Đinh Thu Huyền trợn to mắt, chăm chú nhìn một hồi lâu, còn phóng to hình ảnh lên để xem, xác định không phải là mình hoa mắt.

Cái này, cái này...

Cô nhìn Giang Nghĩa, lại nhìn điện thoại, kinh ngạc nói không nên lời.

Giang Nghĩa nở nụ cười xấu xa, anh nói: “Cái này gọi là lấy đạo người trả lại cho người, để bọn họ cũng nếm thử mùi vị bị bôi xấu.”

Đinh Thu Huyền hỏi: “Anh làm nó bằng cách nào vậy?”

“Anh có quen biết mấy người bạn ở Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, bọn họ có chút tài nguyên cung cấp thông tin, anh liền mời người giúp anh một chuyến mà thôi.”

“A, có phải là làm như thế này... không tốt cho lắm không?”

Giang Nghĩa cười: “Vậy em muốn anh rút về?”

Đinh Thu Huyền lập tức ngẩng đầu lên: “Hừ, không muốn!”

Lúc này, trong phòng làm việc của sếp Kênh 20, Hải Tùng Thịnh cùng với sếp nói chuyện với nhau một hồi lâu rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Anh ta vừa mới bước ra ngoài liền có một nhóm người đến chỉ chỉ trỏ trỏ anh ta, còn có người đang cười trộm.

Linh cảm nghề nghiệp vô cùng cao, Hải Tùng Thịnh lập tức cảm thấy ở đây có việc gì đó rồi, anh ta kéo lại một người rồi hỏi: “Cậu cười cái gì vậy?”

“Anh Thịnh, anh biết tôi cười cái gì mà.”



“Biết cái quỷ ấy!”

“Ai nha anh Thịnh, anh đừng có giả vờ nữa, bây giờ người trên cả thế giới đều biết chuyện của anh với lại sếp rồi. Tôi nói cho anh biết nha, đúng là chơi không đẹp gì hết, các người đã sớm có một chân với nhau, lần trước tôi kêu anh yêu cầu sếp tăng lương đi, thế mà anh còn nói là anh không quen thân với sếp, chậc chậc chậc.”

Đây là có chuyện gì vậy chứ?

Hải Tùng Thịnh nắm cổ áo của đối phương, hung dữ quát lớn: “Cậu con mẹ nó còn dám nói bậy một câu nữa thử xem!”

“Anh Thịnh, không phải là tôi nói càn nói bậy đâu, tin tức đều được tung ra rồi kìa.”

“Cho tôi xem một chút.”

Hải Tùng Thịnh mở tin tức ra xem, phát hiện có mấy chục công ty truyền thông đang truyền tải scandal giữa anh ta với sếp Vương Thừa Lâm vô cùng sôi trào.

Thậm chí còn được viết bằng những từ ngữ rất rõ ràng, cả hai đang nuôi dưỡng kết tinh của tình yêu và sẵn sàng bỏ trốn khỏi người nhà mình.

“Cái này là do tên khốn nạn nào viết vậy?”

Hải Tùng Thịnh cầm lấy điện thoại vọt vào trong phòng của sếp, vội vàng hoảng loạn nói: “Sếp ơi, không xong rồi, cô xem tin tức này đi.”

“Sao vậy? Tin tức cậu viết lại bị người nào để mắt tới rồi?”

“Không phải đâu, là... ai nha, nói cũng không nói rõ ràng được, sếp tự mình xem đi.”



Vương Thừa Lâm nhận lấy rồi nhìn xem, lập tức hóa đá. truyện ngôn tình

“Cái này là do tên khốn nạn nào tung tin đồn nhảm vậy?”

“Không biết nữa.”

Quan trọng đó chính là không phải chỉ có một công ty truyền thông tung tin đồn nhảm, độ che phủ của tin tức này vô cùng rộng rãi, có vẻ như là có mấy chục công ty.

Có thể nói toàn bộ cánh truyền thông ở khu Giang Nam đều được đều động.

Vương Thừa Lâm nhìn kỹ mấy bức ảnh rồi nói: “Quần áo ở trên bức ảnh đều là quần áo của tôi và cậu ở hiện tại, mà từ góc độ này xem xét có vẻ là chụp lén. Đúng rồi, người đàn ông lúc nãy là ai?”

Lời nói này đã nhắc nhở Hải Tùng Thịnh.

Anh ta cũng nhớ lại lời nói trước khi Giang Nghĩa đi khỏi: “Haha, chẳng trách anh ta nói là muốn đấu bút với chúng ta, nói cái gì mà muốn chúng ta đến xin lỗi, hóa ra là anh ta muốn thông qua phương thức này để nói xấu chúng ta.”

Hải Tùng Thịnh nắm chặt tay: “Thật sự không phải là do tôi khoe khoang, đấu bút, cho đến bây giờ tôi chưa từng thất bại. Dựa vào năng lực trước đó của Hải Tùng Thịnh tôi, tôi cũng đứng số 1 số 2 trong ngành, tôi muốn để nhà họ Đinh của bọn họ hoàn toàn bị bôi đen, tôi muốn cái cô tên là Đinh Thu Huyền đó vĩnh viễn không dám ra ngoài.”

“Đúng đúng đúng, bây giờ đi viết ngay đi.” Vương Thừa Lâm thúc giục: “Viết xong thì lập tức đăng lên.”

“Bây giờ tôi đi viết ngay.”

Lúc bọn họ đang chuẩn bị phản kích, thư ký chạy vào, khẩn trương lo lắng nói: “Sếp ơi, chuyện lớn không hay rồi.”

“Có chuyện gì?”\b\b\b\b\b\b\b\b

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play