Mọi người đang sống trong một thế giới hòa bình và thịnh vượng, và vì luôn được no nê thỏa thích cho nên bắt đầu ảo tưởng chuyện ngày tận thế đến.
Ôm ấp bí mật hứng thú trong lòng, lấy mình làm trung tâm tự thêu dệt nên câu chuyện. Vầng hào quang lý tưởng hóa che giấu nỗi thê lương cô tịch khiến con người hình thành quan niệm sai lầm, đó là cuộc sống "chỉ khi đến ngày tận thế mới có thể đạp trên đầu người khác".
Cái gì mà sóng thần sắp bùng phát, phải nhanh chóng di chuyển đến vùng cao nguyên sinh sống. Cái gì mà thây ma điên cuồng như triều dâng, cho nên phải sớm tích trữ thức ăn và đóng kín cửa. Cái gì mà người ngoài hành tinh xâm lược, phải mau chóng đào hầm dưới lòng đất để tránh bị oanh tạc,... đủ dạng đủ kiểu, kiểu nào cũng có.
Nào ngờ ngày tận thế lại đến trong âm thầm, không hề có bất kỳ động tĩnh gì khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Nó rất biết cách đập nát toàn bộ tâm lý may mắn, dùng phương thức diệt chủng tàn khốc nhất nói cho nhân loại biết ngày tận thế không phải là trò chơi bình thường mà là một cuộc chiến sinh tồn thật sự.
Khi nó bắt đầu khởi động, ai cũng đừng nghĩ có thể ngăn chặn được thế cục rối rắm này. Trừ khi cái chết tới đưa họ đi, nếu không họ chỉ có thể không ngừng trốn chạy, không ngừng cố gắng sống tạm qua ngày.
Cũng giống như tình cảnh bây giờ, chỉ trong vòng bốn tiếng toàn bộ A Tạp Khắc Thác đã hoàn toàn bị chiếm đóng. Bọn dị chủng cũng sẽ không vì một thành phố bị chiếm đóng mà dừng lại, chúng sẽ khiến tình hình càng trở nên nghiêm trọng, và không ngừng mở rộng xâm chiếm sang các thành phố vệ tinh.
Lúc này trời đang hừng sáng, hầu hết mọi người vẫn còn đang say giấc nồng ...Sự chiếm đóng ở các thành phố vệ tinh đã không thể né tránh được nữa.
Nhà thờ, ký túc xá dành nữ tu.
Không hiểu sao, người đàn ông đang gặm bánh bao kia lại bỏ thức ăn quý giá của mình xuống, sau đó lại đi quanh phòng như một con vượn, phát ra những tiếng càu nhàu dồn dập đầy cổ quái.
Trông dáng vẻ hắn rất lo lắng, như thể đang cảnh báo điều gì đó.
“Anh ấy bị sao vậy?” Tuyên U Nghi hỏi, “Ăn đồ bậy bạ nên bụng đau muốn đi vệ sinh sao?"
Tư Vọng Đông: "Bộ cô cho rằng nếu như anh ta muốn đi vệ sinh thì sẽ kêu chúng ta một tiếng à? Cậu bé người sói đó, không phải có thể giải thích được rồi sao?"
"Anh nói không sai." Ứng Thê Ung nói, "Nghe nói trước khi thảm họa diệt vong xảy đến, nhiều loài động vật sẽ làm những hành động rất kỳ lạ. Mặc dù anh ta là người, nhưng môi trường mà anh ta lớn lên ... "
Cảm giác có động tĩnh, Lệ Uẩn Đan vén một góc rèm lên và cẩn thận quan sát mọi ngóc ngách có thể nhìn thấy được.
Dưới ánh đèn đường, cô nhìn thấy một số lượng lớn bọn dị chủng đang lang thang bên ngoài. Một tốp đang tuần tra, một tốp đang đào đất, rất đông bọn dị chủng đang khoan một cái hố, hết tốp này tới khác đang đào hố.
Sau khi quan sát một lúc, Lệ Uẩn Đan nhận ra bọn dị chủng không chỉ có thể di chuyển dễ dàng trên mặt đất mà chúng còn có thể làm tổ dưới đất để phân biệt bước chân của con người.
Lúc trước bọn họ đánh nhau trên mặt đất, đám dị chủng luôn đồng loạt xông lên tới tấp. Nhưng khi di chuyển đến nơi cao hơn thì lại không còn nghe thấy tiếng bước chân truy đuổi của bọn di chủng nữa.
