Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Giang Nghĩa lái một chiếc ‘xe cổ’ bắt đầu PK với Chúc Minh.
Không chỉ nhường một tay, bây giờ còn ‘nhường’ cả xe, Giang Nghĩa thật sự không để Chúc Minh trong mắt.
Tiếng còi phát ra, hai chiếc xe nối tiếp nhau xuất phát.
Tính năng của Lamborghini rất mạnh, động cơ nhanh chóng hoạt động, nháy mắt đã lao vụt đi! Còn chiếc Ferrari 458 chậm rãi thong thả xuất phát.
Mới bắt đầu đã chậm hơn người ta.
Dương Tuấn Thiên cạn lời che mắt lại: “Tên ngốc này! Còn chưa đua nữa đấy, mới bắt đầu đã chậm hơn người ta nửa nhịp, vậy tiếp theo làm sao đuổi kịp đây?”
Giống như anh ta nói.
Tính năng của hai chiếc xe hoàn toàn không thể so sánh được. Động cơ của Lamborghini tạo ra âm thanh gầm rú, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tia lửa lao vút về phía trước.
Tốc độ quả thật không thể diễn tả được.
Chúc Minh thầm thở phào, đời này anh ta chưa từng bị khinh thường như vậy, anh ta muốn cho Giang Nghĩa biết hậu quả của việc khinh thường anh ta là thế nào!
Anh ta không chỉ muốn thắng, mà còn muốn thắng một cách triệt để.
Do khoảng cách giữa tính năng của hai chiếc xe quá lớn nên đoạn đường thẳng tắp phía trước không có gì hồi hộp. Lamborghini dẫn trước rất xa, quả thật có thể hình dung bằng hai từ ‘đè bẹp’.
Người của đội Lamborghini vỗ tay hò hét.
“Đội đua Ferrari đều là loại thiểu năng trí tuệ sao? Lái chiếc xe chậm chạp kia mà cũng muốn thắng sao? Mất trí rồi à?”
“Có gì lạ đâu, nói cho cùng thì đội trưởng của họ cũng là một tên cùi bắp.”
“Binh sĩ vô dụng thì chỉ mình anh ta vô dụng, nhưng tướng lĩnh vô dụng sẽ ảnh hưởng đến toàn đội. Đội trưởng hèn kém, cậu nghĩ đội viên sẽ thế nào?”
“Trận đấu này không có gì hồi hộp.”. Đọc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT