Lúc rạng sáng lúc 1 giờ, bên trong giáo đường.
Sau khi thoát khỏi đội quân dị chủng, và chặn đường giết chết đám quái vật trên đường, trước khi mấy người kiệt sức đã tìm được một gian phòng của những nữ tu sĩ xuất hiện ở phía trước, cuối cùng cũng có một đường sống và có chỗ để ngồi thở rồi.
“Được cứu rồi……” Tư Vọng Đông nằm liệt thành một chiếc bánh: “ Toàn bộ lượng vận động một năm của ta đều sử dụng trong đêm nay!”
Không ai buồn để ý đến hắn, mọi người đều vội vàng ngồi thở.
Khoảng cách di chuyển trước sau chỉ cách 300 m, mà thể lực tiêu hao tương đương với việc chạy bộ 30.000m vậy. Lúc này, tuy là thân thể người la hét om sòm nữa, huống chi là trạng thái của mấy người hiện đại ít sức khỏe này.
Phổi của bọn họ như muốn nổ tung ra, yết hầu phảng phất như có lửa đốt, tựa như Trư Bát Giới bước vào Hỏa Diệm Sơn, từ trong ra ngoài đều muốn bốc cháy.
Nghỉ ngơi được năm phút, bọn họ mới dần dần hồi phục lại.
Ký túc xá của nữ tu sĩ ước chừng rộng khoảng 30m vuông, là một nghỉ phòng đơn và có nhà vệ sinh riêng. Phong cách trang hoàng cực đơn giản, tường nhà màu trắng nền bằng gỗ màu nâu và có một cửa sổ, trong phòng có hai ghế một bàn và một cái giường. Trên tường có treo thánh giá hình chữ thập, trên đầu giường treo mấy cái võng bắt mộng*, nhìn qua rất sạch sẽ.
(* cái như dreamcatcher ấy)
Mấy người không mời mà tự đến, làm dơ phòng người khác. Lúc bắt đầu còn có điểm ngượng ngùng, nhưng tình huống đặc thù đặc thù nên cần đối đãi đặc biệt, da mặt ngày càng dày rồi, xấu hổ gì đó đều có thể dễ dàng giải quyết.
Tổ ba người tuy rằng đánh nhau không tốt, nhưng công tác xử lý hậu cần vô cùng thành thục.
Cái giường duy nhất trong phòng thì nhường cho Tạ Thử Hằng có thương thế nặng nhất, cái ghế dựa duy nhất để cho người xuất lực nhiều nhất là Lệ Uẩn Đan, nước và đồ ăn trong ba lô chủ yếu cung cấp cho người đàn ông to cao kia. Mà còn lại chính mình có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, mỗi người chỉ lấy một chai nước ngồi uống.
Sau khi sắp xếp lại một chút, bọn họ lại từ trong ba lô lấy ra dược phẩm thuốc men, dùng ấm điện đun nước nấu rồi đun nóng lên. Đơn giản mà tiến hành tiêu độc rồi khử trùng dao kéo, bọn họ chuẩn bị xử lý một chút vết thương cho Tạ Thử Hằng.
Chỉ là, chờ đến lúc đèn bàn được bật lên, sau khi đến gần để quan sát miệng vết thương của đối phương, không chỉ có tổ ba người thấy hoảng sợ, mà ngay cả Lệ Uẩn Đan đều khó nén khỏi khiếp sợ.
Vị tông sư này dưới đan điền…… Đã bị móc ra.
Trên bụng có năm cái lỗ thủng, như thể bị móng vuốt lợi hại đâm sau đó lưu lại dấu vết. Cũng không biết đã đào đi cái gì, khiến cho khối da bật ra cả bên ngoài, máu thịt lẫn lộn mơ hồ, nhìn qua làm cho người ta vô cùng kinh hãi!
“Ta đi!” Tư Vọng Đông sởn tóc gáy: “Cái này phải mang đến cho bác sĩ khoa ngoại đó!Toàn bộ khối thịt đều bị moi ra, hắn sống đến bây giờ chính là một kỳ tích, chỉ băng bó có thể có tác dụng sao?”
Ứng Thế Uông nhấp môi nói: “Không thử xem thì làm sao biết? Chết tử tế không bằng vẫn còn tồn tại, có thể sống được bao lâu liền cố gắng sống bấy lâu.”
Đây hẳn là vết thương chí mạng khiến cho hẳn phải chết, Lệ Uẩn Đan hiểu rõ, người tập võ cũng đều biết điều này.
Con người có đan điền, được chia làm ba phần là ở trên ở giữa và ở dưới.
Phần trên đan điền nằm ở huyệt ấn đường, ở giữa hai lông mày, có thể thông tiên thiên chi khí, vì trong đầu chứa đựng suy nghĩ điều khiển của não bộ của cơ thể; phần giữa đan điền ở huyệt Thiên Trung, cùng vị trí với trái tim, có thể thông hậu thiên chi khí, là kho lưu trữ ý niệm động tĩnh của tâm trí và tàng trữ khí độ của cơ thể.
Mà đan điền bên dưới nằm ở chỗ bụng nhỏ, thượng thông thần khuyết, trung đến khí hải, hạ đạt mệnh môn, là nguồn gốc của thân thể con người, là chu thiên chi quan nguyên lớn nhỏ, cũng là nơi chứa đựng những tinh hoa nhất của con người luyện võ, là cánh cổng của sinh tử.
Nếu ba huyệt của một người đều an ổn, tinh khí của người sẽ không bị phân tán. Nhưng một trong số đó mà bị thương, hậu quả liền rất nghiêm trọng.
Nếu đan điền bên trên bị thương, người đó rất dễ bị phát điên; nếu ở giữa đan điền bị thương, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Mà nếu như bị thương ở dưới đan điền từ xưa đến này mười người thì không có một ai có thể sống sót, nếu không phải toàn bộ võ công sức mạnh đều bị phế đi thì chính là không sống được bao lâu.
Cho nên, hắn không thể sống được bao lâu nữa..… Tông sư trẻ tuổi như vậy lại sống không được bao nhiêu lâu……
Lệ Uẩn Đan rũ mắt, mang theo cảm giác thương tiếc cho nhân tài.
Cô biết rõ điểm này, mà Tạ Thử Hằng đương nhiên cũng biết điều đó.
Đều là người đã tập võ tu luyện từ nhỏ lại còn là người cổ nhân trong thiên địa, bọn họ biết về số mệnh, liều mạng muốn nghịch mệnh, nhưng cũng sẽ thản nhiên mà tiếp thu vận mệnh của mình. Đặc biệt khi biết mình sắp cạn kiệt sức lực mà chết, cho nên luôn nghĩ muốn làm điều gì đó để thực hiện giá trị của mình.
Nhưng tổ ba người lại không nghĩ như vậy.
Bọn họ đều là những người hiện đại đã tiếp thu chín năm cơ chế giáo dục bắt buộc, bọn họ giao tranh, lăn qua lộn lại rồi nằm yên, cũng sẽ cảm thấy nhân sinh vô vọng không bằng giành giật sự sống, nhưng tới thời khắc mấu chốt, bọn họ luôn có xu hướng tư tưởng cởi mở và kiên cường, sẽ bộc phát ra tinh thần chiến đấu kiên cường khiến cho ngay cả lão tổ tông đều vì này mà cảm thấy kinh ngạc và cảm thán!
“Đúng vậy, không thử xem thì làm sao biết được!” Tuyên U Nghi nói: “Hắn sống được đã là kỳ tích rồi, nếu đã vậy thì sáng tạo thêm mấy cái kỳ tích nữa thì làm sao?”
Ồ vâng! Giống như lão đại của bọn họ, có thể theo chân bọn họ đều giống như người bình thường sao?
Tức khắc, tinh thần đang hạ xuống không thể hiểu được mà lại đột ngột mà tăng lên!
Ba người phân công rõ ràng, làm đến độ khí thế ngất trời. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Chuẩn bị thật tốt kéo rồi nhíp và rượu sát trùng, bông băng thuốc đỏ dung dịch ô-xy già. Ứng Thế Uông duỗi tay, chuẩn bị giúp Tạ Thử Hằng cởi bỏ quần áo ra để kiểm tra thương thế, lại không ngờ bị một vỏ kiếm hoành chặn lại, ngăn trở tay của hắn.
Tạ Thử Hằng giương mắt, rồi lạnh lùng mà nhìn chằm chằm hắn: “Không cần như thế, đồ vật của phàm nhân đối với ta cũng vô dụng.”
Nghe đi nghe lại không hiểu, Ứng Thế Uông cố gắng “Hiểu” một lát, lại hoàn toàn xuyên tạc ý tứ của hắn: “Tuyên tỷ, nếu không ngươi tới đi? Vị đại ca này tư tưởng có chút phòng bị, khả năng cảm thấy bị hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo cho nên không được tốt lắm.”
Tuyên U Nghi:……
Nhịn xuống muốn chửi thầm, cô thay đổi vị trí của Ứng Thế Uông, ở mép giường vươn tay. Kết quả, còn chưa có đụng tới lưng quần đã bị đối phương canh phòng nghiêm ngặt, thật là khả năng nửa điểm tới gần cũng không có, vỏ kiếm đều muốn chọc vào đầu của nàng.
Cái này có chỗ nào là tư tưởng phòng vệ, căn bản là tư tưởng phong kiến lạc hậu thì có?
“Đại ca à, chúng ta chỉ muốn kiểm tra thương thế cho ngươi thôi.” Bất đắc dĩ, Tuyên U Nghi một bên nói một bên dùng tay ra thủ ngữ: “Ngươi không cần khẩn trương, chúng ta sẽ không thương tổn đến ngươi, tóm lại chúng ta đều không phải là người tốt…… A không phải, đều không phải là người xấu!”
Đáng tiếc, không phải mỗi một vị cổ nhân nào đều có thể hiểu ngôn ngữ của người câm điếc.
Bởi vì hoàn cảnh trưởng thành viễn tưởng khác xa so với tưởng tưởng của sinh mệnh chỉ biết đến siêu cacbon, theo quan điểm của Tạ Thử Hằng, Tuyên U Nghi dùng tay làm thủ ngữ tựa như đang kết ấn, nhưng lại không có nửa điểm tác dụng.
Còn nữa, một người phàm nhân không có linh lực, kết ấn cũng có ích lợi gì đâu?
Tuyên U Nghi mất nửa ngày dùng ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng đều vô dụng. Không có biện pháp, tổ ba người đành phải nhau ra trận, kiên nhẫn mà khoa tay múa chân giải thích một hồi lâu.
“Xin ngươi hãy cẩn thận trị thương.” Tuyên U Nghi thở dài: “Soái ca đều là của quý của nhân gian, chết đi một người liền thiếu đi một người, xem một cái liền thiếu một cái liếc mắt, ngươi không phối hợp như vậy thật sự khiến cho người ta cảm thấy sốt ruột.”
Tư Vọng Đông nhịn không được mà nổi cáu: “Ta cùng với tiểu Ung lớn lên cũng không kém mà, sao không nghe thấy ngươi khen một câu đẹp trai soái khi hả?”
“Các ngươi có thể so sánh sao?” Tuyên U Nghi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Lão đại soái khí rõ như ban ngày, là trình độ cấp bậc trân quý giống như quốc bảo gấu trúc. Ngươi diện mạo đoan chính, tựa như cái TiVi đen trắng, tương đối được thế hệ trước kia yêu thích. Mà tiểu Ung là như một nhánh cỏ mềm dẻo, tựa như một con mèo nhỏ đen trắng giao nhau, già trẻ đều yêu thích.”
Ứng Thế Uông: “Tuyên tỷ, cảm ơn chị đã không đem em ra so sánh với một con cẩu đen trắng giao nhau cẩu.”
Tư Vọng Đông: “Nếu tính như vậy, a Nỗ là con trâu đen trắng giao nhau hả?”
Tuyên U Nghi:……
Có lẽ là bị làm phiền quá, để cho mấy người phàm nhân này hết hy vọng, Tạ Thử Hằng cuối cùng cũng gật đầu.
Hắn buông trường kiếm xuống, tự động cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra một thân thể cường tráng rắn chắc bên trong. Nhưng hắn không có cởi tiếp, chỉ là hơi cuốn lên áo trong, lộ ra miệng vết thương trên bụng.
Bên dưới ánh đèn, miệng vết thương dữ tợn hoàn toàn đối lập với cơ bắp săn chắc kia, thực sự là thảm không nỡ nhìn!
Tư Vọng Đông không đành lòng nhìn thêm nói: “Càng nhìn càng thấy nghiêm trọng vậy, làm sao xử lý bây giờ?”
“ Tiêu độc trước đi.” Ứng Thế Uông lấy ra rượu để sát trùng: “Khi ta chơi bóng rổ bị thương cũng như vậy, trước tiên dùng rượu đem miệng vết thương để sát trùng và rửa sạch bụi bẩn ở xung quanh, sau đó lại dùng dung dịch ô-xy già tiêu độc, cuối cùng bôi lên thuốc đỏ là được.”
“Nhưng hắn bị thương quá nặng, còn phải dùng kim để khâu miệng vết thương, còn phải tiêm phòng nhiễm trùng nữa. Nhưng hiện tại điều kiện hcó hạn chỉ có thể làm xử lý đơn giản, trước mắt quấn thêm cho hắn nhiều vài vòng băng vải, để phòng ngừa miệng vết thương mở rộng dẫn tới nội tạng lòi ra ngoài……”
Trong nhà trở nên an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh rất nhỏ của công cụ đang cọ xát.
Mấy người chưa từng gặp qua miệng vết thương nghiêm trọng như vậy, cho nên trong lúc xử lý khó tránh khỏi có chút chân tay vụng về. Chỉ thấy Tạ Thử Hằng ngay cả lông mày cũng không thèm nhăn một chút, bọn họ không khỏi cố gắng lấy dũng khí.
Tư Vọng Đông nói tiếp: “Đại ca, tiếp theo phải dùng kim để khâu miệng vết thương, không có thuốc tê đâu.” Lấy ra bông băng ra rồi tiêu độc, hắn xỏ chỉ vào kim châm rồi nói : “Cũng không nhiều lắm, chỉ cần khâu khoảng ba mũi, chỉ cần đem da thịt khâu lại cẩn thận liền tốt rồi.”
Tạ Thử Hằng nhìn về phía hắn cùng với kim chỉ trên tay, tựa hồ như đã hiểu ra điều gì.
Hắn rất muốn nói cho phàm nhân này tất cả chỉ vô dụng mà thôi, nhưng cuối cùng lại hóa thành ngầm đồng ý.
Tóm lại là vì bọn họ quá ồn ào……
Cây trâm nhỏ cẩn thận đâm xuống dưới, dùng sức muốn châm vào da thịt. Ai ngờ kim khâu trên da thịt càng ngày càng cong, thẳng đến lúc một tiếng “Cạch” liền bị bẻ gãy.
Mọi người đều ngây ra:…… Mẹ nó mình đồng da sắt hả?
Tư Vọng Đông không tin tà ma mà cầm lên cây kim thứ hai, vẫn nghe được một tiếng “Cạch”.
Hai cây kim duy nhất hoàn toàn bị gãy mất, bọn họ cả kinh hai mặt nhìn nhau. Sau một thời gian ngắn ngủi không biết nói gì, tổ ba người bắt đầu toàn bộ động não, hoàn toàn không nén được những suy tư trong đầu.
Tuyên U Nghi: “Kim thân bất toại Thiết Bố Sam? Mình đồng da sắt bọc kim cương?”
Tư Vọng Đông: “Nghe nói một thân công phu này muốn luyện tốt cần thiết là mình đồng da sắt đó nha…… Ý, chẳng lẽ đại ca phong tư trác tuyệt như vậy cư nhiên cùng ta giống nhau vẫn là đồng tử quân chưa có tốt nghiệp?”*
(*ý nói ông kia vẫn trong trắng =))
“Cứ đẹp trai thì nhất định cứ phải yêu đương sao?” Ứng Thế Uông trợn trắng mắt: “Ta cũng rất tuấn tú đẹp trai đấy nhé, nhưng ta có nói gì về vấn đề này sao? Ta không có! Nhưng ta vẫn giữ mình trong sạch!”
“Cho nên ngươi cũng là đồng tử quân hả?”
“Câm miệng! Vấn đề riêng tư không cần thảo luận công khai !”
Tuyên U Nghi:…… Nên biết đến, không nên biết đến, nhưng ta đã đều đã biết hết rồi.
Bọn họ lại bắt đầu tranh cãi, mà đối với loại cảnh tượng “Đột nhiên” này, Lệ Uẩn Đan đã là thành thói quen. Ba người này tuy có hơi ồn ào, nhưng so với đám triều thần của cô thì “An tĩnh” hơn nhiều.
Ngược lại vị tông sư trẻ tuổi kia thật là đáng thương, đang bị thương nặng lại còn bị bỏ mặc ở một bên, vạn nhất bị cảm nhiễm phong hàn hay nhiễm trùng gì đó sợ là sẽ càng đi nhanh hơn.
Nghĩ như vậy, Lệ Uẩn Đan tạm thời buông hoành đao xuống, lấy ra miếng băng vải trên bàn.
Cô tới gần hắn, đem băng vải ném cho hắn, cằm khẽ nhếch lên, ám chỉ rõ ràng: Như thế nào, còn muốn cô phải tự mình băng bó cho ngươi nữa hay sao?
Tạ Thử Hằng thấy dáng vẻ ăn mặc của cô, còn tưởng rằng cô và hắn là đến từ cùng một chỗ. Chỉ là ngày thường đều đã quen được gọi là “Tiên tử, đạo quân, chân nhân”, nên nhất thời trong chốc lát không nhớ ra nên xưng hô với nữ tử phàm nhân như thế nào.
Nghĩ một lát, hắn nói: “Vị cô nương này……”
Lệ Uẩn Đan: “Đừng nói nhiều làm gì, cô nghe không hiểu.”
Sự thật chứng minh rằng, không phải ăn mặc quần áo tương tự thì sẽ cùng nói cùng một loại ngôn ngữ. Tạ Thử Hằng tạm dừng một lát, lại chuyển hướng đến tổ ba người đang nói “Diệu ngữ liên châu”, xong lại nhìn về phía người đàn ông to cao luôn miệng kêu “A Nỗ”, rồi lại không khỏi lâm vào trầm mặc thật lâu.
Sáu cá nhân, năm người còn khỏe, bốn loại ngôn ngữ, ba loại người, bây giờ chỉ còn lại hai canh giờ, nghĩ đến việc phải tru diệt một thành yêu ma.
Gánh nặng thật sự nghiêm trọng!
Lệ Uẩn Đan:……
Không có do dự, cô xoay người lấy ra một miếng noãn ngọc ném cho Tạ Thử Hằng.
Sau đó, Lệ Uẩn Đan lấy ra vẫn thiết hoành đao của mình, ngay trước mặt hắn đem noãn ngọc mài ở trên mặt đao, ý muốn bảo làm như vậy có thể làm vũ khí sắc bén thêm một tầng.
Không nghĩ tới, ở thời điểm cô rũ mắt đó, Tạ Thử Hằng cầm noãn ngọc trong tay suy nghĩ xuất thần.
Cảm giác ấm áp ôn nhuận, linh quang tràn đầy, đây là……
Tạ Thử Hằng lẩm bẩm ra tiếng: “Ngọc cốt toàn năng.”
Vật này cùng với bảo vật ở chỗ hắn có chỗ tương tự, là một bảo vật hiếm có trong trời đất.
Ngọc cốt toàn năng, giống nhau vì tọa hóa sau khi Độ Kiếp, binh giải Tán Tiên, khi Địa Tiên mất đi sẽ lưu lại một vật gọi là “Cốt”. Nó có thể là thi thể, hoặc là nội đan hoặc là viên xá lợi, cũng có thể là tóc, là thần thức hoặc chân khí.
Tóm lại, chỉ cần là liên quan đến tất cả đại năng tinh khí của thần tướng, đều có thể được gọi là “Cốt”.
Hơn nữa, căn cứ vào tư chất lúc sinh thời đại năng, linh căn sở hữu, nội công phương pháp tu luyện sở hữu khác nhau, thứ được gọi là “Cốt” cũng sẽ hóa thành các loại sự vật khác nhau.
Ví dụ như ba ngàn năm trước Mộc Tu đại năng Ly Phượng Dao mất đi, lưu lại “Cốt” là một vật gọi là cổ mộc nước lửa bất xâm. Sau bị kiếm sư Lý Bất Phàm đoạt được, rèn thành một thanh lưu kiếm càn quét ngang trong tam giới.
Lại ví dụ như hàng vạn năm trước Thần toán tử Huyền Thật tọa hóa, lưu lại “Cốt” là một đoạn xương ngón tay tam tiệt dùng để bói toán. Sau bị cung chủ của Thích Không Quyền là Tinh Khuyết Cung đoạt được, đã đoán ra được đại kiếp nạn ngày yêu ma tràn vào tam giới.
Lại ví dụ như……
Ngọc cốt toàn năng trân quý vô cùng, một đám phàm nhân làm sao có thể có được những vật này?
Bọn họ đang cầm trong tay bảo vật vô giá, chẳng phải sẽ bị truy đuổi ám sát sao…… Cuối cùng một chữ ở cổ họng lăn lăn, trì hoãn rất lâu mới phát ra ngoài.
Tạ Thử Hằng lúc đầu không chú ý, thẳng đến lúc này mới bừng tỉnh nhận ra ——
Trước không đề cập tới vị cô nương này cầm ngọc cốt toàn năng đi mài đao, chỉ là ba người kia trên cổ cũng đeo vật phẩm trang sức đều là một loại có cùng tính chất, tản ra hơi thở đồng dạng .
Phàm nhân tựa hồ đem ngọc cốt toàn năng cắt nhỏ ra, không chỉ lấy ra mài đao còn làm thành vật phẩm trang sức, sao lại để một một quý giá vô cùng phí phạm của trời như thế chứ!
“Tuyệt……” Hắn phun ra một chữ, sẽ không bao giờ nói chuyện nữa.
Vật này giới truyền thừa đánh rơi, linh khí đã tiêu tán. Phàm nhân không biết tu chân, cũng không hiểu ngọc cốt toàn năng trân quý như thế nào. Cho nên, nếu như hắn bất hạnh chết ở chỗ này, lưu lại ngọc cốt chỉ sợ cũng là sẽ bị……
Tạ Thử Hằng không nói gì, cuối cùng hắn là kéo băng vải ra, sau đó chậm rãi, có chút run rẩy mà gỡ miệng băng vải đang băng vết thương ra.