Mồ hôi lạnh của Lê Khôn vẫn luôn tuôn xuống, trong lòng không ngừng cầu xin Đinh Thu Huyền tuyệt đối đừng có nhắc tới yêu cầu gì quá đáng.
Chỉ nghe thấy Đinh Thu Huyền nói: “Tôi trừng phạt ông… tất cả mọi người nhà họ Lê sáng sớm phải đưa thức ăn sáng miễn phí cho các cô các chú lao công bảo vệ môi trường.”
Ách...
Lê Khôn dở khóc dở cười, cái này được coi như là trừng phạt hả? Đây là hoạt động công ích mà!
Chuyện đó với nhà họ Lê mà nói, nó căn bản không phải là chuyện gì hết, ngược lại còn có thể thông qua hoạt động này để cứu vớt lại thanh danh của nhà họ Lê, tại sao lại không làm?
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, liên tục cúi đầu với Đinh Thu Huyền: “Cô Đinh, cô thật sự đại nhân đại lượng, tôi chúc cô phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, trẻ mãi không già.”
Đinh Thu Huyền nghe thấy như vậy, toàn thân đều nổi da gà: “Được rồi được rồi, tôi đã trừng phạt các người rồi, các người đứng dậy hết đi, về hết đi.”
“Tuân mệnh.”
Lê Khôn đứng dậy vẫy tay với đám người: “Đều đứng lên hết đi, đi chuẩn bị đồ ăn với tôi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chúng ta phải mang thức ăn sáng đến cho nhân viên bảo vệ môi trường.”
Ông ta dẫn theo đám người đi khỏi.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Đinh Trung, Lê Khôn nói: “Đinh tổng, thân là chủ ở trong nhà, là ông nội của cô Đinh, vậy mà chẳng biết xấu hổ đặt cháu gái của mình vào trong nguy hiểm, chỉ vì lợi ích nhỏ bé của ông. Loại người giống như ông, chỉ đáng giá với hai chữ… rác rưởi!”
Nói xong, ông ta quay đầu bước đi.
Đinh Trung bị người ta cà khịa, sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Tại sao ông ta một mực lấy lòng Lê Khôn, cuối cùng lại trở thành đối tượng bị Lê Khôn nhục mạ? Thân phận gia chủ này thật sự khiến ông mất mặt quá rồi.
Đinh Thu Huyền đi tới, cô nói: “Ông nội, ông cũng đã nhìn thấy chuyện ngày hôm nay rồi đó, đầu tư cũng đã kéo đến rồi, người nhà họ Lê cũng đã đến đây xin lỗi. Cho nên, chắc là Giang Nghĩa không cần rời khỏi nhà họ Đinh đâu nhỉ?”
Mọi thứ đều thành công, đương nhiên Giang Nghĩa không cần phải rời đi.
Đinh Trung cố gắng nén giận gật đầu.
Rốt cuộc, mặt mày Đinh Thu Huyền cũng đã hớn hở, cô phóng thích toàn bộ nỗi lo mà mình đã kìm nén ở trong lòng nói với Giang Nghĩa: “Tốt quá đi thôi, rốt cuộc anh cũng không cần rời khỏi em rồi… à… nhà họ Đinh."
Giang Nghĩa nhìn nụ cười ngây thơ rực rỡ của Đinh Thu Huyền, tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều, coi như cũng đáng giá với sự cố gắng nhiều ngày của anh.
Chỉ cần Đinh Thu Huyền vui vẻ, anh làm chuyện gì cũng đáng.
Nhưng mà chuyện này vẫn còn chưa kết thúc.
Giang Nghĩa ung dung bước tới: “Ông, dựa vào tình hình trước mắt, chắc là ván cược này tôi đã thắng, đúng chứ?”
Đinh Trung hừ lạnh một tiếng: “Đúng là cậu thắng, cậu có thể tiếp tục ở lại nhà họ Đinh.”
“Sau đó thì sao?”
“Cái gì sau đó?”
Giang Nghĩa cười: “Ông cụ, ông cũng đừng có giả ngốc nữa, lúc đánh cược với nhau ông đã nói rồi, nếu như tôi có thể làm xong mọi chuyện, vậy thì ông phải bưng trà rót nước cho tôi, nhận lỗi với tôi.”
Bầu không khí lập tức lúng túng.
Đinh Trung biết có chuyện này, nhưng mà vẫn không nhắc tới, ông ta muốn nói qua loa cho xong, kết quả Giang Nghĩa căn bản không có ý định bỏ qua cho ông ta.
Hứa cũng đã hứa rồi, cũng có nhiều người chứng kiến như vậy, nếu như không làm thì không được.
Nhưng mà nếu như thật sự xin lỗi, vậy thì mặt mũi của Đinh Trung phải để đâu đây?
Đinh Trung cắn răng, đồng ý không được, không đồng ý cũng không xong.
Lúc này, Đinh Phong Thành nói: “Này, vậy là được rồi đó, đừng có được nước lấn tới, cậu còn muốn để ông nội của tôi bưng trà rót nước cho cậu à, cậu có xứng không?”
Giang Nghĩa từ tốn nói: “Nếu như tôi thắng cược, tại sao lại không xứng?”
Đinh Hoàng Liễu nói: “Biết khoan dung độ lượng đi, không phải là ông nội đã cho phép cậu tiếp tục ở lại nhà họ Đinh à, cần gì cứ phải dựa theo lời hứa mà làm?”
“Là ông cụ đã cho tôi ở lại nhà họ Đinh hả? Xin lỗi nha, là tôi dùng thực lực của mình để ở lại.”
Giang Nghĩa hỏi ngược lại: “Suy nghĩ thử xem, nếu như ngày hôm nay tôi không hoàn thành lời hứa, mấy người các người bao gồm cả ông cụ sẽ nương tay với tôi chứ? Có khi nào sẽ bỏ qua như vậy, có khi nào sẽ đặt chuyện cá cược qua một bên không để ý tới không?”
Đương nhiên là sẽ không.
Nếu như Giang Nghĩa làm không được, chắc chắn sẽ để anh lập tức đi khỏi.
Đám người cúi đầu, kết quả là như thế nào, trong lòng bọn họ biết rất rõ.
Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Nếu tôi thua, chắc chắn các người sẽ nghiêm túc thực hiện lời hứa, nếu đã như vậy, tại sao tôi thắng các người lại muốn tôi cứ như vậy là được rồi, đây chính là gia quy của nhà họ Đinh các người đó à?”
Đám người bị nói làm cho á khẩu không trả lời được.
Ngày hôm nay, nếu như Đinh Trung không xin lỗi, vậy thì chuyện này chắc chắn không xong.
“Có điều…” Giang Nghĩa cười ha ha: “Suy nghĩ lại cũng đúng, để ông cụ bưng trà rót nước cho phận con cháu như tôi đây có hơi quá đáng, tôi cũng không nhận nổi.”
“Có câu nói rất hay, nợ cha con trả, nếu như ông cụ đã không thể làm, vậy thì để cháu trai cùng với cháu rể của ông thay thế ông hoàn thành vụ cá cược, tôi cũng đồng ý như thế.”
Lời này nói đủ thẳng thắn.
Đường Văn Chương tức giận đến xanh cả mặt, hung hãn nói: “Muốn kêu tôi bưng trà rót nước cho cậu ấy à, nghĩ hay quá nhỉ!”
Đinh Phong Thành cũng nói: “Giang Nghĩa, tôi thấy cậu chán sống rồi đó, có phải muốn chết rồi không, có tin bây giờ tôi sẽ lấy cái đầu của cậu xuống mà làm quả bóng để đá không?”
Giang Nghĩa vung tay một cái, nhìn về phía Đinh Trung: “Ông, ông tự mình xin lỗi hay là để người khác nói xin lỗi, ông chọn đi.”
Đinh Trung cắn răng ken két.
Đến nước này, ông ta không thể không tạm thời cúi đầu, nhìn Đường Văn Chương và Đinh Phong Thành: “Hai người bọn cháu nhận lỗi giúp ông nội đi.”
Đường Văn Chương và Đinh Phong Thành trừng mắt như muốn nứt ra, hận không thể chém Giang Nghĩa thành tám mảnh.
Nhưng mà ông cụ đã ra lệnh rồi, bọn họ không thể không nghe theo.
“Người đâu, dâng trà.” Đinh Trung gọi một tiếng.
Người giúp việc bưng khay trà tới, trên khay có hai chén trà.
Đường Văn Chương và Đinh Phong Thành mỗi người bưng một chén, cắn răng trừng mắt, hầm hầm đi đến trước mặt của Giang Nghĩa, đưa tay đẩy chén trà tới.
Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Có ai nói xin lỗi như vậy không, các người không cảm thấy mình hơi làm kiêu rồi à?”
Đường Văn Chương, Đinh Phong Thành, quỳ một gối xuống, dâng chén trà lên.
Giang Nghĩa cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy một chén trà, hơi nhấp một ngụm, sau đó ném chén trà xuống đất, lại đưa tay lấy một chén trà khác cũng nhấp một ngụm, rồi ném xuống đất.
Anh vừa cười vừa nói: “Rất tốt, tôi chấp nhận lời xin lỗi của các người.”
Giang Nghĩa bước tới nắm tay Đinh Thu Huyền, nói với Đinh Trung: “Ông, chuyện ngày hôm nay cứ tính như vậy đi, từ nay chúng ta không ai nợ ai, trong nhà của tôi vẫn còn có việc, cho nên không thể ở lại trong công ty nữa, tạm biệt.”
Nói xong, anh dẫn Đinh Thu Huyền hiền lành rời khỏi hiện trường, chạy chiếc cadillac nghênh ngang rời đi.
Ở đây không có ai nói chuyện.
Đinh Trung vò tài liệu ở trong tay thành một cục, hung hăng xé thành từng mảnh nhỏ.
“Giang Nghĩa, Giang Nghĩa, Giang Nghĩa! Cậu thật sự khinh người quá đáng!”
“Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”
“Đinh Trung tôi thề, không diệt trừ đứa cháu rể vô dụng là cậu, tôi sẽ không mang họ Đinh.”
Giống như Đinh Trung, Đường Văn Chương và Đinh Phong Thành cũng tràn đầy lửa giận, ngày hôm nay bọn họ nhận lỗi với Giang Nghĩa ở trước mặt của mọi người, bị người khác nhạo bán, dù như thế nào bọn họ cũng nuốt không trôi cục tức này.
Đặc biệt là Đường Văn Chương, bình thường là một người cao cao tại thượng, có khi nào bị làm nhục như thế này.
Anh ta không nói một lời đi về phía xe của mình, người nào nhìn thấy anh ta cũng đều bị dọa cho sợ đến mức vội vã né tránh, ánh mắt hung ác đến nỗi có thể giết người.
“Đường Văn Chương tôi lấy danh nghĩa phó chỉ huy chiến khu phía đông ra thề nhất định phải giết Giang Nghĩa!!!”\b\b\b\b\b\b\b\b
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT