Đường Văn Chương hoàn toàn không còn lời nào để nói, không những mười công ty lớn tới, mà còn đầu tư cho chín nghìn tỷ, rất có thể bởi vì chuyện này mà nhà họ Đinh phát triển vọt lên.
Muốn xử lý Giang Nghĩa, gần như là chuyện không thể nào.
Trên mặt của anh ta đầy vẻ thất vọng.
Ông cụ Đinh Trung cũng khá là bất đắc dĩ, rõ ràng là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng mà lại bởi vì hoảng sợ, bởi vì cá cược với Giang Nghĩa, còn đang do dự phải làm như thế nào để Giang Nghĩa chịu nhận lỗi.
Lúc này...
Đinh Phong Thành lại cố ý hắng giọng một cái, nói với Giang Nghĩa: “Giang Nghĩa, cậu có thể cút ra khỏi nhà họ Đinh của chúng tôi được chưa?”
Đám người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Đinh Thu Huyền lại lộ ra vẻ nghi hoặc mà hỏi: “Đều đã kéo được đầu tư rồi, tại sao lại còn muốn Giang Nghĩa rời đi?”
Đinh Phong Thành cười: “Đúng là đã có thể kéo được đầu tư, nhưng mà cô cũng đừng có quên lúc đó Giang Nghĩa đã đánh cược với ông nội, ngoại trừ chuyện này ra thì còn luôn miệng nói là sẽ để người nhà họ Lê đến đây nói xin lỗi.Bây giờ thời hạn đã đến rồi, thế mà không nhìn thấy một người nào của nhà họ Lê đến đây.”
Câu nói này đã nhắc nhở Đinh Trung.
Khóe miệng của ông ta lộ ra nụ cười, rốt cuộc cũng đã tìm được cơ hội phản kích.
Đinh Trung cao giọng nói: “Không sai, chuyện nào ra chuyện nấy, đúng là đã có thể kéo được đầu tư, đáng để khen ngợi, nhưng mà nói một câu khó nghe, đầu tư này thật ra là do Thu Huyền kéo tới, không có quan hệ gì với Giang Nghĩa. Bây giờ người nhà họ Lê vẫn còn chưa đến đây, cho nên ván cược này ông đã thắng, dựa theo quy định, Giang Nghĩa phải lập tức rời khỏi nhà họ Đinh.”
“Tại sao mọi người lại có thể như vậy?”
Đinh Thu Huyền không nhịn nổi nữa, tại sao đám người này lại có thể qua cầu rút ván thế chứ? Rõ ràng là lúc nãy Giang Nghĩa vừa mới trợ giúp bọn họ có được một khoản đầu tư chín nghìn tỷ, bây giờ lại trở mặt như không quen biết?
Giang Nghĩa không thèm quan tâm, mắt nhìn đồng hồ: “Ừm… đến giờ rồi, người nhà họ Lê cũng nên đến rồi đó.”
Lời còn chưa nói xong, có một tên bảo vệ vội vàng chạy vào: “Đinh tổng, không xong rồi, ở bên ngoài có mười mấy chiếc xe đến đây, toàn bộ nhân vật cốt cán của nhà họ Lê đều lộ diện, bộ dạng rất khí thế, nhìn giống như là đến tìm chúng ta tính sổ.”
Đinh Trung hít sâu một hơi.
“Giang Nghĩa, xem chuyện tốt mà cậu làm đi?”
“Đây chính là gọi người nhà họ Lê đến đây như là cậu nói đó à, người đã đến rồi, nhưng mà người ta không phải đến đây để xin lỗi, là đến để trả thù!”
Đường Văn Chương nói: “Chúng ta đi ra xem thế nào trước đi, chuyện gì cũng có thể thương lượng, nếu như bọn họ thật sự muốn gây bất lợi cho chúng ta, vậy chúng ta có thể đuổi Giang Nghĩa ra ngoài, dù sao thì người là do cậu ta đánh, có họa cũng nên do một mình cậu ta chịu.”
Đinh Trung gật đầu: “Câu nói này đúng đó, đi thôi, đi ra ngoài xem thử.”
Ông ta dẫn theo đám người đi ra khỏi cửa công ty, liếc mắt là nhìn thấy gia chủ nhà họ Lê - Lê Khôn dẫn theo một đám người đến đây, toàn bộ đều là những thành viên cốt cán của nhà họ Lê.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của bọn họ, lần này tới đây chắc chắn là để tính sổ với người nhà họ Đinh, bởi vì chuyện của Lê Hùng Phong.
Có trốn cũng trốn không thoát.
Đinh Trung quyết định bỏ xe giữ tướng, từ bỏ Giang Nghĩa để bảo vệ an toàn cho nhà họ Đinh, đúng lúc cũng có thể thừa cơ đuổi Giang Nghĩa ra khỏi nhà họ Đinh, một mũi tên trúng hai đích.
Ông ta nhanh chân bước tới, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Lê Khôn liền đưa tay ngăn cản ông ta.
“Đinh tổng, xin hỏi có Đinh Thu Huyền ở đây không?”
Đinh Trung giật mình, hóa ra là đối phương không phải đến tìm Giang Nghĩa, mà là đến tìm Đinh Thu Huyền.
Chuyện này cũng không kỳ quái, dù sao thì nguyên nhân gây ra chuyện này đều là Đinh Thu Huyền.
Đinh Trung cân nhắc lợi hại trong đầu, nếu như không giao Đinh Thu Huyền ra, vậy thì chắc có lẽ không thể hóa giải được mâu thuẫn với nhà họ Lê; giao Đinh Thu Huyền ra, thế thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với chín nghìn tỷ đầu tư dự án xây dựng.
Không thể giao được.
Ông ta vừa cười nói: “Thật ra thì kẻ cầm đầu chuyện đó cũng không phải là Thu Huyền cháu gái của tôi, mà là Giang Nghĩa, đứa cháu rể vô dụng ấy. Lê tổng, nếu như ngài không thoải mái, tôi có thể lập tức đuổi Giang Nghĩa ra khỏi nhà, tùy ý để ông xử lý có được không?”
Lê Khôn không thèm để ý tới ông ta, vẫn hỏi lại: “Tôi chỉ hỏi ông Đinh Thu Huyền có ở đây không?”
Đinh Trung không biết phải mở miệng như thế nào.
Lúc này, trong đám người, Đinh Hoàng Liễu "hữu ý vô tình" đẩy Đinh Thu Huyền một cái, làm cho cô bước ra phía trước hai bước, rơi vào trong tầm mắt của Lê Khôn.
Lê Khôn lập tức đẩy Đinh Trung rồi đi về phía Đinh Thu Huyền.
Nhìn thấy khí thế của đối phương hung hãn, Đinh Thu Huyền bị dọa lùi về phía sau hai bước, có chút khẩn trương quay đầu nhìn về phía Giang Nghĩa ở bên cạnh, lại phát hiện Giang Nghĩa đút hai tay vào túi, căn bản không có dự định bảo vệ cho cô. Đồng thời, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Đinh Thu Huyền tức giận muốn bước lên đập cho anh một đạp.
Vợ của mình bị kẻ thù để mắt tới, tại sao anh còn có thể nở nụ cười, anh có còn là đàn ông không chứ?
Đinh Hoàng Liễu, Đinh Phong Thành thì trốn trong đám người cười trên nỗi đau của người khác, bọn họ không ưa Đinh Thu Huyền từ lâu, lúc này có thể mượn dao giết người, không có gì là tốt hơn. Đinh Thu Huyền bị diệt trừ, bọn họ đã có thể có thêm chút cổ phần của công ty, sau này không có ai đối nghịch với bọn họ nữa.
Lê Khôn bước mấy bước đi đến trước mặt, lúc tất cả mọi người cho rằng Lê Khôn muốn đánh.
Đột nhiên...
Lê Khôn hất ống tay áo lên, quỳ gối ở trước mặt của Đinh Thu Huyền, đầu dập xuống đất.
Tiếp theo đó, tất cả các thành viên cốt cán của nhà họ Lê đều không ngoại lệ, toàn bộ đều quỳ xuống, đầu rạp xuống đất, biểu thị sự xin lỗi thành khẩn nhất với Đinh Thu Huyền.
“Cái này…” Đinh Thu Huyền giật mình đứng yên tại chỗ, cô không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Đinh Phong Thành và Đinh Hoàng Liễu cũng trợn mắt há hốc mồm, đã nói là sẽ đánh nhau, mượn dao giết người, sao bây giờ lại biến thành quỳ xuống nói xin lỗi? Cái này không giống như trong tưởng tượng.
Lê Khôn dập đầu ba cái, ngẩng đầu lên nhìn Đinh Thu Huyền, giọng nói thành khẩn: “Cô Đinh Thu Huyền, Lê Khôn tôi đại diện cho đứa con bất hiếu Lê Hùng Phong, đến đây xin lỗi cô.”
“Hai ngày trước đứa con bất hiếu đó của tôi đã có suy nghĩ xấu xa với cô, dẫn theo một đám rác rưởi không đứng đắn hẹn cô ra ngoài, thậm chí còn muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu đối phó với cô.”
“Nó quả thật không bằng heo bằng chó.”
“Bây giờ nó sống không ra sống, chết không ra chết, cũng đáng đời nó. Nó làm ra chuyện đáng xấu hổ với cô, đáng để nhận trừng phạt, mà người làm ba là tôi đây đã không hoàn thành trách nhiệm của mình, cũng nên bị phạt.”
Lê Khôn lại gật đầu một cái: “Cho nên, tôi dẫn theo tất cả các thành viên của nhà họ Lê đến đây để chịu tội với cô. Cô Đinh, xin cô hãy trị tội chúng tôi, cho dù cô muốn trị tội chúng tôi như thế nào cũng được, chúng tôi đều không oán hận một câu.”
Chuyện này chuyện này...
Đinh Thu Huyền là một cô gái đơn thuần, có khi nào gặp phải yêu cầu này đâu, chân tay luống cuống, sững sờ đứng yên tại chỗ.
Đinh Trung ở bên kia lại dùng tay bấm vào cánh tay của mình, để chắc rằng không phải là mình đang nằm mơ.
Đạo lý gì vậy?
Nhà họ Lê là một sự tồn tại tương đối mạnh trong nhị lưu thế gia, con trai của gia chủ bị người ta đánh sống không bằng chết, chẳng những không đến gây hấn trả thù, ngược lại còn chủ động đến nhà xin lỗi?
Còn đồng ý chấp nhận bất cứ trừng phạt nào,
Vấn đề này nói ra cũng không biết là có người nào tin không nữa, có phải là người nhà họ Lê đều đã điên rồi, cho nên mới có thể làm ra loại chuyện này không?
Nhưng mà tất cả những chuyện này đang xảy ra trước mắt, không phải thuận theo việc bạn có tin hay không.
Đinh Thu Huyền nhìn Giang Nghĩa: “Em, em nên làm cái gì đây?”
Giang Nghĩa cười một tiếng: “Không phải là ông ta đã nói đó à, đồng ý chấp nhận bất cứ sự trừng phạt nào, cho nên em muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó, mối hận của em với Lê Hùng Phong, em có thể tùy tiện phát tiết.”
Đinh Thu Huyền gật đầu, quay người lại nói với Lê Khôn: “Được thôi, vậy tôi sẽ trừng trị ông..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT