3000 tỷ, một con số mà tất cả phú hào ở đây cũng khó lòng tưởng tượng, vì một lá gan tiêu tốn 3000 tỷ, không thể không nói, có tiền thật tùy hứng!

Mặt mày Thạch Văn Bỉnh cũng xanh lè.

Anh ta lần này đến Nam Thành, tổng cộng mang theo 3000 tỷ, trước đó còn tiêu mấy chục tỷ mua một sợi dây chuyền giả, có thể nói, sau khi đạt tới mức 3000 tỷ thì Thạch Văn Bỉnh bất lực tòng tâm rồi.

Anh ta quay sang nhìn Giang Nghĩa: “Oắt con, tôi không biết anh là thật sự có tiền hay là giả bộ có tiền, dù sao tôi nói cho anh một chuyện, 3000 tỷ, ông đây không bỏ ra được!”

“Nếu anh muốn nâng giá, xin lỗi, tôi nghĩ anh kiếm sai phương hướng rồi.”

Giang Nghĩa khẽ mỉm cười một tiếng, hờ hững nói: “Vừa rồi là ai luôn miệng nói muốn đọ xem ai nhiều tiền hơn, ai sợ ai chứ? Sao vậy, tài lực của nhà họ Thạch các anh không chịu nổi một kích như vậy sao?”

Thạch Văn Bỉnh tức điên rồi.

Ở phương diện y thuật không so được với Giang Nghĩa cũng thôi đi, bây giờ ngay cả tiền cũng thua đối phương, lòng tự tôn của anh ta bị chà đạp triệt để.

Ở trước mặt Giang Nghĩa, anh ta đâu còn mặt mũi mà ngẩng đầu?

Có điều, anh ta không tin.

“Giang Nghĩa, anh bớt ở đây ra vẻ đi!”



“Anh cho rằng 3000 tỷ chỉ nói suông là xong rồi sao?”

“Số tiền khổng lồ như vậy, anh làm sao lấy ra được? Anh đừng quên, anh vừa rồi mới bỏ ra 600 tỷ mua Biển Thước thần châm, bây giờ lấy đâu ra tiền mua lá gan?”

Giang Nghĩa dùng ánh mắt không thể hiểu nổi mà nhìn Thạch Văn Bỉnh.

Một lát sau, anh lắc đầu nói: “Câu ếch ngồi đáy giếng chính nói người như anh đó? 3000 tỷ rất nhiều rồi? Ha ha, theo tôi thấy, 3000 tỷ chẳng qua chỉ là một chút xíu thôi.”

“Bốc phét! Anh bốc phét tiếp!”

Thạch Văn Bỉnh căn bản không tin Giang Nghĩa có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.

Giang Nghĩa cũng lười phản bác, mọi lời phản bác ngoài miệng đều đã không có ý nghĩa nữa, chỉ có thật sự lấy tiền ra mới có thể chặn miệng của đối phương.

Sau nhiều lần xác nhận của MC, không có ai tiếp tục theo nữa.

Đây là điều đương nhiên, 3000 tỷ, một con số khổng lồ như vậy, tất cả phú hào ở đây đều thần phục. ngôn tình hay

MC tuyên bố: “Vậy chúc mừng anh đây, anh lại có được một lá gan sống, bây giờ, mời anh thanh toán.”

Lần này, không có ai mang vẻ mặt cười khinh nhìn Giang Nghĩa nữa, ánh mắt nhìn Giang Nghĩa của bọn họ có thêm một phần căng thẳng, một phần mong chờ, đã rất lâu không có ai một hơi lấy ra nhiều tiền như vậy.

Mọi người đều muốn xem cảnh tượng chi trả nhiều tiền như vậy sẽ như nào.



Giang Nghĩa cũng không phụ kỳ vọng của mọi người.

Anh giống như trước đó, cắm chiếc thẻ tử kim long phượng vào khe thẻ, sau một hồi thao tác, âm thanh quen thuốc lần nữa vang lên: thanh toán thành công.

Lần thứ hai, thanh toán thành công.

Khác với minh chứng lần đầu tiên, lần này, kiểu tiêu tiền như nước của Giang Nghĩa khiến người ta thật sự hiểu được, anh là một đại phú hào hàng thật giá thật.

Giàu, quá giàu có!

3000 tỷ nói lấy ra thì lấy ra, căn bản không có bất kỳ áp lực nào.

Điều đáng sợ nhất là một người giàu như vậy, trên người vậy mà còn mặc một bộ đồ fake chưa đến 300 nghìn, người có tiền bây giờ thật sự phải dùng hai chữ: khiêm tốn.

MC lệnh cho người giao lá gan cho Giang Nghĩa.

Đồng thời, có không ít phú hào tại đây lũ lượt đi tới, đưa danh thiếp của mình cho Giang Nghĩa, tìm kiếm cơ hội làm quen.

Tuy bọn họ không biết Giang Nghĩa là ai, càng không biết Giang Nghĩa làm cái gì, nhưng bọn họ có thể chắc chắn, Giang Nghĩa nhất định là một nhân vật lớn rất ghê gớm.

Không cần nghi ngờ, nhân vật nhỏ làm sao có thể thoải mái lấy ra 3000 tỷ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play