“Được, vậy tôi muốn xem anh có bản lĩnh gì! Được rồi, tôi sẽ thi đấu với anh.”

“Đợi đã.”

“Anh còn muốn gì nữa?” Chúc Minh hỏi.

Giang Nghĩa rút tay trái bỏ vào trong áo, rồi bảo người ta tháo một sợi dây giày ra buộc chặt ống tay áo lại, bằng cách này, Giang Nghĩa đã trở thành người ‘một tay’.

Anh nói: “Được rồi, bắt đầu thôi.”

“Hửm?”

Chúc Minh hoài nghi: “Anh có ý gì? Muốn so tài với tôi trong trạng thái này?”

Giang Nghĩa gật đầu: “Kỹ năng của anh thật sự quá kém. Nếu như tôi dùng hai tay thi đấu với anh thì anh sẽ không thể thắng được. Cho nên, tôi sẽ nhường anh một tay để công bằng.”

“...”

Khán giả tại hiện trường không thốt nên lời.

Giang Nghĩa chỉ là người mới, một người mới xuất thân từ ngành y, chuyện này cũng quá điên rồ rồi!

Đối diện là tay đua F1 chuyên nghiệp với kỹ năng siêu phàm, thủ lĩnh thứ hai của đội đua Lamborghini, ngay cả Dương Tuấn Thiên là một sự tồn tại đáng sợ cũng nhanh chóng bị hạ gục.

Kết quả Giang Nghĩa chỉ thi đấu bằng một tay?

Coi thường ai vậy?



Chưa nói đến việc đua xe bằng một tay, mà ngay cả người bình thường cũng không thể nào điều khiển xe ổn định bằng một tay được.

Quá khó!

Đối mặt với sự khiêu khích này, Chúc Minh lộ ra vẻ tức giận: “Giang Nghĩa, có phải anh quá coi thường tôi rồi không?”

Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Muốn tôi coi trọng anh thì hãy lấy thực lực ra nói chuyện.”

“Được, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết ‘thực lực’ thực sự là gì!”

Chúc Minh cũng không định trốn, hôm nay anh ta phải dùng hết sức lực để ‘đánh bại’ Giang Nghĩa cho hả giận mới được.

Dám đua xe bằng một tay sao, he he, cái loại ngạo mạn này phải dạy cho một bài học mới được.

Sau đó, cả hai lên xe riêng.

Lúc hai chiếc xe dừng ở vạch xuất phát, mọi người lại ồ lên.

Chúc Minh vẫn lái chiếc Lamborghini yêu quý của mình, chiếc xe có tính năng ưu việt và là sản phẩm công nghệ tiên tiến nhất.

Còn Giang Nghĩa lại lái một chiếc Ferrari 458.

Một sản phẩm từ vài năm trước gần như đã lỗi thời.

Nếu người bình thường lái chiếc Ferrari 458 thì rất bắt mắt, nhưng đối với những tay đua chuyên nghiệp mà nói thì tính năng của chiếc xe này vẫn chưa theo kịp nhu cầu của họ.



Lái loại xe này thì đã thua ngay từ vạch xuất phát rồi.

Dương Tuấn Thiên lo lắng hét lên: “Giang Nghĩa, đầu óc mày có vấn đề hả? Mau vứt chiếc ‘xe cổ’ kia đi rồi đổi chiếc Ferrari mới nhất của tao! Ở đây chỉ có xe của tao mới có thể sánh ngang với xe của Chúc Minh mà thôi.”

Giang Nghĩa cười lắc đầu: “Không cần.”

Tất cả mọi người đều bó tay.

Chẳng lẽ đầu óc Giang Nghĩa có vấn đề thật?

Dương Tuấn Thiên hỏi: “Tại sao? Mày lái chiếc xe chậm chạp này có gì tốt chứ?”

Giang Nghĩa hờ hững nói: “Đội trưởng, vừa rồi anh dạy cái gì, mới đó đã quên rồi sao?”

“Các tay đua đội chúng ta thi đấu dựa trên kỹ năng lái xe chứ không phải tính năng của nó. Nếu lái một chiếc xe với tính năng tốt thì rất dễ nảy sinh tính ỷ lại, một khi đã quen thì rất khó thay đổi.”

“Cho nên, tôi sẽ sử dụng một chiếc xe tính năng kém một chút mới có thể bộc lộ được kỹ năng của mình.”

Dương Tuấn Thiên dở khóc dở cười.

Anh ta thật sự muốn bới tung bộ não của Giang Nghĩa ra xem thử có phải trong đó chứa nước hay không?

Những lời này là do anh ta bịa ra để ngăn Giang Nghĩa lái một chiếc xe tốt, sao Giang Nghĩa lại tin là thật chứ?

Đúng là bị điên rồi!

“Giang Nghĩa, tao, tao… tao thật muốn bóp chết mày!”\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play