Quả nhiên không sai.

Sau khi Thạch Văn Bỉnh gọi giá xong, người khác đều không gọi giá nữa.

1500 tỷ, một con số cực kỳ khổng lồ, lớn tới mức gần như không ai có thể theo được.

Yên lặng giây lát, có một ông chú giơ tay ra hiệu: “Tôi trả, 15... 1530 tỷ.”

Khi ông ta nói chuyện thì lắp ba lắp bắp, hơn nữa rất không tự tin mà chỉ tăng 30 tỷ, nhìn ra được cực hạn của ông ta là ở đây rồi, bỏ ra nhiều tiền như vậy, ông ta sẽ biến thành người nghèo.

“1800 tỷ.”

Thạch Văn Bỉnh thản nhiên nói ra một con số, trực tiếp ‘loại bỏ’ người kia.

Người đó sau vài lần chần chừ, cuối cùng từ bỏ theo tiếp, 1800 tỷ, ông ta đã không theo nổi nữa.

Thạch Văn Bỉnh điềm nhiên tự tại cầm ly trà nhấp một ngụm, lần này anh ta đến Nam Thành là mang theo 3000 tỷ! Vì để lấy được lá gan này.

Bây giờ bỏ ra 1800 tỷ, đắt thì có hơi đắt, nhưng anh ta vẫn tiêu hóa được, hơn nữa tuyệt đối đáng tiền.

Đợi khi anh ta mang lá gan này trở về, chữa khỏi cho khách hàng tôn quý đó, đừng nói 1800 tỷ, 18000 tỷ cũng có thể kiếm lại được!

Hội trường im phăng phắc.

Không có ai theo nữa.

MC chờ đợi giây lát, cầm mic lên nói: “Còn có ai ra giá nữa không?”



Lúc này, Thạch Văn Bỉnh vô tình hay hữu ý liếc nhìn Giang Nghĩa ở hàng sau, khiêu khích: “Oắt con, vừa rồi anh không phải rất ra vẻ hay sao? Như thế nào, có bản lĩnh thì anh gọi giá xem thử?”

Buổi đấu giá hôm nay, Thạch Văn Bỉnh luôn bị Giang Nghĩa đè đầu, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội xả giận, sao có thể bỏ qua?

Anh dùng 600 tỷ mua Biển Thước thần châm thì cho rằng rất lợi hại sao?

Nhìn tôi đi, 1800 tỷ mua lá gan!

Thạch Văn Bỉnh tôi là siêu hơn Giang Nghĩa anh!

Đối diện với sự khiêu khích của Thạch Văn Bỉnh, Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Vậy, cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”

Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Nghĩa giơ tay lên, dùng giọng nói trầm thấp, nói ra một câu chấp nhiếp lòng người nhất.

“Tôi theo, 2400 tỷ.”

2400 tỷ?

2400 tỷ!!!

Một con số tuyệt đối chấn động, trực tiếp tăng so giá ban đầu 600 tỷ, một phát ấn đầu của Thạch Văn Bỉnh xuống.

Trà của Thạch Văn Bỉnh còn chưa nuốt xuống, sau khi nghe Giang Nghĩa báo giá, suýt nữa sặc chết.

“Oắt con, anh muốn làm gì?”

Giang Nghĩa nhún vai: “Anh kêu tôi theo, tôi làm theo lời anh nói, sao hả, chê tôi theo ít quá chăng?”



Trong lòng Thạch Văn Bỉnh tức anh ách.

Anh ta bây giờ nhìn không thấu Giang Nghĩa, không rõ Giang Nghĩa là đang nâng giá, hay là muốn lấy được lá gan này.

Nếu là nâng giá, vậy đối với Thạch Văn Bỉnh mà nói, muốn lấy được lá gan thì không thể không đổ máu.

Nhưng nếu không phải, vậy Thạch Văn Bỉnh còn cần thiết tiếp tục không?

Nhớ lại sự sai sót của Biển Thước thần châm trước đó, lại nghĩ tới tính quan trọng của lá gan này, Thạch Văn Bỉnh kìm nén lửa giận, vỗ bàn một cái: “Mẹ kiếp, hổ không phát uy, coi tôi là mèo bệnh à?”

“Không phải là so ai nhiều tiền hơn hay sao?”

“Tới, ai sợ ai!?”

Thạch Văn Bỉnh giơ tay lên: “Tôi trả, 2700 tỷ.”

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, có thể lấy ra 2700 tỷ, con số này đã vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người.

Đồng thời, con số này cũng vượt qua dự tính của Thạch Văn Bỉnh.

Nếu không phải Giang Nghĩa nâng giá, anh ta có thể lấy được với giá 1800 tỷ, không cần bỏ ra thêm 900 tỷ.

Tuy nhiên, anh ta nghĩ nhiều rồi.

Cho dù là 2700 tỷ, anh ta cũng không lấy được.

Ở trong ánh mắt sững sờ của Thạch Văn Bỉnh, Giang Nghĩa từ từ giơ bàn tay đáng chết đó lên, dùng giọng nói trầm thấp nói lời gây đau đớn nhất: “Tôi trả, 3000 tỷ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play