Giang Nghĩa cười cười, anh hỏi: “Vậy em có đánh cược ván này với anh không đây?”

Đinh Thu Huyền hừ lạnh một tiếng: “Có cái gì mà không dám chứ, anh muốn cược cái gì?”

Giang Nghĩa nhìn chằm chằm vào Đinh Thu Huyền một hồi lâu, cười xấu xa nói: “Chúng ta là vợ chồng, đến bây giờ vẫn còn chưa thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nếu như lần này anh thắng, vậy thì em..."

Ngay lập tức, gương mặt của Đinh Thu Huyền đã đỏ đến cổ.

“Ở chốn đông người, anh nói bậy bạ cái gì đó?”

Giang Nghĩa hắng giọng: “Sao nào, em có chịu không?”

Đinh Thu Huyền chu môi: “Em mới không cược với cái tên háo sắc như anh đâu, đồ không biết xấu hổ.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà trong lòng của Đinh Thu Huyền lại âm thầm vui mừng, thậm chí còn hi vọng là mình thua.

Không chỉ là vì Hải Tùng Thịnh đến xin lỗi.

Càng là vì để mình "hiến thân" cho Giang Nghĩa, nỗi xúc động đó cũng không phải là ngày một ngày hai, khó lắm Giang Nghĩa mới chủ động nói như thế.

Nhưng mà dù sao thì bây giờ cô vẫn còn là tấm thân xử nữ, vừa mới nhắc tới chuyện này liền ngượng ngùng không biết phải làm như thế nào.

Cho dù là có lòng, nhưng cũng không biết mở miệng làm sao.

“Em ngồi đây một lát đi, để anh đi làm chút chuyện, sẽ trở về nhanh thôi.”

Giang Nghĩa đi khỏi.

Bước ra bên ngoài quán cà phê, anh bấm gọi điện thoại cho Trình Đan Đình.



“A lô, Đan Đình, ngày hôm qua cô nói với tôi là tất cả các kênh cung cấp ở thành phố Giang Nam đã được mở rồi?”

“Không sai.”

“Vậy có thể đi vào nội dung chưa?”

“Có thể có thể, nhưng mà trước mắt công ty giải trí của chúng ta vẫn còn chưa được xây dựng xong, chứ đừng nói chi là có nội dung, cái gì cũng không có hết, lên nội dung cái gì chứ?”

Giang Nghĩa nói: “Trước hết đăng vài tin tức, xem xem kênh có sử dụng được không.”

“Không thành vấn đề, anh muốn lên tin mới gì?”

“Cô chờ một chút đi, để tôi gửi tin tức vào trong email của cô.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nghĩa gửi những tin tức mà mình đã soạn vào trong email của Trình Đan Đình, cũng gửi thêm mấy tấm ảnh chụp của Hải Tùng Thịnh và Vương Thừa Lâm mà anh vừa mới chụp.

Sau đó, anh lại gọi điện thoại cho Lâm Chí Cường.

“Lão đại, anh có dặn dò gì?”

“Gọi điện thoại cho bộ phận đánh giá nội dung, yêu cầu bọn họ chặn hết tất cả các con đường của kênh truyền thông Kênh 20, làm cho tin tức của bọn họ không thể được phát ra ngoài.”

“Chuyện nhỏ thôi, chỉ cần vài phút là giải quyết.”

“Làm đi.”

Sau khi giao việc xong rồi, Giang Nghĩa đứng ở cửa nhìn về phía văn phòng ở phía đối diện, anh nhìn lên hướng Kênh 20 ở lầu 14.



Rất nhanh thôi, bọn họ sẽ biết cái gì gọi là bom nổ dữ dội.

Cho dù là không động võ, Giang Nghĩa cũng có biện pháp để chơi chết bọn họ.

Anh quay người đi vào trong quán cà phê, ngồi xuống đối diện Đinh Thu Huyền, cúi đầu uống một ngụm cà phê.

“Đắng quá đi.”

“Thêm một viên đường là không đắng nữa.” Đinh Thu Huyền bỏ một viên đường vào trong ly cà phê của Giang Nghĩa, đồng thời hỏi: “Giải quyết chuyện xong rồi?”

“Xong rồi.”

Giang Nghĩa lại uống một hớp: “Ừm, bây giờ ngọt rồi.”

Anh uống một hơi cạn sạch cả ly, sau đó mở điện thoại ra bắt đầu xem tin tức.

Sau khi lướt liên tục mười tin, anh mới nhìn thấy được nội dung mà mình muốn xem, trên mặt mang theo nụ cười chiến thắng.

“Thu Huyền, tin tức này có hơi thú vị, em xem đi.”

“Không xem đâu, không có tâm trạng.”

“Xem một chút thôi mà, em xem xong đảm bảo tâm trạng của em sẽ tốt hơn.”

Đinh Thu Huyền đưa tay nhận lấy, cô không có hứng thú nhìn lướt qua, một lát sau, trong nháy mắt tinh thần trở nên phấn chấn.

Tin tức đầu đề: công ty truyền thông nổi tiếng nào đó, boss nữ và nhân viên nam chơi quy tắc ngầm bị bắt tại trận.

Ảnh chụp chính là Vương Thừa Lâm và Hải Tùng Thịnh.\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play