Người bình thường vắt chân lên cổ mà chạy, quá nửa là xe hỏng người chết.

Mặc dù Lệ Uẩn Đan không tính là người thường, nhưng thời gian luyện võ không đủ, còn chưa đến mức trải qua một trận tai nạn xe cộ thảm khốc mà không bị thương.

Chết thì không đến nỗi, nhưng cũng không thoát khỏi bị nội thương. Nếu không phải nhở có Tạ Thử Hằng ra tay cản lại hơn nửa lực va chạm thì kết cục của bọn họ cũng không tốt hơn dị chủng là bao.

Chiếc siêu xe phát nổ, tạo ra một đợt sóng nhiệt nuốt chửng ba năm con dị chủng.

Lệ Uẩn Đan và Tạ Thử Hằng lần lượt đáp xuống chỗ một biển quảng cáo, nhìn dị chủng phía dưới lao vào đám lử như thiêu thân, cắn nát ghế xe còn lưu lại mùi vị nhân loại, chỉ cảm thấy tình hình càng ngày càng khó giải quyết.

Công kích của bọn chúng không còn phân tán không có mục tiêu nữa, mà là trở nên tập trung và có mục đích.

Đội ngũ của chúng không còn chen chúc đi săn nữa, mà dần dần trở nên trật tự, chỉnh tề.

Mọi thứ dường như bị một đôi tay vô hình thao túng, khống chế, lấy tí luyện tràng làm bàn cờ, dị chủng làm quân cờ, nhân loại làm mồi nhử, mở ra một cuộc so tài sinh tử thâu thiên hoán địa.

Số lượng dị chủng hình người đang ngày càng gia tăng, trong số chúng có một bộ phận nhỏ nhìn qua không khác gì nhân loại. Nếu cho bọn chúng thêm một thời gian nữa, khó mà nói được những ‘người sống sót’ ra khỏi tòa thành này sau khi trời sáng có còn là người hay không.

Chờ đến bình minh… còn bốn tiếng…

Nhớ lại nội dung nhiệm vụ chính, Lệ Uẩn Đan cụp mắt suy nghĩ, tâm tư dao động.

Khó mà nói được ‘lời của thần’ tại sao lại sắp xếp nhiệm vụ ‘bốn tiếng sinh tồn’.

Là cho rằng sống sót trong bốn tiếng đã là cực hạn của nhân loại? hay là để cho những người có thủ đoạn, có võ lực đầu đủ vốn liếng sống sót?

Giết chết một dị chủng bình thường được 100 điểm, giết chết một dị chủng tiến hóa được 200 điểm… nếu như vậy, cứ để nàng chém giết đến sáng thì số ‘điểm’ đạt được không nhỏ, huống chi nàng còn được một vị tông sư hỗ trợ.

Nhưng thực tế đơn giản như vậy sao? Tùy ý bọn họ tích lũy điểm số như thế à?

Còn khuya nàng mới tin.

Dựa theo tình hình trước mắt mà phán đoán, ‘bốn tiếng’ không hẳn là nhắm vào người sống, mà là để cho dị chủng. Khoảng thời gian này giống như một lằn ranh cuối cùng, ám chỉ dị chủng sẽ tiến hóa thành hình người trong đêm.

Trước khi vượt qua ranh giới đó, những dị chủng kia vẫn là những kẻ đầu óc ngu si, yêu thích giết chóc, dễ bị kích thích, vẫn vẫn có thể bị xử lý. Nhưng sau khi vượt qua ranh giới, dị chủng có thể không còn là quái vật mà người sống có thể đối phó được nữa.

Nàng nhớ ‘lời của thần’ từng nói, bọn họ chỉ là một nhóm ‘thí sinh’ tiến vào thí luyện tràng mà thôi.

Như vậy, chờ khi thời hạn bốn giờ vừa hết, bọn họ có thể rời khỏi thí luyện tràng, nhưng những người vốn sống trong thí luyện tràng thì phải làm sao?

Họ không có lối thoát.

“Tạ Thử Hằng, anh cũng là 'thí sinh' à?" Lệ Uẩn Đan hỏi, còn sợ nói chưa đủ chi tiết, nàng đưa tay ra chỉ vào đầu: "Có một giọng nói không thể phân biệt giới tính vang lên trong đầu anh, bảo anh giết chết bao nhiêu con ‘dị chủng tiền sử’ thì được bao nhiêu điểm ấy.”

“Có phải anh cũng nghe được âm thanh đó không?”

Tạ Thử Hằng ngẩn ra, gật đầu: "Ừ."

Nàng ấy cũng có thể nghe thấy?

Nếu như người bình thường cũng có thể nghe được thì tên kia nhất định không phải đại năng đoạt xá, cũng không phải triệu chứng khi bị tâm ma quấy nhiễu rồi.

Rốt cuộc thì ‘thí sinh’ là gì?

Y tỉnh lại trên một tòa tháp cao, ngoại trừ sóng biển gió mặn cùng với tiếng chim hải âu thì chỉ còn một con quỷ hai đầu chạy tung tăng. Y giết quỷ hai đầu, đi xuống lầu, nghe lời ‘đại năng’ trong đầu, ngoài ra không còn cái khỉ gì sất.

Bây giờ y mới biết người khác cũng nghe được lời của ‘đại năng’, có lẽ lúc trước khi y sắp chết đã bỏ lỡ điều gì rồi.

Y không khỏi chăm chú lắng nghe.

Lệ Uẩn Đan: "Tôi không biết còn bao lâu nữa thì hết bốn giờ, nhưng tôi đã từng nhìn thấy 'thủ lĩnh' của đám dị chủng.” Nàng hoài nghi lý do vì sao bọn chúng không tìm được mục tiêu trong thời gian dài như vậy, chủ yếu là mục tiêu vẫn luôn chạy trốn, thường xuyên thay đổi vị trí.

"Thủ lĩnh của dị chủng là một con thú hai đầu, giống như sài lang hổ báo, thân cao hơn người…”

Tạ Thử Hằng: "Thứ yêu tà ấy đã bị tôi làm thịt rồi, nó không phải thủ lĩnh của đám dị chủng đâu.”

Lệ Uẩn Đan:…

Nó phải không”

Nó lại không phải!

Câu trả lời xoay mòng mòng trong đầu nàng, miêu tả chân tướng một cách sinh động, sự thật còn kinh khủng hơn nàng nghĩ.

Nếu như dị chủng hai đầu không phải con thủ lĩnh, chứng tỏ ngay từ đầu nàng đã mắc bẫy.

Đối phương khống chế dị chủng hai đầu, làm cho nàng lầm tưởng rằng ‘Đó chính là thủ lĩnh’, bên kia lại lệnh cho dị chủng hai đầu chạy trốn dẫn tới vc nàng chạy theo đuổi giết… ấy chẳng phải kế điệu hổ ly sơn hay sao?

Còn may là nàng đột ngột dừng lại.

Lẽ ra nàng sớm nên nhận ra dị chủng có thể bắt chước nhân loại, học hỏi từ nhân loại…

Dị chủng là một vương triều thu nhỏ, cấp bậc trên dưới rõ ràng. Bọn chúng để cho ‘nô lệ’ đi ra ngoài săn thú, con mồi bắt được sẽ đưa cho thủ lãnh hưởng dụng trước tiên, sau đó sẽ chuyển cho cá thể cấp bậc bên dưới nó, lần lượt từ trên xuống dưới đều có cơ hội được ăn.

Cho nên…

Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn chúng không phải kẻ ăn hết nhóm người đầu tiên bên trong lồng sắt?

Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ăn thịt người sớm hơn những gì cô tận mắt chứng kiến?

Con thủ lĩnh ắt sẽ có nhiều thời gian tiến hóa hơn, có lẽ bây giờ nó đã có một bộ não của ‘con người’. Nàng có thể nghĩ ra nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất thì chẳng lẽ nó không nghĩ ra được à?

Chính vì nó muốn giữ nguyên vị trí, mà việc nàng tiếp tục thâm nhập vào sâu bên trong lồng sắt sẽ cản trở kế hoạch tiếp theo của nó, cho nên nó cần lập bẫy để dẫn nàng rời khỏi!

Chỉ nghĩ đến việc thủ lĩnh dị chủng đã tiến hóa đến bước kia là nàng đã rợn hết cả người rồi, nhưng mà nàng cũng không sợ hãi.

Loanh quanh một vòng, không ngờ lại quay lại điểm ban đầu. Nhưng nàng không thể nhớ nổi vị trí của lồng sắt là ở chỗ nào.

"Hướng đông nam… lồng sắt…”

“Anh đang nói gì vậy?"

Lệ Uẩn Đan cân nhắc: "Tạ Thử Hằng, tôi có một phương pháp có thể tìm được ‘thủ lĩnh dị chủng’. chỉ là cần anh phối hợp.”

Nghĩ đến trước đó Lệ Uẩn Đan đã từng nói ‘Tôi có phương pháp có thể đến đầm rồng hang hổ’, Tạ Thử Hằng không thể không nhìn chiếc xe thể thao bị nổ tung thành từng mảnh đang cháy rụi, y chìm vào im lặng.

Vì một lý do nào đó, y có cảm giác rằng y cái kết của y còn thảm hơn cái cục sắt đằng kia.

Nhưng hết lần này tới lần khác, y cứ như bị trúng tà mà mở miệng: "Phương pháp gì?"

“Dị chủng phát triển theo phương hướng của một vương triều thu nhỏ, thức ăn sẽ được đưa cho con thủ lĩnh ăn trước tiên.” Lệ Uẩn Đan nhìn vết thương đang chảy máu trên bụng: "Không biết anh có biết ‘Quy tức công’ không, so với tôi, trọng thương của anh thích hợp giả chết mà không gợi lên sự nghi ngờ của bọn chúng hơn.”

"Hơn nữa hình như anh có thân thể kim cương bất hoại, hẳn là có thể đao thương bất nhập đi? Cho dù bọn chúng có nghi ngờ thì những thứ kia không thể làm anh bị thương được.”

Đằng ấy giả chết để cho dị chủng tha đi, đằng này lặng lẽ theo sau. Vào đến sào huyệt của chúng nó liền giết cho chúng không chừa manh giáp.

Hoàn mỹ!

Tạ Thử Hằng:…

Y đường đường là thủ lĩnh kiếm đạo, là chủ nhân thiên các, là kẻ diệt yêu trừ ma chưa bao giờ lui bước, là cường giả moi nguyên đan chưa bao giờ nháy mắt. Ngay cả đại nạn Tam giới, chư thiên chi chiến cũng không thể giết chết y, thế mà cô gái phàm nhân gan to bằng giời này lại kêu y đi giả chết???

A ha, nằm mơ đi nhé.

Cửa cũng không có đâu.



Không ai ngờ rằng, bên bờ tây bắc của A Tạp Khắc Thác, tuyến phòng thủ hỏa lực đã được xây dựng hoàn tất.

Nơi này có lính đánh thuê, cảnh sát và quân đội đã được điều động đến đây, bảo vệ vững chắc ranh giới phía tây bắc. Nhưng bọn họ chỉ làm nhiệm vụ canh gác, không cử một đội hỗ trợ vào thành phố mỏ, cũng không có ý định cứu những người sống sót.

Khi Ứng Thê Ung lái xe về phía ấy, anh vốn tưởng rằng mình sẽ được giúp đỡ, lại ngàn lần không ngờ được chào đón bằng họng súng.

Một viên đạn ghim vào mặt đường quốc lộ, bọn họ buộc phải dừng lại.

Nhìn sáu tên cảnh sát đang đi tới gần, Ứng Thê Ung nhắc nhở đồng bọn: "Mấy người các cậu đừng vội tháo dây an toàn, đưa tay ra trước, nhất định phải lộ ra trước mắt bọn họ.”

Nói rồi hắn đặt hai tay lên vô lăng.

"Nước ngoài cũng thể so với trong nói, khi cảnh sát buộc các cậu tấp xe vào lề đường thì phải cho họ nhìn thấy hai tay, cũng xác nhận trên tay các cậu không có vũ khí. Nếu không thì cho dù các cậu chỉ là cúi đầu tháo dây an toàn thì bọn họ cũng sẽ cho rằng các cậu muốn nổ súng, hoàn toàn có khả năng sẽ giết các cậu luôn.”

Hai người sợ đến trắng mặt giơ tay lên, người đàn ông to lớn không biết vì sao nhưng cũng tò mò bắt chước giơ tay.

Nào ngờ lần này lại cứu mạng anh ta, tia hồng ngoại đã di chuyển ra khỏi đỉnh đầu của anh ta, quét sang nơi khác.

"Sếp, là bốn bình dân.”

"Bốn người bọn họ là nhóm người đầu tiên trốn ra từ A Tạp Khắc Thác."

"Quét hình thông tin danh tính của bọn họ."

Cửa xe mở ra, họ lần lượt bước xuống. Mặc dù vẫn đang bị họng súng chĩa vào đầu, nhưng lâu như vậy cuối cùng cũng nhìn thấy người sống, Tư Vọng Đông và Tuyên U Nghi không nhịn được lã chã rơi lệ, chỉ cảm thấy mình như được tái sinh. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Quá tốt!

Cả một tuyến phòng thủ vũ khí nóng lớn như vậy, nhiều xe bọc thép như vậy, có cả lượng lớn binh lính vừa nhìn đã biết là được huấn luyện rất tốt. bọn họ rốt cuộc cũng đã tìm được nơi an toàn, dù rời khỏi hay ở lại đây thì ít nhất cũng có thể sống được mười sáu tiếng, bọn họ có thể sống!

“Trong thành phố vẫn còn người sống.” Tư Vọng Đông không nhịn được nói, nhưng vốn tiếng Anh không đầy đủ nên cần phải sắp xếp từ ngữ một chút: “Một nam một nữ, cả hai đều để tóc dài và mặc đồ quần áo rộng…”

Mặt khác, Tuyên U Nghi nói rất trôi chảy: "Còn có những bạn đồng hành của chúng tôi trong thành phố, một nam một nữ, cả hai đều để tóc dài. Họ mặc trang phục truyền thống của dân tộc chúng tôi, trang bị vũ khí lạnh, rất dễ nhận biết! các người có thể điều động đội tiếp viện không? Bọn họ mạnh lắm, nhất định vẫn còn sống, chỉ cần đưa bọn họ ra ngoài là được!”

Nhưng vào lúc này, thiết bị quét phát ra âm thanh cảnh báo ‘tít tít tít’, ngay cả đèn tín hiệu cũng chuyển sang màu đỏ.

"Thông tin danh tính không thể xác định, thông tin danh tính không thể xác định…"

Ngay sau khi âm thanh điện tử phát ra, không chỉ sắc mặt người bên kia thay đổi mà bọn họ cũng bị dọa hết hồn. Ngay sau đó, họng súng vừa hạ xuống lại giương cao, nhắm thẳng vào mấy người.

Ứng Thê Ung: "Chúng tôi là con người!"

“Xin lỗi, xin hãy quay lại.” Người lính nói: “Chúng tôi không thể xác minh danh tính thực sự của các anh.”

"Chúng ta là người, là người thật mà! Nếu không tin có thể đi xét nghiệm máu, bây giờ để cho chúng tôi trở về thì chính là mưu sát!”

“Xin lỗi, các anh chỉ có mười giây.” Binh lính lạnh lùng bắt đầu đếm ngược: “10, 9, 8, 7…”

Biết họ không nói đùa, binh lính này đếm xong chắc chắn sẽ bắn. Cho dù Ứng Thê Ung không cam lòng như thế nào thì lúc này không khỏi lớn tiếng với đồng bọn:

“Quay xe lại! Lập tức quay xe lại cho tôi!”

"Không ..." Tuyên U Nghi khóc thành tiếng: “Chúng tôi là người! Mở mắt ra nhìn cho rõ ràng đi, chúng ta là người mà!"

“Đi mau!” Tư Vọng Đông nhét cô và người đàn ông vào ghế sau rồi đóng cửa lại.

Khi đếm ngược đến ba, Ứng Thê Ung đạp chân ga, chiếc xe lao đi như một mũi tên ra khỏi dây. Anh nghiến răng, sắc mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

Nàng ấy để bọn họ đi, chỉ cho họ lối thoát.

Anh cố gắng đưa tất cả mọi người thoát khỏi tuyệt địa, nhưng không ngờ lại đi vào ngõ cụt… Anh có làm nàng ấy thất vọng không?

“Tiểu Ung, đừng khóc.” Tư Vọng Đông vỗ vai anh: “Trời không tuyệt đường người.”

Anh khóc à?

Ứng Thê Ung qua loa lau mặt mình hai cái, lạnh nhạt nói: “Người ngoại quốc cho rằng ôi hai lần lên mặt mình” và nói một cách thờ ơ: "Người nước ngoài sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng trước chúng ta, nhưng khoa học viễn tưởng không diệt được chúng ta.”

Đặc biệt là những người đã đến tận đây, lại vì một câu ‘thông tin không xác định!’ mà bị đuổi đi! Bốn người lớn sống sờ sờ không chết trong miệng di chủng, lại chết dưới họng súng đồng loại, thật cmn tuyệt vời!

Tuyên U Nghi thất thần nói: "Tiểu Ung, chúng ta có thể đi đâu bây giờ?"

“Trên đường tới đây có một sân chơi đã đóng cửa.” Ứng Thê Ung nói: “Chúng ta có ít người, nơi đó chắc không có dị chủng, chúng ta tạm thời trốn ở đó. Chị Tuyên, mấy giờ rồi?”

"Gần ba giờ sáng rồi."

Chỉ là cách bình minh còn xa lắm…

"Sắp rồi, nhiều nhất còn ba tiếng nữa.” Ứng Thê Ung nói: "Chúng ta sẽ sống sót."

=====

Tác giả có lời muốn nói:

PS:

Ứng Thê Ung: Dù sao chúng ta cũng là nhân vật chính!

Tư Vọng Đông: Nhưng cũng có thể cả nhân vật chính và nhân vật phụ đều không phải chúng ta.

Ứng Thê Ung:…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play