, máy bay không người lái và thiết bị liên lạc đã lắp đặt khắp nơi trong A Tạp Khắc Thác đã thất thủ, mooic một căn nhà, mỗi một buồng điện thoại đều nằm trong hồ sơ, nhưng mà bọn họ gọi rồi không có ai nghe.
Trầy trật lắm mới thấy được hai người thường thân thủ phi thường, bọn họ còn đang định ra giá cao để thuê hai người kia làm vài việc, lại không ngờ ngay cả cơ hội nói một câu cũng không có.
"Như vậy phải điều động lính đánh thuê phe ta và quân đội sao?”
“Thưa ngài tổng thống, chớ có nói đùa, không cần phải hy sinh quân đội vào những việc mà bình dân có thể làm được.” Người đàn ông mập mạp nói: “Từ bỏ A Tạp Khắc Thác là một quyết định sáng suốt và khôn ngoan. Cho dù chỉ một người sống sót bước ra khỏi thành phố mỏ thôi thì chuyện chúng ta xây dựng phòng thí nghiệm ở thành phố mỏ sẽ không thể giấu được nữa.”
"Điều này sẽ đe dọa đến địa vị của ngài trong cuộc bầu cử tiếp theo.”
Nhất thời không nói nên lời.”
Bọn họ đã khai thác A Tạp Khắc Thác trong nhiều thập kỷ, trong một lần vô tình đã bị thu hút bởi ma lực của viên đá thần kì.
Để hợp tác với các dự án như nghiên cứu thành phần cấu trúc của đá năng lượng, những ưu khuyết điểm của chúng đối với con người và tác dụng của chúng đối với động vật, họ đã thành lập một phòng thí nghiệm dưới thành phố mỏ trong suốt ba mươi lăm năm.
Mà trong lúc khai thác các khu mỏ, họ đã phát hiện ra ‘sinh vật địa tâm’ kỳ lạ, phòng thí nghiệm ở đây cũng đã tiến hành nghiên cứu lần đầu tiên.
Nào ngờ ‘sinh vật địa tâm’ cũng không chết, chẳng qua chúng đang ngủ đông mà thôi. Khi bị mùi thịt người kích thích đến dạ dày đói meo, lúc này chúng mới tỉnh lại, sau đó là tàn sát.
Phòng thí nghiệm đã thất thủ.
Nơi đó gặp nạn trước ga tàu điện ngầm A Tạp Khắc Thác mười hai tiếng.
Toàn bộ nhân viên nghiên cứu chết sạch, tài liệu nghiên cứu quan trọng bị mất, làm sao họ có thể không vội vàng cho được?
Một mặt lo lắng đến độ không thể đợi thêm, chỉ lo ‘sinh vật địa tâm’ di chuyển sang thành phố khác; một bên lạ muốn kéo dài thời gian, muốn lấy được tài liệu nghiên cứu rồi cho nổ thành phố này.
Trong mắt họ, lợi ích hơn xa mạng người rất nhiều.
Người đàn ông mập mạp: "Cố gắng liên lạc lại với hai người kia! Xác định vị trí, quét hình và thu thập thông tin của họ, tôi không tin họ không có điện thoại di động trên người! Ngây ra đấy làm cái gì, đi làm đi, một đám vô tích sự!”
Thực tế đã chứng minh, chỉ cần bạn không mang theo bất kỳ sản phẩm điện tử nào trên người thì ngay cả vệ tinh cũng không thể khóa được vị trí của các bạn. xưa.
Lúc này, họ đang an toàn ở trong một cửa hàng trang sức.
Lệ Uẩn Đan quen thuộc mở tủ, lấy ra một miếng noãn ngọc đặt trên mặt kính.
Cô cầm lấy miếng ngọc lớn nhất bắt đầu mài đao, tập trung tinh thần, ngược lại không phát hiện Tạ Thử Hằng hóa đá tại chỗ, ánh mắt hắn quỷ dị, dáng vẻ một lời khó nói hết.
Đại năng di thuế... dùng để mài đao…
Đối với Lệ Uẩn Đan đây chỉ là những miếng noãn ngọc thông thường, nhưng trong mắt Tạ Thử Hằng lại là đại năng bị phân thây. Thôi nhân cập kỳ, nghĩ đến ngày sau mình chết ở nơi này, hẳn là cũng không thoát được kết quả bị người phàm ‘phân thây’, trong cổ họng không khỏi đắng chát.
Nhưng hắn không thể nói ra, với lại cũng không biết phải nói như thế nào.
Lòng người bạc như vôi, nhân tính hiểm ác, nếu như hắn nói cho nàng biết ngày sau hắn chết đi sẽ biến thành miếng ngọc như cái nàng đang dùng để mài đao, liệu nàng có thể chọc chết hắn tại chỗ không?
Cũng đúng, như kiếm tu yêu kiếm, đao khách cũng coi đao như mạng. Trước mắt có phương pháp để cho đao mạnh lên, tại sao lại không làm chứ.
Hắn không sợ chết, chẳng qua là có nên chết ở chỗ này hay không?
Nhưng dù cho không muốn thì hình như hắn cũng không sống được bao lâu nữa…
Chờ đã, hắn đúng là không sống được bao lâu, sống sót được đến bây giờ hoàn toàn là nhờ tố chất thân thể cường tráng của kiếm tu.
Nhưng chết thì vẫn là chết, đến lúc đó chỉ là một bộ thi thể, nhưng mà mất một thời gian mới hóa thành ‘thuế’. Mà trong lúc đó thì tác dụng lớn nhất của thi thể chính là… bị nàng dùng làm mồi câu dị chủng.
Tạ Thử Hằng nhìn Lệ Uẩn Đan, không thể giải thích được tại sao nàng lại làm như vậy.
Cho nên mặc kệ hắn đồng ý có giả chết hay không thì hình như cũng chỉ có một kết cục?
Tạ Thử Hằng im lặng hồi lâu, cho đến khi Lệ Uẩn Đan đến bên cạnh, tay cầm ‘đại năng di thuế’ giúp hắn mài kiếm hai cái, hấn mới chợt tỉnh hồn, tay cầm kiếm khẽ run lên.
Lệ Uẩn Đan: "Đây là đồ mài kiếm tốt lắm đấy, anh nên mang bên người một ít. Chốc nữa chúng ta cùng đánh ra.”
Tạ Thử Hằng chưa nói được hay không.
"Anh không muốn à?"
"Không…" Tạ Thử Hằng nhìn nàng rồi lại nhìn đi chỗ khác: "Thật ra thì, ‘giả chết’ mà cô nói không phải là không thể.”
Lệ Uẩn Đan:…
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lệ Uẩn Đan: Sớm muộn gì cũng phải đồng ý, vậy tại sao ban đầu lại từ chối?
Tạ Thử Hằng: …Ta luôn cảm thấy nàng đang chơi chữ?
Lệ Uẩn Đan:…
*thuế- 蜕: xác (ve, rắn… lột), vỏ lột
Tị hỏa đồ:
Hoành đao: