Lúc này, Vương Thừa Lâm chủ công ty đang ngồi trên ghế làm việc vẻ lông mày, bị Đinh Thu Huyền đột nhiên hét lớn dọa sợ, bàn tay run lên một cái, bút kẻ lông mày kéo dài làm hàng lông mày bị lệch đi.

Cô ta hầm hừ bỏ cây bút kẻ cùng với cái gương xuống, trừng mắt nhìn Đinh Thu Huyền.

“Cô là ai vậy hả, ai cho phép cô vào phòng làm việc của tôi?”

“Ra ngoài!”

Đinh Thu Huyền cười lạnh một tiếng, cô cất bước đi tới chỗ bàn, chất vấn người nọ: “Biên tập của công ty cô... Hải Tùng Thịnh, bịa đặt tin tức ác ý, sử dụng ảnh chụp photoshop bôi đen người khác, tạo ra ảnh hưởng tiêu cực vô cùng to lớn, cô cứ thế mà mặc kệ à?”

Lúc này, Giang Nghĩa và Hải Tùng Thịnh cũng đi vào phòng làm việc.

Vương Thừa Lâm thuận miệng hỏi: “Tùng Thịnh, những lời mà cô gái này nó đều là thật à?”

Hải Tùng Thịnh lắc đầu liên tục: “Không có chuyện đó đâu bà chủ, cô vẫn còn chưa hiểu rõ tôi nữa ư? Tôi tuyệt đối không nói dối, với một trái tim công bằng liêm chính, tin tức nào tôi đưa ra cũng đều có căn cứ.”

Vương Thừa Lâm gật gật đầu: “Này cô, cô cũng đã nghe rồi đó chứ, nhân viên của tôi không có vấn đề gì hết.”

Đinh Thu Huyền tức đến nỗi sắp nổ phổi.

“Anh ta nói không có vấn đề thì không có vấn đề à?”



“Cô không biết điều tra hả?”

Vương Thừa Lâm bật cười ha ha: “Tôi đã dùng người thì sẽ không nghi ngờ người, nếu như tôi đã dùng cậu ta thì tôi sẽ tin tưởng cậu ta. Này cô, so với việc đứng đây hung hăng càn quấy tôi, chẳng bằng cô suy nghĩ cho thật kỹ, có phải là chỗ nào đó của mình có vấn đề rồi không, mới có thể bị biên tập của chúng tôi đăng bài. Có một câu nói rất hay, cây ngay không sợ chết đứng, nếu như cô cảm thấy mình không có vấn đề, cho dù chúng tôi có đưa tin như thế nào, cô cũng không cần phải sợ hãi có đúng không? Cô đã sợ hãi, vậy thì nói rõ cô làm người không đủ chính trực.”

Cái đạo lý quái quỷ gì đây?

Đinh Thu Huyền hoàn toàn bất lực, cô sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người vô lý như thế.

Có một người chủ như vậy, cấp dưới còn không làm xằng làm bậy nữa mới lạ?

Lúc này, Giang Nghĩa chậm rãi bước tới, anh nhẹ giọng nói: “Tôi hỏi các người một lần cuối cùng, có xóa tin tức đi không?”

“Không.”

“Không có ý định xin lỗi?”

“Haha, mơ đi.”

Giang Nghĩa gật gật đầu: “Được rồi, nếu đã như vậy, thế thì đừng có trách tôi không khách khí.”

Hải Tùng Thịnh bật cười: “Sao vậy? Cậu còn muốn ra tay à? Cậu dám động thử một chút xem, tôi đảm bảo tin tức tiêu cực về các người sẽ lập tức truyền khắp các con phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Giang Nam.”

Giang Nghĩa cười cười: “Được, nếu như đã muốn "đấu bút", vậy thì tôi sẽ đấu với anh một lần.”



Anh nắm tay Đinh Thu Huyền đi ra ngoài, lúc đi đến cửa thì quay đầu lại nói: “Tôi nghỉ ngơi ở quán cà phê đối diện công ty các người, nếu như các người muốn nói xin lỗi, vậy thì đến đó tìm tôi. Nhớ kỹ, tôi chỉ đợi một tiếng đồng hồ.”

Nói xong, anh và Đinh Thu Huyền chậm rãi đi khỏi.

Hải Tùng Thịnh và Vương Thừa Lâm cười đến nỗi sắp sóc hông.

“Xin lỗi hả, nói đùa cái gì vậy?”

“Có phải là đầu óc của cái tên này bị hỏng rồi không, thế mà còn muốn chúng ta chủ động xin lỗi trong vòng một tiếng đồng hồ, nghĩ cái quỷ gì vậy?”

“Thôi đừng có nói nữa, tôi cười muốn chết rồi này, đúng là hai tên kỳ lạ.”

Ở một bên khác, Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền đi vào quán cà phê ở đối diện, tìm một vị trí trống ngồi xuống.

Gọi hai ly cà phê.

Đinh Thu Huyền vừa uống vừa phụng phịu, cúi đầu không nói.

Giang Nghĩa mỉm cười cầm lấy tay của cô: “Đừng có giận mà, anh dám cá cược với em trong vòng một tiếng đồng hồ Hải Tùng Thịnh và Vương Thừa Lâm chắc chắn sẽ đến đây giải thích với em, em có tin anh không?”

Đinh Thu Huyền lườm anh: “Anh gạt em chứ gì, bọn họ đến nói xin lỗi hả, không phải là anh không nghe thấy mở miệng liền muốn mười lăm tỷ, hơn nữa đám người này không có đạo đức chút nào hết, không có điểm giới hạn, đánh không được chửi cũng không được, báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì, thật sự không có cách gì với bọn họ hết.”\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play