Nếu là vậy thì một số vấn đề đã có thể được làm rõ.
Chả trách lúc đầu bị tấn công bất ngờ lại ở chỗ cái lồng sắt dài kia... Cái lồng sắt mang theo cả đống người chạy dưới lòng đất, chỗ đất gần nhất có một cái lồng chứa rất nhiều đồ ăn, cả một đám người tất nhiên sẽ tập trung rất đông ở đấy.
Vì cách mặt đất khá cao nên bọn dị chủng không nghe thấy được tiếng bước chân. Mặc dù bọn chúng biết con mồi đang ở đây nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu.
Chính xác là bọn chúng không đủ thông minh, nhưng kẻ chỉ huy bọn chúng lại cực kỳ điên cuồng và táo bạo!
Lệ Uẩn Đan đã chứng kiến sự tàn phá thảm khốc và phục hồi lại của cung điện. Cô biết rằng đối với một kiến trúc cao tầng, nền móng là giá đỡ then chốt và là cấu trúc quan trọng nhất.
Nếu móng nền bị hư hại, tòa nhà cao tầng sẽ sập ngay lập tức. Như vậy bọn dị chủng đang ở mặt đất không phải vì muốn phá hủy nền móng của tòa nhà này thì còn vì điều gì chứ?
Bọn chúng tìm không ra họ cho nên muốn hủy hoại toàn bộ nơi này.
Ôi, đúng là thứ súc sinh tàn nhẫn!
Lệ Uẩn Đan hạ rèm cửa xuống, lách mình sang vị trí khác chừa ra một chỗ trống. Ứng Thê Ung nhanh trí hiểu ý liền nhanh chóng tới xem xét. Họ không thể giao tiếp với nhau, nhưng đối với việc đánh giá nguy cơ hiện tại thì về cơ bản họ đều có chung suy nghĩ.
Quả nhiên là thế, Ứng Thê Ung nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!"
“Sao cơ?” Từ Vọng Đông vẫn chưa tiêu hóa kịp, “Rời khỏi đây sao? Không thể trốn ở đây tám tiếng được à?
"Nếu chúng ta không ra ngoài, tòa nhà này sập xuống sẽ đè chết hết chúng ta."
"..."
Cửa vừa mở, người đàn ông to lớn lao ra trước, trong tay mang theo hai chiếc liềm.
Mặc dù không quen với kết cấu kiến trúc của hiện đại nhưng bản năng của hắn trước mối hiểm họa lại rất mạnh mẽ.
Một cơn run nhẹ chạy dọc theo lòng bàn chân kích thích bắp thịt căng cứng, người đàn ông to lớn nhe răng trông như một con thú hoang bị đe dọa, hắn đột nhiên dồn sức nhảy qua bệ cửa sổ.
Hắn quay đầu lại, bím tóc quét nửa nửa vòng trong không trung: "Bất Đông Đa!"
Tiếng kêu như thể đang thúc giục họ “mau đuổi theo” vậy.
Vừa dứt lời, người đàn ông to lớn thuận lợi nhảy từ cửa sổ tầng năm và đáp xuống ngôi nhà ở tầng bốn. Hắn nhanh nhẹn trèo lên đường ống cạnh nhà và dễ dàng leo xuống tầng ba. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Vừa trượt xuống vừa thúc giục, hắn không hiểu đường chạy quá đơn giản đã ở ngay trước mặt, tại sao bọn họ vẫn còn ở nguyên vị trí nhỉ?
Tất nhiên hắn không thể hiểu rằng những người hiện đại ngồi trong văn phòng sấp mặt cả ngày cho đến lúc tối mịt, ngay cả cơ hội trèo cây cũng chả có thì ai có gan nhảy từ tầng năm xuống tầng bốn cơ chứ?
"Không! Tôi sợ độ cao lắm! Đây là tầng năm đó, cao quá đi thôi!"
Bọn dị chủng đang đào sâu ba thước trong lòng đất, nếu còn không chịu nhảy chắc chắn cả đám bọn họ sẽ bị chôn sống.
Tuyên U Nghi nhắm mắt lại, nhảy xuống trước tiên.
Mặc dù đang đi giày thể thao, nhưng ngay lúc tiếp đất, phản lực cực lớn vẫn khiến lòng bàn chân cô đau điếng như muốn nứt ra. Nhưng cô không thể chờ hết đau được, cô còn phải nhường chỗ cho những người sau đáp đất, cho nên cô nhanh chóng di chuyển tới chỗ đường ống.
Đường ống rất thô ráp và có thể dễ dàng làm tróc da. Nếu trực tiếp dùng tay, đợi tới lúc trượt tới cuối đường ống, cả hai cánh tay này chắc cũng chẳng cần nữa.
Làm sao đây?
Trong lúc vội vàng, Tuyên U Nghi tháo cà vạt đồng phục của nữ tiếp viên hàng không trên người xuống. Sau đó, hai tay nắm lấy hai đầu cà vạt đã được vắt qua đường ống. Cô cẩn thận trượt xuống nhưng không bị giảm tốc độ, cuối cùng đã hạ cánh an toàn!
Tiếp đó đến lượt Ứng Thê Ung, sau đó là —
Lệ Uẩn Đan tung một cước trực tiếp đạp Tư Vọng Đông đang la hét ầm ĩ xuống dưới!
Người đàn ông cao tới bảy thước mà lại khóc la ầm ĩ chả khác gì đứa trẻ mới lên ba, nhìn cái khuôn mặt khóc lóc của hắn ta, cô cũng chẳng thèm dòm ngó. Ai cũng nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng khi cô thấy hắn khóc lại thấy thật mắc cười.
Sau đó, Lệ Uẩn Đan nhìn Tạ Thử Hằng đang bị thương nặng, ánh mắt tỏ rõ ý: Anh muốn tự mình xuống, hay muốn bà cô đây giúp anh một tay?
Đồng thời từ từ đưa tay ra ...
Ai mà ngờ Tạ Thử Hằng lại hiểu sai ý, hắn tưởng người phụ nữ này lại muốn thò tay bế hắn đi. Nghĩ như vậy, hắn lui về sau nửa bước, khéo léo từ chối sự giúp đỡ của cô.
Dù cho hắn có sa sút đến đâu, hắn vẫn có khí chất kiêu ngạo của một kẻ luyện kiếm, sao có thể bị một cô nương bế bổng tới hai lần chứ? Còn chưa kể "nam nữ thụ thụ bất thân", chỉ cần nghĩ tới cái hình ảnh đó thôi hắn đã không thể nói nổi nên lời rồi.
Tạ Thử Hằng nín thở, động tác cực kỳ linh hoạt liền nhanh chóng đáp xuống đất.
Lệ Uẩn Đan theo sát phía sau.
Khi sáu người cùng tập hợp lại và chạy được một đoạn khá xa, kiến trúc nhà thờ liền phát ra tiếng kêu ken két "rắc rắc", cuối cùng toàn bộ công trình đều đổ sập kèm theo tiếng ầm vang dội.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, tiếng nổ ầm vang không dứt. Tiếng động lớn ngăn cản bước chân của họ, nhưng đồng thời cũng tránh né được cuộc truy đuổi của bọn dị chủng.
Lúc chạy ngang qua sạp bán báo, Ứng Thê Ung liếc nhìn bản đồ thành phố với đôi mắt cực kỳ tinh nhạy và sắc bén. Hắn rất muốn biết mình đang ở đâu và nắm toàn bộ khu vực để có thể quyết định nơi đến tiếp theo.
"Chỗ này!" Hắn chỉ vào một trung tâm mua sắm. "Đạn dược, thức ăn và nước uống!"
Ngay khi mang ba thứ nhu yếu phẩm ra ngoài, hai người hiện đại liền lập tức đi theo. Người đàn ông to lớn không rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn đi theo đồng bọn của mình, chỉ có Lệ Uẩn Đan và Tạ Thử Hằng vẫn còn hơi do dự.
Không có lý do gì khác, họ đã ở vị trí dẫn đầu trong một thời gian dài lại còn có sức mạnh, cho nên họ không bằng lòng trốn tránh, chỉ muốn quyết chiến một phen. Họ chịu đựng đủ rồi. Thật sự rất khó chịu khi phải chịu sự truy đuổi của bọn quái vật. Họ đều có chung một mục tiêu, chính là lôi kẻ đứng sau tất cả chuyện này giết chết và vứt bỏ đi.
Thế là, một người trong số họ cầm đao và người kia cầm kiếm. Mặc dù không quen biết nhau và cũng rất ít khi nói chuyện qua lại, nhưng vào lúc này lại giống như có thần giao cách cảm vậy, mơ mơ hồ hồ hiểu ý của đối phương.
