Đinh Trung vừa mừng vừa kinh ngạc, ngạc nhiên khi 900 tỷ tiền vốn khởi động đối phương nói cho là cho ngay, vui mừng là số tiền này cuối cùng cũng tính là có rồi.

Nhưng mà, đại biểu của 9 công ty khác lại không vừa lòng.

Công lao đều bị một mình Phan Hiếu cướp đi, vậy bọn họ sao ăn nói với tổng phụ trách được?

Không có cách nói rõ ràng, lợi ích của bọn họ muốn nữa hay không?

Tổng giám đốc Giải trí Bách Kỳ nói: "Không được, số tiền này tôi không đồng ý để mình chủ tịch Phan tự bỏ ra, cũng phải là công ty chúng tôi ra, 900 tỷ, tôi cũng có thể một mình bỏ ra."

"Ha ha, dựa vào cái gì là Giải trí Bách Kỳ các người bỏ ra? Tập đoàn Trường Khuynh chúng tôi bỏ ra không nổi sao?"

"Mấy người đừng cãi nhau nữa, theo tôi thấy 900 tỷ này vẫn là do Chế tạo Thiêm Trình chúng tôi bỏ ra đi? Dù sao chúng tôi và nhà họ Đinh cũng làm cùng ngành."

Mấy ông lớn vì chuyện ai sẽ bỏ tiền vốn ra mà cãi nhau ầm ĩ.

Trong căn phòng đầy tiếng cãi vã này, Giang Nghĩa ho mạnh một cái, thu hút ánh mắt của mọi người quay lại.

Anh giơ tay lên, cười nói: "Mọi người đây là làm gì vậy? Một chút việc nhỏ có gì đáng để cãi vã chứ?"

Phan Hiếu hỏi: "Vậy cậu nói thử xem, số tiền 900 tỷ vốn khởi động này công ty nào bỏ ra thì tốt đây?"

Giang Nghĩa nói: "900 tỷ? Thứ lỗi, vừa rồi ông cụ nói 900 tỷ là vốn khởi động thấp nhất, nhưng cũng không quy định nhất định phải là 900 tỷ. Mọi người hoàn toàn có thể mỗi công ty bỏ ra 900 tỷ, như vậy mọi người không phải hết mâu thuẫn rồi sao?"

Mỗi công ty 900 tỷ, mười công ty vậy là —— 9000 tỷ!

Phan Hiếu cười: “Cậu trai trẻ, 9000 tỷ vốn khởi động, nhà họ Đinh mấy người nuốt trôi sao?"

Giang Nghĩa nhún vai: “Chút tiền ấy mà cũng nuốt không trôi, vậy thì cứ về nhà bán khoai lang cho rồi."

Phan Hiếu hí mắt, nhìn chằm chằm vào Giang Nghĩa vài lần, ông ta có ấn tượng tốt về chàng thanh niên xa lạ này, dù năng lực thế nào, chỉ bằng vào sự dũng cảm này cũng đã là thứ mà không phải người nào cũng có.

Ông ta gật gật đầu: “Đề nghị của cậu tôi đồng ý, mỗi công ty bỏ ra 900 tỷ, các vị đang ngồi ở đây không có ý kiến gì chứ?"

Mấy ông lớn kia cũng không chịu thua kém, đều gật đầu.

"Không thành vấn đề."

"Ý kiến hợp lí, ai cũng không chịu thiệt thòi."

Phan Hiếu nói: "Vậy cứ quyết định như vậy đi, mỗi công ty bỏ ra 900 tỷ, tổng cộng 9000 tỷ vốn khởi động, hội nghị đến đây chấm dứt, tôi còn có việc nên đi trước, về chi tiết của việc chuyển giao tài chính tôi sẽ sắp xếp người tới phụ trách."



Nói xong, Phan Hiếu đứng dậy bước đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Giang Nghĩa, ánh mắt ông ta ẩn ý nhìn anh vài cái.

Ông ta có cảm giác, chàng thanh niên này trong tương lai sẽ khiến khu vực Giang Nam rung chuyển.

"Tôi cũng đi thôi."

"Đinh tổng, ông phải xử lí tốt chỗ tiền này đấy."

Mọi người đều đứng dậy rời đi, ở trong mắt bọn họ 900 tỷ thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.

Mãi cho đến mọi người rời đi, Đinh Trung còn chưa lấy lại được tinh thần, cả người ngơ ngác đứng ở đó, trong đầu có những con số ‘0’ cứ lướt qua, 9000 tỷ? 9000 tỷ!

Đời này của Đinh Trung thấy cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy.

Ngoài phòng họp, Đường Văn Chương nhìn mấy ông lớn rời đi, tươi cười gian hiểm.

"Phong Thành, quả nhiên bị cậu nói trúng rồi, mấy ông lớn này căn bản không có dự định đầu tư, đến lượt chúng ta ra oai rồi."

"Còn phải nói sao?" Đinh Phong Thành nói: "Giờ Giang Nghĩa quá mất mặt rồi, dù những người này đều đến đây, nhưng không lấy được đồng nào, vậy cùng không tới có gì khác nhau đâu? Hơn nữa có lẽ ông nội cũng bị họ gây khó dễ, phải chịu nhục nhã ấy chứ, lần này chắc là rất giận đây."

Đường Văn Chương hớn hở nói: "Tốt, tốt lắm! Vậy là chúng ta đã có lí do để trục xuất Giang Nghĩa khỏi nhà họ Đinh, không có sự bảo vệ của Đinh Thu Huyền, tôi xem Giang Nghĩa anh ta còn có thể đáp trả như thế nào?"

Ba người họ đi vào phòng họp, vừa lúc thấy dáng vẻ đứng ngơ ngẩn của Đinh Trung, cho rằng Đinh Trung bị làm nhục đến mức tức điên mới trở nên như vậy.

||||| Truyện đề cử: Ít Nhất Hãy Để Anh Ở Lại |||||

Đinh Hoàng Liễu vội chạy về phía trước, vỗ vỗ lưng Đinh Trung nói: "Ông nội, ông sao vậy? Ông bớt giận đi, nếu những người đó không đầu tư thì tức là không đầu tư, chúng ta có thể đi tìm người khác mà."

Đường Văn Chương nói: "Hôm nay nhà họ Đinh mất mặt quá rồi, mời một đám người không có ý tốt tới, bị người ta xỉ nhục một phen không nói còn không lấy được cắc bạc nào, ha ha, nếu bị truyền ra ngoài chắc là sẽ bị người ta cười thối mũi mất?"

Đinh Phong Thành bên kia chỉ vào Giang Nghĩa mắng: "Đều là ý tưởng ngu xuẩn của tên vô dụng mày! Mày xem mày đã làm ông nội tức tới thế nào? Ông nội mà có chuyện gì, tao là người đầu tiên không tha cho mày!"

Đinh Thu Huyền lắc nhẹ đầu: “Phong Thành, có lẽ anh hiểu nhầm rồi."

"Hiểu nhầm?" Đinh Phong Thành tiếp tục chửi: "Em gái, em gả cho tên vô dụng này còn chưa tính, giờ vậy mà còn cùng một giuộc với anh ta, em à, tính tình của em thiệt là ngày càng mềm yếu!"

Đường Văn Chương đi tới: “Đừng nói gì nữa, hôm nay tuy nói là mọi người đều đến, nhưng tiền thì không lấy được đồng nào, vậy so với không tới có gì khác nhau? Theo tôi thấy, vẫn nên trục xuất Giang Nghĩa khỏi nhà họ Đinh đi!"

"Tôi đồng ý!" Đinh Phong Thành, Đinh Hoàng Liễu cùng kêu lên nói.

Lúc này, Đinh Trung lấy lại tinh thần, chậm rãi ngồi xuống, dùng giọng yếu ớt nói: "Ba đứa… câm miệng hết cho ông."



Ba người đều ngây ngẩn, bốn mắt nhìn nhau.

Đinh Phong Thành nói: "Ông nội, ông không thể mềm lòng vào lúc này được."

"Ông không có mềm lòng!" Đinh Trung trừng Đinh Phong Thành một cái: “Hội nghị hôm nay rất thành công, đã lấy được vốn cho dự án.”

"A?"

Ba người Đường Văn Chương há hốc mồm kinh ngạc, đám ông lớn kiêu căng, cao cao tại thượng kia thật sự đưa tiền?

Lời này nói ra ai tin?

Đinh Phong Thành nói: "Không phải chứ? Bọn họ thật sự đồng ý đưa tiền? Ông nội, bọn họ đưa nhiều hay ít vậy?"

"900 tỷ."

"900 tỷ? Vậy bình quân là mỗi công ty bỏ ra 90 tỷ, với họ thật chỉ là chuyện cỏn con."

"Không phải tổng cộng 900 tỷ, là một công ty 900 tỷ!" Đinh Trung phấn khởi la lớn: "Tính tổng lại thì phải là 9000 tỷ!"

"9 … 9000… tỷ?" Đinh Phong Thành phịch một tiếng ngã ra ghế, hai mắt trợn tròn, cả người gần như kinh ngạc đến mất đi nhận thức.

Ngay cả Đường Văn Chương trước giờ vẫn luôn để mắt trên đỉnh đầu cũng không thể bình tĩnh.

9000 tỷ, đó thật sự là một con số trên trời.

Anh ta còn nói Giang Nghĩa không hề giúp nhà họ Đinh kiếm được đồng nào, kết quả Giang Nghĩa vừa ra tay chính là 9000 tỷ, là số tiền mà Đường Văn Chương kiếm cả đời cũng kiếm không ra.

Quả là tự vả mặt mà.

Giang Nghĩa chỉnh lại quần áo của mình, thản nhiên nói: "Các người không cần ngạc nhiên, 9000 tỷ mà thôi, số tiền này đối với những gia đình giàu có thật sự không tính là gì. Mục tiêu của nhà họ Đinh là lọt vào hàng những gia đình giàu có nhất, trở thành một gia tộc lớn trên thế giới, sao có thể lại bị 9000 tỷ “đánh cho nằm sấp” ra được?"

Lời này nói ra khiến Đinh Trung cũng có chút không vui.

Đó là 9000 tỷ, cũng không phải là 90 ngàn đồng, sao có thể không kinh ngạc chứ?

Nhưng mà, đây cũng là chỗ chênh lệch giữa Đinh Trung và Giang Nghĩa, dựa vào năng lực, kiến thức, trí tuệ của Đinh Trung, vĩnh viễn cũng chỉ có thể lăn lộn ở giới nhà giàu hàng hai, thậm chí còn có xu hướng tụt xuống hàng ba.

Đây cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến cho đám ông lớn như Phan Hiếu khinh thường đám người Đinh Trung.

Chỉ có Giang Nghĩa, ánh mắt của anh nhìn xa trông rộng, đây tuyệt đối thứ mà không phải Đinh Trung hay con cháu ông ta có thể bằng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play