Giang Nghĩa ngược lại có hơi khó xử, bộ Biển Thước thần châm này là vì Tân Tử Dân mới mua, kết quả người ta còn không nhận.

Tân Tử Dân vỗ vai của Giang Nghĩa, vui vẻ nói: “Tôi già rồi, cũng nghỉ hưu rồi, sở hữu bộ thần châm này cũng không phát huy được tác dụng gì. Ngược lại là cậu, Giang Nghĩa, một ngôi sao mới nhú lên, nếu cậu có thể dung hòa làm một với bộ thần châm mà sử dụng, điều đó đối với sự tiến bộ ở mặt y thuật của cậu sẽ rất lớn!”

“Tôi sao?”

“Không sai.” Tân Tử Dân trịnh trọng nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức giúp cậu học được kỹ thuật sử dụng bộ thần châm này, dùng “Bát Quái Khí Châm”, phối hợp với Biển Thước thần châm, Giang Nghĩa, cậu ở phương diện y thuật sẽ đạt tới cảnh giới như nào, ngay cả lão phu cũng rất mong chờ.”

Thạch Văn Bỉnh hừ lạnh một tiếng.

“Cảnh giới gì chứ?”

“Một kẻ vừa vào nghề chưa được mấy ngày, căn cơ cũng chưa vững chắc, cả đời cũng đừng hòng làm nên trò trống gì."

Đây chính là điển hình của kiểu không ăn được nho thì chê nho chua.

Tân Uẩn lạnh lùng đáp lại: “Ha ha, hình như người mới vào nghề này, đã năm lần bảy lượt đánh bại một vài con cháu của thế gia y thuật ở trên phương y thuật đó, cũng không biết sao hắn ta còn có mặt mũi sống nữa.”

Tân Uẩn luôn không thích nói kháy người khác, cũng không nhịn được mà mở miệng.

Chỉ vì Thạch Văn Bỉnh thật sự đáng hận.

Thạch Văn Bỉnh nghiến răng, không tiếp tục nói gì nữa, anh ta liên tiếp thất bại nếu tiếp tục giằng co ở chuyện này, chỉ sẽ càng bất lợi đối với anh ta.

Đấu giá tiếp tục.



Liên tiếp mấy vật phẩm tiếp theo, Giang Nghĩa đều không phải quá có hứng thú.

Mãi tới khi món vật phẩm thứ 17 xuất hiện.

Đây là lá gan người vừa được lấy ra không lâu, được bảo quản rất hoàn hảo!

Sự xuất hiện của lá gan sống này cũng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người tại đây, ánh mắt của mọi người đều không di chuyển đi, đều muốn có được nó.

Khác với thần châm, lá gan là ai cũng có thể dùng được!

Không ai dám bảo đảm lá gan sau này của mình liệu có xảy ra vấn đề hay không, bản thân không có vấn đề, vậy người thân bạn bè cũng sẽ không có vấn đề sao?

Ở xã hội hiện nay, cơ quan của con người là nguồn cung ứng thiếu hụt nghiêm trọng.

Vô giá.

Cho dù bạn có nhiều tiền hơn nữa, cũng rất khó ở trên thị trường mua được một lá gan có thể sử dụng.

Cho nên, mỗi một lá gan sống, đều rất quý giá, bởi vì nó có thể vào thời khắc mấu chốt cứu bạn một mạng.

Đồ tốt như vậy, thử hỏi có ai không muốn có chứ?

Bảo gồm cả Thạch Văn Bỉnh, ai cũng nhòm ngó.



MC cũng rất dứt khoát, không nói nhảm nhiều, trực tiếp công bố giá khởi điểm: 300 tỷ!

Mỗi lần gọi giá không thấp hơn 30 tỷ.

Rất rõ ràng, cái giá này là hơn xa giá trị của chính lá gan, nhưng ai kêu thứ này hiếm có? Bạn muốn, người khác cũng muốn, đồ mà ai cũng muốn thì đương nhiên sẽ đắt.

“Bây giờ, bắt đầu cạnh tranh!”

Sau khi MC tuyên bố bắt đầu, có thổ hào không do dự mà ra giá “390 tỷ”.

Tuy nhiên, rất nhanh bị người khác vượt.

Liên tục có người cạnh tranh giá, lá gan này là bảo bối mà ai cũng muốn có được, cho nên cạnh tranh vô cùng kịch liệt, không lâu sau, giá đã lên tới 900 tỷ.”

900 tỷ! Một con số khổng lồ.

Lúc này, Thạch Văn Bỉnh luôn âm thầm quan sát cuối cùng cũng mở miệng.

“Tôi trả, 1500 tỷ!”

Mục đích anh ta đến lần này chính là muốn có được lá gan này, trở về chữa trị cho một khách hàng tôn quý, chỉ cần chữa khỏi cho người đó, 1500 tỷ căn bản là chuyện nhỏ.

Cho nên lá gan này, Thạch Văn Bỉnh buộc phải có được.

Dựa theo quan sát của anh ta, người thật sự có tiền trong buổi đấu giá lần này không nhiều, tất cả tài sản của đại đa số mọi người cũng chỉ vào khoảng hơn 1200 tỷ, cho nên Thạch Văn Bỉnh cũng không phí lời, trực tiếp ra giá 1500 tỷ thì có thể loại 99% số người.\u0004\u0004\u0004\u0004

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play