Ăn khớp với nhau, không cần phải nói lần hai.
Nhưng mà cũng nên nói một câu từ biệt trước khi rời đi. Bằng không, với tính cách của họ chắc chắn họ sẽ cực kỳ ưu tư, phiền não, có khi lại bất chấp tất cả xông lên tìm người.
Lỡ mà gặp phải chuyện bất trắc thì ... Đây là chuyện mà họ không muốn thấy nhất.
Mấy người này tuy có hơi ngốc nghếch ngờ nghệch, nhưng thật sự đối với họ rất tốt. Nếu như có thể, cũng nên tìm một nơi an toàn cho bọn họ mới được.
Rốt cuộc, tình hình đã thay đổi.
Lệ Uẩn Đan lựa chọn đi chung với họ chủ yếu cũng là do noãn ngọc vẫn còn đang nằm trong tay họ. Cô tưởng bản thân có thể dựa vào cách đi săn của bọn dị chủng rồi lần theo dấu vết chúng để lại để đến được chỗ ở của kẻ chỉ huy bọn chúng .Chỉ cần noãn ngọc còn đủ thì vẫn có thể tiêu diệt hết bọn chúng. Về phần sống chết của ba người thế nào, cô sẽ cố gắng hết sức, nhưng để "cố gắng hết sức" vẫn sẽ có rất nhiều điều kiện kèm theo.
Thế nhưng, sự chân thành thường được đổi lấy bằng sự chân thành ... Bây giờ, thay vì tiêu diệt bọn dị chủng, cô hy vọng rằng những người này sẽ sống sót.
Mềm lòng là sự nhân từ khó mà thấy được ở bậc đế vương.
Cô thở dài, lại suy nghĩ nhiều nữa rồi.
Hiện tại, tinh thần của những người còn sống sót trong đấu trường đã sụt giảm, bọn dị chủng chắc chắn sẽ tấn công sang các khu vực xung quanh. Nếu đã như vậy, kẻ chỉ huy bọn chúng có còn ở nguyên vị trí không?
Theo như cô biết, khi thức ăn dần trở nên khan hiếm nhiều loài dã thú trên núi sẽ di cư đến những nơi có nguồn thức ăn dồi sào hơn. Nếu bọn dị chủng chưa tách khỏi bản năng hoang dã, rất có thể chúng cũng sẽ hành động giống như loài thú hoang vậy.
Do đó, nếu muốn tìm ra kẻ chỉ huy bọn dị chủng chỉ có một cách duy nhất, đó chính là xem kẻ đầu đàn sẽ đi về đâu?
Lệ Uẩn Đan nhìn Tạ Thử Hằng, hắn khẽ gật đầu với nàng.
Cho nhau ánh mắt ra hiệu, hai người chậm rãi bước vào trung tâm thương mại, lần theo bóng người bước vào một cửa hàng bán sản phẩm điện tử.
Chỉ là trong số bốn người lại thiếu mất hai người, chỉ có Ứng Thê Thung và Tuyên U Nghi là còn ở nguyên tại chỗ. Lúc này, Ứng Thê Ung thò tay vào quầy lấy ra một chiếc "gương đen" hình chữ nhật.
Không biết hắn đang múa vờn gì mà cái "gương đen" kia lại sáng lên được.
"Hèn gì điện thoại của chúng ta đều không hoạt động, mấy nhà mạng hoàn toàn không đồng nhất với nhau." Ứng Thê Ung lấy điện thoại di động của mình ra để so sánh, "Tôi không thể kết nối tín hiệu ... Tuyên tiểu thư. Chỉ có một khả năng có thể xảy ra, chúng ta rất có thể không phải ở trên trái đất."
Tuyên U Nghi: "Đừng quan tâm đến chuyện ở đâu nữa, anh muốn điện thoại để làm gì?"
"Tuy các nơi có khác nhau nhưng cách thức hoạt động của điện thoại di động về cơ bản đều giống nhau." Ứng Thê Ung nói, "Tôi cần một đài phát thanh, tốt nhất là đài có thể khóa kênh quân sự của Liên bang Tác Bố Tư Tù."
"Điều này có thể giúp tôi dễ dàng nắm bắt được một vài động tĩnh, để coi có tên lửa xuyên lục địa nào đang nhắm xuống đấu trường này hay không?"
Nghe đến đây, khuôn mặt của Tuyên U Nghi liền tái đi vì sợ hãi.
Đối phó với bọn dị chủng thì không sao cả, vì cô cảm thấy bản thân vẫn có thể cố gắng sống sót được. Nhưng tên lửa liên lục địa thì cô không dám chắc lắm. Những người sống ở thời hiện đại đều biết rất rõ vũ khí tầm nhiệt của con người có sức mạnh như thế nào. Nếu có hơn chục cái tới chắc chắn sẽ san phẳng cả đấu trường này, cho dù cô có là Đại La Kim Tiên cũng khó mà sống sót nổi.
"Mọi thứ đều có thể xảy ra, phải tìm cách thoát khỏi thành phố thôi ..."
Cô trộm nghĩ trong lòng, rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lệ Uẩn Đan đến. Có vẻ như đã tìm được người đáng tin cậy rồi, ngay cả nét mặt cũng đã thoải mái hơn nhiều.
Tuyên U Nghi chào cô, định ra dấu nói cho đối phương biết là trong nhóm có hai người đang đi vệ sinh ở cách vách ... Đột nhiên, cô nhớ ra một điều gì đó kỳ lạ.
Hình như bọn họ đã đi từ nãy tới giờ rồi?
……
Phòng vệ sinh nam của trung tâm mua sắm.
Người đàn ông to lớn ở lại bên ngoài, chờ đợi những người bạn đồng hành của mình đi ra. Hắn không bài xích vấn đề này, dù sao trong bộ tộc, những kẻ hoang dã có thể giúp đỡ lẫn nhau nhằm đề phòng thú hoang tấn công.
Không bao lâu sau, có tiếng động quỷ dị đột nhiên vang lên khiến hắn theo bản năng lập tức cảnh giác.
Người đàn ông to lớn cầm lưỡi hái, miệng phát ra tiếng chim hót để nhắc nhở đồng bọn cảnh giác.
Tiếp đó, hắn đứng dậy và nhẹ nhàng đi về phía nơi phát ra âm thanh, nhưng hắn lại không nghĩ chỗ phát ra âm thanh chỉ cách mình một bức tường.
Ngay khi bóng dáng của hắn men theo dọc theo bức tường của nhà vệ sinh nữ ra ngoài, thì một con dị chủng mang dáng vẻ con người cũng lặng lẽ bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, vừa hay lại sát ngay bức tường mà hắn đi qua.
Nó ăn uống no nê thỏa thích và đang muốn rẽ sang bên này. Đúng lúc này Tư Vọng Đông lại nghe thấy tiếng chim hót, hắn ngập ngừng lên tiếng dò hỏi: "A Nỗ?"
Con dị chủng có hình dáng con người bỗng chốc nhìn về phía nhà vệ sinh nam.
Nó đi vào rồi ...
Phát ra tiếng như thế mà cũng không có phản ứng quả thật hơi kỳ lạ. Tư Vọng Đông vén quần lên và chạm bàn tay ấn xuống nước, hắn cảm thấy hơi hoảng sợ.
Hắn cũng rất thông minh không vội vàng hấp tấp mở cửa. Hắn cúi người xuống đất, rồi ghé mắt qua khe dưới chân cửa để nhìn ra ngoài.
Có tiếng "cót két" vang lên, cửa nhà vệ sinh mở ra. Hắn đợi hồi lâu nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ thấy bên ngoài có một đôi chân bảy màu trắng như sương, và mỗi cái móng chân đều sắc như dao nhọn.
Tư Vọng Đông: ... Thần bốc mộc tào!
Tới nước này rồi, nghĩ không ra nó là cái giống gì thì đích thị là ma quỷ rồi!
Hắn cố gắng hết sức kìm nén bản thân không la hét, hắn nín thở rồi đứng trên bệ cầu. Sau đó hắn với tay lấy cái cây thông bồn cầu, rồi lấy hết sức dũng khí có trong đời nhẹ nhàng mở khóa cửa.
Liệt tổ liệt tông phù hộ cho con nhé! Con rất muốn được sống ah ah ah!
Khoảnh khắc cánh cửa mở tung ra, dị chủng bên ngoài quả nhiên không kịp chuẩn bị, đúng lúc này Tư Vọng Đông đã giơ cái cây thông bồn cầu lên rất chuẩn xác phang vào mặt con dị chủng có hình dạng con người, hắn sử dụng toàn bộ công lực "thông bồn cầu" phát tiết một phen.
Sau đó hắn khàn giọng hét lên: "Cứu với!"